Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 133: Tinh Tế (11)




"Ký chủ, ngài đang hi vọng có thể dùng tình yêu để cảm hóa kẻ địch sao?" Hệ thống hỏi.



"Ý nghĩ này của mày rất nguy hiểm đó." Lý Việt Bạch nói: "Nhanh chóng từ bỏ đi, không cần băn khoăn."



"Tôi tìm đọc rất nhiều tư liệu, ở thế giới ngài sinh ra, có rất nhiều tác phẩm, bên trong xuất hiện kẻ ác tội nặng không thể tha bị cảm hóa, từ đó bỏ ác theo thiện, tình tiết lập công chuộc tội." Hệ thống nói: "Ngoài ra cũng có phần lớn thực hiện án lệ."



"Chính bởi tình huống như vậy rất hiếm, quá giống diễn nên lúc nào cũng được đề cập trong thấy tác phẩm văn học, đó là mong đợi tốt đẹp của con người." Lý Việt Bạch nói: "Trong tất cả các án lệ, tình tiết tốt đẹp như vậy cũng chỉ chiếm một phần nhỏ, chúng ta không nên đánh cược vào xác suất này."



"Cho nên ngài nói với Cesare nhiều như vậy làm gì?" Hệ thống chán nản?



"... Nói chơi thôi." Lý Việt Bạch trả lời đúng lý hợp tình.



Ngoài cửa sổ, tinh cầu quen thuộc ngày càng gần.



Tronh nháy mắt tới tinh cầu Amien, Lý Việt Bạch cảnh giác thêm 12 vạn phần.



"Hệ thống, tình huống dưới kia hiện tại như thế nào?" Thời khắc nguy hiểm, trước hết nên tìm hệ thống hỏi tình huống một chút: "Nguyên soái August Than có ở chỗ đóng quân cầm đại bác, tùy thời chuẩn bị bắn hạ chúng ta không?"



"Ký chủ, tính cảnh giác của ngài không khỏi quá cao rồi." Hệ thống nói: "Không có, gì cũng không có."



"Thực sự?" Lý Việt Bạch nửa tin nửa ngờ.



"Chỗ đóng quân gió êm sóng lặng, tất cả vẫn bình thường."



Giờ phút này Nguyên soái August Than hẳn đã nhận được tin kế hoạch của Cesare thất bại.



"Nguyên soái đã biết kế hoạch thất bại, không định làm ra đối sách gì sao?" Lý Việt Bạch nhíu mày.



"Một kế hoạch nhỏ thất bại không tính là gì, về phía Nguyên soái cũng không có gì tổn thất, đương nhiên sẽ không lập tức khẩn trương đến nỗi được ăn cả ngã về không." Hệ thống trấn an: "Ký chủ, ngài quá nhạy cảm rồi."



"Có lẽ vậy." Lý Việt Bạch xoa xoa huyệt thái dương: "Muốn nhanh đánh với đám khốn này một hồi..."



"Tên khốn nạn nhất hiện tại đang ở ngay cạnh ngài." Hệ thống nhắc nhở.



"Được rồi." Lý Việt Bạch nhìn Cesare bên người.



Một đường này, hắn đã thông qua ngôn ngữ cùng hành động biểu thị cho Cesare biết -- tuyệt đối sẽ không giao ra hạm đội X.



Nếu ý nghĩ của Cesare không cứng nhắc như lời nói, có lẽ đã bắt đầu tìm cách mới, ví dụ như... mượn sức của mình? Lại ví dụ như, đơn giản bỏ qua hạm đội X, lại ví dụ như... nhiều không đếm xuể.



Hiện tại Nguyên soát quả thật không có khả năng sốt ruột đến nỗi dùng súng đạn đi đón mình, dù sao Cesare cũng ở trên kỳ hạm này.



Sau khi hạ cánh, Lý Việt Bạch xin miễn đề nghị tổ chức tiệc mừng của quân bộ, dùng tốc độ nhanh nhất từ biệt với Cesare, ngay sau đó trốn vào văn phòng tư nhân của Lôi.



Nơi này tương đối an toàn, ngoài cửa có binh lính đáng tin canh gác, có thể nói sự thật được rồi.





