Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 21: Thợ Săn Vampire (6)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Tiểu Mã, trước tiên em rời khỏi phòng, đi tới phòng bảo vệ trốn tạm." Lý Việt Bạch ngẩng mặt lên khỏi máy tính, nhanh chóng quyết định, nghiêm túc khuyên bảo.



Cái thân ảnh quỷ dị kia nhất định vampire thể ngủ đông, tồi tệ nhất là, có khả năng nó vẫn đang ở trong phòng này!



"Vâng, vâng..." Mã Tiểu Đình vốn sợ không dám đến gần phòng Từ Lệ Lệ, nghe những lời này đương nhiên ngoan ngoãn gật đầu, mặc dù cô rất hiếu kỳ trong máy tính của Từ Lệ Lệ có cái gì, nhưng sự sợ hãi vẫn chiến thắng tính tò mò.



Lúc này di động cô đột nhiên vang lên, là âm thanh tin nhắn.



Mã Tiểu Đình hoảng sợ, theo phản xạ mở điện thoại ra xem.



Là Ngô Hòa gửi tới.



Ngô Hòa: Tiểu Đình, Lệ Lệ đang làm gì vậy?



Ngô Hòa: Lúc trước Lệ Lệ gửi cho mình một bức ảnh khiến mình sợ chết khiếp, sau đó cậu ấy liền không trả lời mình, cậu có biết tại sao không?



Ngô Hòa: [image]



Ngô Hòa: Chính là ảnh này, cũng không biết cậu ấy dùng app chỉnh sửa gì...



Ảnh chụp kinh khủng kia hiện lên màn hình điện thoại của Mã Tiểu Đình.



"A---!" Mã Tiểu Đình phát ra tiếng kêu thảm thiết xen lẫn tiếng khóc nức nở, điện thoại trong tay rơi xuống, cô ngã xuống mặt đất, ngất đi.



Cô đi làm về muộn, chưa ăn cơm tối, lại vẫn luôn ở trong trạng thái sợ hãi. Bức ảnh này đã phá hủy cọng rơm chống đỡ cuối cùng của cô.



Lý Việt Bạch bế cô tới ghế sô pha, đắp một tấm chăn lên người cô. Thử bắt mạch đo hơi thở, không có việc gì, chỉ là sợ quá nên ngất đi. Tình huống này, hiện tại mang cô ra ngoài cũng không tốt, chỉ có thể để cô ở tạm chỗ này.



Sau đó bật đèn phòng lên, cẩn thận kiểm tra trong phòng, từ những chỗ dễ nhìn đến ngăn tủ, ngăn kéo đều không phát hiện bóng dáng của vampire thể ngủ đông.



Chẳng lẽ nó chạy rồi?



Có thi thể Từ Lệ Lệ ở đây, tại sao nó không bám vào người?



"Ngô Hòa có phải rất khả nghi không?" Diệp Thanh hỏi: "Nếu cô ấy không gửi hình ảnh cho Mã Tiểu Đình..."



"Không chắc, tôi nghĩ hiện tại Ngô Hòa làm thế khá bình thường." Lý Việt Bạch nói: "Nếu là người khác, hẳn cũng sẽ làm như vậy."



Bây giờ là thời đại công nghệ thông tin, bạn mình đột nhiên gửi một bức ảnh kinh dị rồi không trả lời, phản ứng đầu tiên chính là hỏi người ở cùng.



Diệp Thanh mở trang cá nhân của Từ Lệ Lệ ra, bởi vì máy tính đặt mật khẩu, nên trang cá nhân của cô trực tiếp đăng nhập, trên trang chủ có nhật ký công khai, cũng có nhật ký tư.



Nhật ký công khai thì rất bình thường, nhưng nhật ký tư thì...



Tất cả đều là một ít lời kỳ quái vô nghĩa.



Chuyện này bắt đầu từ ngày 20 tháng 7, Từ Lệ Lệ viết nhật ký có đề mục là: Rất muốn mở một cái hộp. Nội dung của nhật ký hôm đó đều là lải nhải mình rát muốn mở một cái hộp, khao khát vô cùng mãnh liệt.



"Muốn mở ra một cái hộp? Hay đây là một loại so sánh? Muốn giải quyết một vấn đề, muốn giải phóng chính mình?" Lý Việt Bạch không rõ cái này có liên quan với vụ án này không.



Trung nhị (ngốc) thiếu nam thiếu nữ trong lớp hắn cũng thường viết nhật ký mạng như thế này, toàn viết theo kiểu "Trong cái thế giới hắc ám này, tôi như một đóa hoa sen bị giam hãm trong vũng bùn ấy..."




Nếu tưởng đó là thật, vậy thật là ngốc.



Tới ngày 30 tháng 7, cũng chính là mấy hôm trước, Từ Lệ Lệ lại viết một trang nhật ký, đề mục là: Thật muốn có một cái vòng cổ. Cái này cũng được lưu dưới dạng riêng tư, nội dung chính là cái vòng cổ kia có sức hấp dẫn với cô lớn như thế nào, cô không quan tâm chuyện gì cũng phải có cái vòng cổ đó.



Loại cảm giác này rất dễ lý giải, trên thế giới này mỗi người đều thích một thứ, có thể là trang sức, có thể là thích chơi game, thích di động. Cô gái Từ Lệ Lệ này đặc biệt muốn một cái vòng cổ, kì thực khá bình thường.



Nhật ký không tìm thấy điểm gì đáng ngờ, Lý Việt Bạch bảo Diệp Thanh mở trang mạng mua sắm ra, tài khoản đăng nhập, sau đó mở danh sách "Vật phẩm đã mua".



Tất cả đều là đồ dùng hàng ngày hoặc quần áo linh tinh, cũng không có cái vòng cổ cô đặc biệt thích ở trong nhật ký.



Vừa rồi bọn họ lục soát căn phòng, cũng tìm được mấy cái vòng cổ, Mã Tiểu Đình cũng nói mấy cái này đều là loại bình thường, không phù hợp với ngữ khí cực kỳ yêu thích trong nhật ký.



Lý Việt Bạch cau mày, liên tục di chuyển con trỏ chuột lên xuống, trong đầu ngàn vạn chữ, giống như chỉ gai loạn thành một đống không gỡ ra được.



"Từ từ, chậm một chút." Một tay Lý Việt Bạch chống trên bàn, một tay chống trên vai Diệp Thanh.



"Chậm một chút?"



"Kéo danh sách xuống chậm một chút, kéo đến ngày 20 tháng 7." Lý Việt Bạch cau mày nhìn màn hình: "Ngày đó Từ Lệ Lệ viết rất kì lạ, có lẽ có liên quan đến đồ vật nạn nhân mua được."



Kỳ lạ chính là, ngày 20 tháng 7 khong có lịch sử mua hàng, hôm đó cô không mua bất kì thứ gì.



"Có lẽ không phải ngày 20 tháng 7 mua, mà là ngày 20 tháng 7 nhận được! Xem thử xem nào!" Lý Việt Bạch nói.



Rất nhanh, tin tức "Vật phẩm đã mua" nhảy ra trước mắt bọn họ.




Ngày mua là mồng 1 tháng 7, ngày hẹn hàng đến là 20 tháng 7...



Thời gian trùng hợp!



Lại xem thông tin tóm tắt của vật kia --- không có ảnh chụp, chỉ có dòng chữ tóm tắt thông tin: Hòn đá lâu đài cổ.



Giới thiệu tỉ mỉ là: Ở phía đông vùng ngoại thành nước Đức có một lâu đài cổ có lịch sử mấy trăm năm bị sập, mấy hòn đá bị rơi xuống được bán cho du khách làm vật kỉ niệm, mỗi hòn giá tầm mấy euro. Bên dưới là hình ảnh cùng video của lâu đài bị sập đó, phong cảnh quả thật rất đẹp, màu sắc của lâu đài là màu đen, không lớn lắm, mang cảm giác rất cổ xưa.



Bán gạch khối? Chuyện này cũng không kỳ lạ, trong Súp gà cho tâm hồn* một câu truyện ngắn là --- sau khi xây dựng xong tượng Nữ Thần Tự Do, kiến trúc sư phát sầu vì không biết nên xử lý phế liệu còn thừa như thế nào. Kết quả có một viên chức thông minh đưa ra ý kiến: Đem phế liệu còn thừa gia công thành Nữ Thần Tự Do mini, bán cho du khách! Yêu cầu này lại kiếm ra vô số tiền... Chuyện này trước hết không đề cập tới thật hay giả, loại buôn náy này rất phổ biến ở xã hội hiện đại, hoàn toàn không hiếm lạ, lúc đi du lịch Lý Việt Bạch cũng thường mua lại vật liệu còn thừa để làm kỷ niệm.



Lúc nãy bọn họ kiểm tra đồ vật thường mang trên người của Từ Lệ Lệ, dưới một đống tạp chí tìm được một đồ vật khác lạ, chính là một hòn đá màu đen được mài giũa cẩn thận, chắc chắn cái này là hòn đá từ lâu đài cổ đó.



Hai manh mối liên quan đến nhau, nhưng lại không biết có ích gì.



Sau khi nhận được hòn đá của lâu đài cổ, Từ Lệ Lệ liền ghi trong nhật ký là: Rất muốn mở ra một cái hộp...



Hòn đá, hộp, hòn đá, hộp... Theo trực giác của hắn, chắc chắn hai thứ này có quan hệ.



Chẳng lẽ hộp chính là chỉ hòn đá của lâu đài cổ?



Lý Việt Bạch ngồi xổm xuống tìm kiếm hòn đá, cầm trong tay —— không nặng cho lắm, kích cỡ cùng chất liệu cũng không khác biệt lắm, trọng lượng còn nhẹ hơn một nửa, nham thạch màu đen, khá thô ráp, không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào có thể mở ra.



Nếu nó chính là hộp, Từ Lệ Lệ có thành công mở nó không? Là mở ra rồi đóng lại, hay là chưa mở ra?



Nhớ lại ngữ khí nôn nóng của trang nhật ký kia, Lý Việt Bạch đoán rằng, Từ Lệ Lệ chắc chắn đã mở ra chiếc hộp, nếu không, cô sẽ không thể không nhắc lại chuyện chiếc hộp.