"Lung Nguyệt, cậu rốt cuộc muốn nói gì?" Lôi rốt cuộc có thể nói ra nghi hoặc đã nhịn một đường.



"Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa." Lý Việt Bạch nói: "Lôi, cậu có tin tôi không?"



"Cậu nói xem?" Lôi cau mày: "Người bạn duy nhất của tôi?"



"Được." Lý Việt Bạch trịnh trọng nói: "Nguyên nhân của sự cố lần này..."



"Không cần bàn luận." Lôi quyết đoán ngắt lời đề tài này, y lôi từ trong hộp thuốc ra một điếu xì gà, châm, ngồi xuống chiếc ghế đen, tránh đi ánh mắt của Lý Việt Bạch: "Nguyên nhân của sự cố, quân bộ sẽ thành lập tổ chức tương quan tiến hành điều tra, Lung Nguyệt, cậu không cần nhúng tay vào."



"Nhưng tôi đã nhúng tay rồi." Lý Việt Bạch thở dài: "Tôi tự mình đi chuyến này, bây giờ còn có thể không đếm xỉa đến sao?"



Nói mấy câu ngắn ngủi, Lý Việt Bạch liền hiểu rõ -- Lôi rất rõ, sự cố lần này có vấn đề, chính là y không muốn làm lớn chuyện, liên lụy đến Lung Nguyệt.




"Chúng ta không thể thoát được." Lý Việt Bạch đi về phía trước, ý vị thâm trường đặt hai tay lên vai Lôi: "Đây không chỉ là một vụ hãm hại đơn giản, nếu cứ tiếp tục né tránh, tất cả chúng ta sẽ chết."



Cách xử sự vốn dĩ của Lôi, luôn là chuyên quyền độc đoán bảo hộ Lung Nguyệt, mà bây giờ, nhìn thấy Lung Nguyệt hiếm khi lộ ra bộ dáng có tính công kích như vậy, Lôi cũng không khỏi bị đả động, sau khi trầm mặc thật lâu, quyết định nói ra tất cả, không che giấu thêm nữa.



"Nguyên nhân sự cố, tôi chỉ có thể nói cho cậu những cái tôi biết." Lôi đè giọng đến mức thấp nhất: "Bản đồ sao toàn tức của kỳ hạm chúng tôi hoàn toàn không biểu thị hố đen bất thường, đường đi một đường thông thuận, không hề có báo động."



"Ấn theo lẽ thường, hố đen bất thường rõ như vậy, không có khả năng không được đánh dấu trên bản đồ sao." Lý Việt Bạch cau mày nói: "Quan quân phụ trách truyền bản đồ sao ở phòng lái là ai?"



"Là trung tá A." Lôi hộc ra một cái tên.



"Trung tá A không có khả năng tự tiện làm loại chuyện có thể bị đưa ra tòa án quân sự này, quyền hạn của hắn cũng không đủ, hắn chỉ là một con rối mà thôi, người thao túng hắn ở chỗ cao hơn." Lý Việt Bạch nhìn Lôi, ánh mắt trầm tĩnh.



Kỳ thực nói đến mức này, đáp án đã quá rõ ràng rồi.



Ngoại trừ Nguyên soái, sẽ không có người thứ hai đủ quyền để làm loại chuyện này.



"Cậu là nói..."



"Đúng."



"Như vậy có lẽ quá rõ ràng." Lôi cau mày: "Một khi kế hoạch thất bại, tôi sẽ lập tức đoán được là lão, chẳng lẽ lão không sợ tôi báo cáo việc này cho Giáo hoàng cùng Thủ tướng sao? Một khi Giáo hoàng cùng Thủ tướng nắm được tội của lão..."



"Mấu chốt chính là ở chỗ này, chúng ta không có chứng cớ." Lý Việt Bạch nói: "Không có chứng cứ chứng minh là vị đại nhân này làm, cho dù Giáo hoàng cùng Thủ tướng biết cũng không thể nắm lấy cơ hội này."



"Trung tá A có thể làm nhân chứng."



"Cậu đoán hắn sẽ làm nhân chứng cho ai?" Lý Việt Bạch cười khổ: "Cậu đoán hắn sẽ đổ tội lên đầu ai? Trung tá A hoàn toàn có thể nói là cậu -- Tướng quân Ares xóa đi sự tồn tại của hố đen bất thường trên bản đồ sao."



"Nực cười, vì sao tôi phải làm loại chuyện thiếu chút nữa hại chết mình này?" Lôi giận quá hóa cười.




"Bởi vì cậu rất cấp tiến." Lý Việt Bạch nói: "Gần đây cậu vì lấy mở rộng binh lực làm chính, tất cả đều được đặt cấp tiến lên hàng đầu, cũng không lo lắng tới phương diện khác, cậu hoàn toàn có khả năng vì thúc đẩy việc viễn chinh, xóa đi sự tồn tại của hố đen bất thường trên bản đồ sao, dù sao, trên đường đi không nhất định sẽ gặp phải, cậu là người đi đầu dám cả gan làm loạn, lúc nào cũng không yêu quý tính mạng của bản thân cùng cấp dưới, người nào cũng biết, người nào cũng tin."



Ngón tay Lôi nhẹ nhàng động đậy, bóp nát xì gà trong tay, hiển nhiên là tức giận không ít, nhưng cho dù y phẫn nộ cỡ nào cũng không thể phản bác những câu từ vừa rồi.



"Cho nên." Lôi cười lạnh: "Lần này gặp nạn, tất cả đều tại tôi?"



"Phải."



"Vậy tại sao Nguyên soái còn chưa tống tôi lên tòa án quân sự?"



"Rất nhanh." Lý Việt Bạch quýnh lên, cầm tay Lôi: "Rất nhanh thôi, thời gian của chúng ta rất ít, chỉ cần Nguyên soái theo lưu trình này, cậu sẽ không còn chỗ trốn."



Có số ít binh lính thương vong, hệ thống nhận tin tức của hạm đội cũng đã hỏng, lại hao phí phần lớn chi phí cho việc cứu viện, truy cứu xuống, cũng đủ để nhốt vào ngục rồi.



Lôi không nói nữa, lại châm thêm một điếu xì gà.



"Tôi tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn cậu bị bọn họ đưa vào ngục giam." Lý Việt Bạch nói: "Lôi, chúng ta phải tự cứu lấy mình."



Lôi nghe ngữ khí đã liệu trước của đối phương, động tác không khỏi chậm lại, nghi hoặc nhìn Lý Việt Bạch.



Tự cứu dưới tình huống như vậy, nói dễ hơn làm, tuy nhiên Lung Nguyệt nói thoải mái như thế, giống như đã có quyết định.



"Biện pháp chỉ có một." Lý Việt Bạch hạ giọng, thấp đến nỗi gần như không nghe được: "Giết vị đại nhân này."



Giết Nguyên soái?



Lôi còn chưa kịp trả lời, hệ thống đã giành trước hoan hô.




"Một bước cờ hay!" Hệ thống khen ngợi: "Chỉ cần loại bỏ được Nguyên soái August Than, Cesare liền mất đi minh hữu hữu lực nhất, trở nên càng dễ đối phó."



"Rất khó." Lôi không xem trọng đề nghị này: "Lão ta cực kỳ chú ý phương diện tự bảo hộ, an ninh làm không chê vào đâu được, bên người lại có thân binh hộ vệ trùng trùng bảo hộ, cho dù là nhóm sát thủ tinh nhuệ nhất dưới trướng Thủ tướng cũng không chắc giết được lão."



"Vậy phái đi nhóm sát thủ tinh nhuệ nhất của Thủ tướng giết lão là được rồi." Ngữ khí Lý Việt Bạch càng thêm thoải mái.



Ba đầu của Giáo hội Tinh Hoàn tranh đấu gay gắt, ai cũng phải có vũ khí bí mật của mình, trong tay Nguyên soái chính là lực lượng quân sự thì không cần phải nói, Giáo hoàng có hạm đội X nằm trong tay Đại tế ti, mà vũ khí bí mật của Thủ tướng chính là nhóm sát thủ.



Nhóm sát thủ, cũng được coi là một truyền kỳ ở quốc gia này, Lý Việt Bạch tùy tiện bảo hệ thống đi điều tra là có thể tra ra được lượng lớn tư liệu, đủ để nhìn ra sự thần bí cùng sức mạnh của họ.



"Nhóm sát thủ chỉ trung thành tận tâm với Thủ tướng, thay tôi ám sát Nguyên soái? Không có khả năng." Sắc mặt Lôi âm trầm thêm vài phần.



"Nguyên soái là kẻ địch của Thủ tướng, vì sao không giết?" Lý Việt Bạch nói.



Nhưng mà, sau khi cân nhắc kỹ càng tình huống, Lý Việt bạch không thể không thừa nhận, Lôi đúng.




Tác phong của Thủ tướng cùng Giáo hoàng thực sự quá mức bảo thủ.



Bọn họ tuổi đã cao, nhuệ khí nguyên bản đã lột xác thành vững chắc, mọi chuyện cầu sự ổn định, không đến bước cuối cùng tuyệt không ra tay.



Tình thế gây giờ là, Nguyên soái ở thế hạ phong, Thủ tướng cùng Giáo hoàng chiếm thượng phong, bọn họ càng không đồng ý lựa chọn thủ đoạn phức tạp như ám sát.



Âm thầm giết một người, nhất là nhân vật quan trọng như Nguyên soái không phải là chuyện đơn giản, nghĩ đến một đống chuyện sau khi kết thúc, một lần không cẩn thận thì rất dễ đem trăm năm cơ nghiệp của mình bù vào.



"Sẽ có biện pháp." Lý Việt Bạch trầm ngâm: "Tôi sẽ đi bái kiến Giáo hoàng cùng Thủ tướng, thuyết phục bọn họ."



"Ký chủ, từ khi nào ngài trở thành thuyết khách rồi thế?" Hệ thống khiếp sợ: "Ngài thực sự tinh thông đủ loại kỹ năng."



"Tao nói rồi, không ai có thể hại bạn của tao." Lý Việt Bạch cắn chặt răng, lại nghĩ tới cảm giác phẫn nộ lúc biết cốt truyện tương lai khi vừa mới xuyên qua.



Sau khi định ra phương hướng, hai người không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.



"Lung Nguyệt, cậu thoạt nhìn không quá giống trước kia." Lôi dựa lưng vào ghế, nhả ra một vòng khói, lộ ra nụ cười: "Trước kia tôi thường nghĩ, có lẽ sẽ có một ngày, tôi sẽ vì bảo hộ cậu mà chết đi, nhưng hiện tại..."



"Có thể bởi vì Cesare đi, sự xuất hiện của y khiến tôi thay đổi rất nhiều." Lý Việt Bạch cũng cười.



Nếu không phải vì đối phó với tiểu ác ma Cesare, bản thân cũng không đến mức lo lắng hết lòng như vậy.



"Cesare?" Sắc mặt Lôi vẫn mất tự nhiên: "Quả thực Cesare đã cứu tôi, nhưng tôi vẫn không dám thả lỏng cảnh giác với cậu ta."



"Cậu đúng." Lý Việt Bạch vội vàng nói ra sự thật đáng buồn này: "Thật xin lỗi, Lôi, lúc trước là tôi tin tưởng quá đáng Cesare rồi."



"Hửm?" Lôi bị thái độ chuyển biến 180 của hắn làm cho hồ đồ: "Lung Nguyệt, cậu là nói, hiện tại cậu không tin tưởng Cesare nữa rồi hả?"



"Phải, cậu cũng phải lưu ý y." Lý Việt Bạch nói: "Quan hệ giữa y với Nguyên soái không phải là ít, phải cẩn thận."



Lôi gật đầu, không hỏi nhiều.



"Đúng rồi." Lý Việt Bạch đột nhiên nói: "Lôi, cậu nói, có thể chết vì tôi, có phải sự thật không?"



"Đương nhiên." Lôi nhíu mày.



"Tốt lắm." Lý Việt Bạch vui vẻ nói: "Có một chuyện cần cậu đi chết một chút..."



- ---



Note: Nếu phần này là một quyển tiểu thuyết độc lập có lẽ sẽ có rất nhiều fan gơ ship Lôi x Lung Nguyệt rồi =))