Cái này thật sự có thể mở ra? Lý Việt Bạch cùng hòn đá mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau không vừa mắt, lăn lộn nửa ngày đều không tìm ra cách, rơi vào đường cùng đành phải đem hòn đá giao cho Diệp Thanh.



Diệp Thanh nhận lấy, ước lượng một chút: "Trọng lượng không đúng."



"So với gạch bình thường nhẹ hơn, nhiều nhất là 1000 gam." Lý Việt Bạch tính toán.



"Trọng lượng là 983.5 gam, cấu tạo bên trong có chút phức tạp." Diệp Thanh trưng ra khuôn mặt than, ngón tay thon dài tinh tế gõ gõ hòn đá: "Bên trong có một khoảng trống, trừ bỏ khoảng trống bên ngoài, phía trái còn có một thông đạo hình trụ, hình chữ T..."



Lý Việt Bạch vẻ mặt ngốc bức: "Tiểu Diệp, mắt cậu là tia X-quang à?"



"Tôi nhìn không tới, dựa vào âm thanh phỏng đoán thôi." Diệp Thanh mắt đều không nháy, khiến người ta không biết lời y nói là thật hay giả.



Ài, dù sao cũng đã xuyên đến đây, có thêm một đồng bạn công năng đặc dị (đặc biệt + kỳ quái) cũng không phải chuyện xấu.



Diệp Thanh cầm một tờ giấy, vẽ ra kết cấu vừa đoán được lên trên.



Sau khi vẽ xong, Lý Việt Bạch vừa thấy liền bừng tỉnh đại ngộ, đây chẳng phải một loại biến thể của "khóa Lỗ Ban" hay sao?



Khi còn nhỏ trước cửa trường học thường bán mấy thứ đồ chơi, có cái làm từ gỗ, có cái là từ sắt, một bộ có vài cái, vuông tròn hình thù kỳ quái gì cũng có, tất cả đều dùng những nguyên lý máy móc đơn giản, đem những khối hình ghép lại với nhau, chỉ cần tìm được phương pháp chính xác là có thể mở ra, trò chơi này đôi khi gọi là "khóa Lỗ Ban", đôi khi lại gọi là "khóa Khổng Minh". Cho tới bây giờ vẫn có thể dễ dàng mua được.



Trong khóa Lỗ Ban có một loại là một hộp gỗ vuông vắn, mọi người tưởng là có thể trực tiếp mở ra, thực chất không phải, trước hết phải nghiêng hộp sang một hướng nào đó, lại nghiêng sang một hướng khác --- lợi dụng trọng lực, đem quả cầu nhỏ di chuyển đến lỗ của nó là có thể mở ra.



Hòn đá này hơi phức tạp một chút --- bên trong có một cái mê cung, trong có một quả cầu nhỏ, đem quả cầu di chuyển tới cuối thông đạo là có thể mở ra.



"Cậu thử đi" Lý Việt Bạch quyết đoán đem nhiệm vụ này giao cho Diệp Thanh.



Diệp Thanh hình như thật sự có khả năng đặc dị, y có cảm giác rất nhạy bén với con số, tính toán, trọng lượng, hình dạng. Thầy giáo dạy văn Lý Việt Bạch cảm thấy vô cùng hổ thẹn.



Diệp Thanh nhắm mắt lại, tay cầm lấy hòn đá, nhẹ nhàng chuyển động —— cho dù làm bất cứ chuyện gì, vẻ mặt của y đều đặc biệt nghiêm túc chuyên chú, không có cảm giác kiêu căng khinh thường mà thiên tài thường có, giống như lúc nãy, mật mã máy tính vốn đơn giản, y cũng nghiêm túc phá giải, giải thành công, biểu tình cũng không một chút sứt mẻ. Trái ngược hoàn toàn với Lý Việt Bạch vừa giải được cái gì liền vội khoe khoang khắp nơi.



Không lâu sau, bên trong hòn đá vang lên âm thanh răng rắc trầm thấp, sau đó mở ra.



Lý Việt Bạch có xem qua một ít tiểu thuyết võ hiệp, hắn cảm thấy nếu mở ra một cái hộp thần bí, khả năng cao là sẽ có độc, ngân châm hay thứ gì đó phóng ra, vì thế hắn kéo Diệp Thanh ra phía sau, che mặt mũi y lại.



Diệp Thanh bị hắn kéo suýt chút nữa mất thăng bằng.



May mắn, bên trong không có thứ gì ghê gớm.



Trong hòn đá là một cái quan tài nhỏ, màu đen, thủ công thô ráp, hình dáng cổ xưa, không nhìn ra quan tài làm từ chất liệu gì, trên mặt quan tài có quấn vài chiếc dây bạc thật dày.



Tới bước này, Lý Việt Bạch có thể xác định thứ này liên quan đến chuyện Từ Lệ Lê tử vong.



- --



Súp gà cho tâm hồn







Khóa Lỗ Ban (Khóa Khổng Minh): Tìm hiểu chi tiết vào đây: