*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Việt Bạch đi đến bức tượng thạch cao thứ nhất, quan sát cẩn thận.
Đó là một người phụ nữ nhan sắc trắng bệch, dáng người đầy đặn, biểu tình có hơi dọa người, nhưng nếu xem kỹ sẽ phát hiện ra cái biểu tình kia thực ra là rối rắm.
"Cái này..." Lý Việt Bạch quay đầu hỏi Lương Tĩnh: "Có phải ——"
Hắn vừa mới nói mấy chữ, liền thấy Lương Tĩnh vẻ mặt hoảng sợ chỉ về phía sau lưng hắn.
Trong lòng Lý Việt Bạch lạnh lẽo, không kịp quay đầu lại nhìn, vội vàng trốn sang một bên.
Tượng thạch cao cử động! Vừa rồi nó vươn cánh tay nhợt nhạt hung hăng đập lên đầu Lý Việt Bạch, nếu hắn trốn không nhanh, có lẽ đã bị đánh trúng.
Tuy đây là ảo giác, nhưng không biết bị đánh trúng sẽ có hậu quả gì, an toàn là trên hết, tránh né vẫn hơn.
Tượng thạch cao mang theo cái bệ xoay người, đôi mắt xám trắng không có đồng tử dừng lại trên người Lý Việt Bạch cùng Lương Tĩnh, nó chậm rãi đi tới, bắt đầu đuổi bắt hai người.
Năm sáu bức tượng thạch cao khác cũng liên tiếp di chuyển, chúng có hình thái khác nhau, động tác đáng sợ giống cương thi đã chết nhiều năm, nhưng những bức tượng này lại cực kỳ tinh xảo hoa lệ, thoạt nhìn rất giống cảnh tượng trong bộ phim cổ .
Lý Việt Bạch lập tức lôi Lương Tĩnh tránh trái tránh phải.
Cũng may sảnh triển lãm đủ lớn, có không gian cho bọn họ di chuyển, hơn nữa nhóm tượng đá nhìn thì khủng bố, hành động lại khá chậm chạp, hơn nữa cũng không có ý hợp tác với nhau, ngẫu nhiên còn đụng vào nhau.
Tóm lại, chỉ cần cẩn thận không dẫm phải rắn trên mặt đất thì sẽ không có nguy hiểm.
Trong lúc thở dốc, Lý Việt Bạch quan sát những bức tượng thạch cao quái dị đó.
Tượng thạch cao người phụ nữ lõa thể không ở một mình, nó có một bức tượng khác cùng bộ, đó là một người đàn ông lõa thể, luôn đi phía sau nó, càng thần kỳ hơn chính là có một cây cổ thụ bằng thạch cao vẫn luôn ở cùng bọn họ, không chịu buông tha, đây là có ý gì? Tượng tình lữ?
Còn có một bức tượng người phụ nữ mặc quần áo —— không phải quần áo làm từ vải, mà là quần áo được khắc trên thạch cao, cả người nó đều là một màu xám trắng, không nhìn ra màu sắc quần áo, lại có thể nhìn ra hoa văn hoa lệ, nó có mái tóc dài thẳng, có mái, trên đầu còn khắc đồ trang sức hoa lệ, hình như nó không có hứng thú gì với việc đuổi giết hai người, chỉ lười biếng ngồi trên mặt đất, xuất thần nhìn một cái rổ làm bằng thạch cao.
Lý Việt Bạch nhìn chăm chú đến nỗi quên cả trốn, thiếu chút nữa bị một cái tam xoa kích* đâm vào.
Tam xoa kích đương nhiên cũng thuộc một bức tượng thạch cao —— đó là một người đàn ông trần truồng, thân hình cao lớn cường tráng, có bốn tay và ba mắt trên trán, không mặc quần áo, quấn một tấm da hổ ở bên hông, trang sức trên đỉnh đầu là một mảnh nguyệt nha (trăng lưỡi liềm)... Tam xoa kích trong tay sắc bén vô cùng.
Tượng thạch cao cuối cùng có bề ngoài rất quen mắt, giống như vĩ nhân cổ đại thường thấy trong các trường học —— đó là một người đàn ông mặc Hán phục, đầu đội mũ quan, trong tay cầm trường kiếm, lại không lấy kiếm chém người, ngược lại chỉ đứng yên, từng nhát từng nhát một bổ xuống mặt đất.
"Tất cả những tượng thạch cao này đều là tác phẩm của Gia Tử Thần sao?" Lý Việt Bạch một bên trốn một bên hỏi.
"Hình như không phải." Lương Tĩnh thở hổn hển bị Lý Việt Bạch nắm tay tránh trái tránh phải: "Tôi không có ấn tượng..."
Rốt cuộc câu đố là gì? Trong ảo cảnh Gia Tử Thần chỉ bày ra mấy bức tượng thạch cao, còn cho chúng năng lực tự vận động, khiến chúng đuổi giết Lương Tĩnh, lại không đưa ra phương án giải quyết.
Nếu đây là một bài thi, thì đề bài cho rất không rõ ràng, cả chỗ trống làm bài cũng không có.
Lý Việt Bạch chấm bài nhiều năm, hiện tại cũng cảm thấy hoang mang.
Hơn nữa dưới chân khắp nơi đều là rắn độc, thật sự rất nguy hiểm, vừa lơ đãng liền dẫm phải khiến tinh thần hắn khẩn trương.
Bọn họ chạy qua chạy lại, rất nhanh liền khiến mấy con rắn độc tức giận, phun ra cái lưỡi màu đỏ sậm, phát ra âm thanh xì xì, bò về phía bọn họ.
Vô luận là Lý Việt Bạch hay Cố Tây Sa cũng chưa từng trải qua hóa huấn luyện bắt rắn chuyên nghiệp, tiếp xúc cùng rắn nhiều nhất là nhìn qua lồng thủy tinh trong vườn bách thú... Cũng đã từng nghe qua ngạn ngữ "Đánh rắn đánh giập đầu", nhưng kỳ thật thì... Hắn cũng không biết bảy tấc của con rắn nằm ở chỗ nào, vả lại gặp cảnh tượng như vậy, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
"Chờ một chút, tôi thanh lý đống rắn độc này đã." Lương Tĩnh ngừng lại, buông tay Lý Việt Bạch ra.
Cô mặc áo blouse trắng, trên tay đeo găng tay, đi tới chỗ rắn độc, tay ngọc nhanh chóng vươn ra, trong chớp mắt đã cầm một con rắn độc trong tay.
Không hổ là dân chuyên nghiệp.
Trước kia nghe Lương Thiên nói qua, Lương Tĩnh mỗi ngày làm thực nghiệm đều phải bắt rắn độc từ trong lồng thủy tinh ra, thường xuyên làm việc liền luyện được, so với người điều khiển rắn ngoài đường phố còn điêu luyện hơn.
Lý Việt Bạch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong chốc lát không cần lo bị rắn độc cắn chết.
Gia Tử Thần này cũng thật quá đáng, chế tạo một cái ảo cảnh thì thôi đi, rắn độc phòng thí nghiệm cũng cho vào ảo cảnh, cần phải khó như vậy sao?
Rắn độc đều bị Lương Tĩnh dọn sạch vứt vào một cái rương trong phòng triển lãm, trên mặt đất sạch sẽ, động tác của tượng thạch cao vẫn không dừng lại như cũ.
Rốt cuộc phải phá giải ảo cảnh như thế nào?
Lý Việt Bạch xoay người né tránh, tam xoa kích vốn đâm tới hắn liền đâm trúng phần đầu của người đàn ông khỏa thân, chỉ nghe một tiếng vang lớn, bức tượng người đàn ông khỏa thân vỡ một nửa, từng khối thạch cao rơi đầy xuống đất.
Như vậy có phải đã kết thúc hay không?
Không, hoàn toàn không.
Không đến vài giây, thạch cao rơi đầy đất một lần nữa bay về, đắp lại trên người bức tượng bán thể kia, nhanh chóng hợp lại thành hình dáng ban đầu.
Lý Việt Bạch đau tim một trận.
Vốn dĩ cho rằng chỉ cần tìm mọi cách khiến mấy bức tượng này đánh nhau, phá hỏng, là có thể qua cửa, ai ngờ không phải.
Thời điểm gặp phải chuyện không rõ, điều cần phải làm là --- tăng cường quan sát, tiếp tục quan sát, dùng sức quan sát.
Vì thế Lý Việt Bạch dùng sức nhìn chằm chằm mấy bức tượng thạch cao.
Càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Bức tượng thứ nhất, một đôi nam nữ khỏa thân, còn có một thân cây, trên cây hình như còn có quả —— tổ hợp này cực kỳ quen thuộc, thường xuyên nhìn thấy trên có loại sách vở phim phóng sự.
Bức tượng thứ hai, người phụ nữ quần áo hoa lệ biểu tình đau thương, quần áo trên người có phong cách cực kỳ độc đáo, kiểu tóc mái bằng cũng rất độc đáo —— phong cách Ai Cập, là phong cách Ai Cập!
Bức tượng thứ ba... Cái loại người gì có bốn tay ba mắt? Chỉ có thể là thần trong thần thoại truyền thuyết, Nhị Lang Thần? Không đúng, phong cách của bức tượng này không phải Trung Quốc, mà là Ấn Độ.
Bức tượng thứ tư rõ ràng là Trung Quốc, có lẽ là nhân vật lịch sử trứ danh nào đó, nhưng nó liên tục bổ kiếm về phía mặt đất là có ý gì? Chẳng có người nào lại đấu với mặt đất, có lẽ là nó chém thứ nào đó?
Bốn pho tượng làm thành một nan đề, cùng đặt trong một ảo cảnh, chẳng lẽ chúng nó có điểm chung gì sao?
Quả nhiên vẫn phải đoán từ cái đơn giản nhất.
Một nam một nữ một cây, trên cây còn trái cây —— còn có thể là gì? Chỉ có thể là Adam cùng Eve!
Dựa theo cách nói của Kinh Thánh, thượng đế dùng thời gian bảy ngày để sáng tạo ra thế giới, sau đó dùng bùn đất làm ra người đầu tiên là Adam, Adam cùng vợ của ông Eve sống ở vườn địa đàng, vô ưu vô lự, thượng đế chỉ cấm bọn họ một điều —— tuyệt đối không thể ăn trái trí tuệ trên cây. Đáng tiếc về sau có một con rắn độc mê hoặc bọn họ, khiến bọn họ ăn trái trí tuệ trên cây, từ đó có được trí tuệ biết cảm thấy thẹn, bị thượng đế đuổi khỏi vườn địa đàng...
Câu chuyện này truyền lưu thật sự rất rộng rãi, có vô số tranh sơn dầu cùng tượng điêu khắc lấy đề tài này, thường vẽ Adam cùng Eve, ở giữa là cây trí tuệ, trái trí tuệ, trên thân cây còn có một thứ quấn quanh ——
—— rắn.
Lý Việt Bạch cẩn thận nhìn lại bức tượng thứ nhất, trên thân cây thạch cao trống rỗng, không khắc rắn.
Là Gia Tử Thần quên khắc rắn lên? Hay là, một đề mục!
Trong lòng Lý Việt Bạch kích động, đúng rồi, trên cây thiếu một con rắn, trên mặt đất rắn lại bò đầy... Đây là cách giải đề!
Gia Tử Thần luôn oán rằng Lương Tĩnh không hiểu công việc của chính mình, không hiểu nghệ thuật của chính mình, còn cãi nhau khi đập nát tác phẩm nghệ thuật của hắn, bởi vậy mới cho ra đề mục như vậy, chỉ khi Lương Tĩnh hiểu pho tượng của hắn biểu đạt ý tứ gì, sau đó đem bộ phận thiếu hụt của pho tượng bổ sung vào mới có thể thông qua khảo nghiệm của ảo cảnh!
"Chị Lương." Lý Việt Bạch lập tức kêu Lương Tĩnh: "Chị lấy một con rắn đem quấn lên cái cây kia đi!"
"Vì cái gì?" Lương Tĩnh bị yêu cầu cổ quái của hắn làm cho hồ đồ.
"Kinh Thánh, Adam Eve cùng cây trí tuệ." Lý Việt Bạch nói dứt khoát lưu loát ngắn gọn dễ hiểu.
Lương Tĩnh nhìn về phía bức tượng thứ nhất, hơi suy tư, gật đầu: "Hiểu rồi."
Tuy cô chỉ say mê nghiên cứu sinh vật học, nhưng cũng không phải hoàn toàn không hiểu biết các lĩnh vực tri thức khác, đây là tri thức lan truyền rộng khắc trong đại chúng, chắc chắn không phải nói đùa.
"Chính là muốn con rắn nào?" Lương Tĩnh nghiêng ngả lảo đảo đi đến cái rương chứa rắn: "Quá nhiều... Trời ạ... Rốt cuộc nên chọn con nào?"
"Chọn bừa đi." Lý Việt Bạch có chút không kiên nhẫn, chẳng lẽ Lương Tĩnh có chứng khó khăn khi phải lựa chọn? Loại chuyện này tùy tiện chọn một con là được mà?
Ngay sau đó trong lòng hắn lộp bộp một chút, không đúng.
Nếu nói chọn bừa một con là có thể qua, vậy thì đề mục này không khỏi quá đơn giản.
Hẳn là con rắn đó phải phù hợp với con rắn được miêu tả trong Kinh Thánh...
Nhung mà khi hắn đọc, Kinh Thánh không có nói qua đó là loại rắn nào, khi đó sinh vật học vẫn chưa phát triển, đặt tên cùng phân loại rắn đều là những chuyện ở phía sau.
Không cần hoảng, cẩn thận nhớ lại một chút...
Sau khi Adam và Eve bị trục xuất khỏi vườn địa đàng, thượng đế đã phạt con rắn bằng cách tước đoạt cánh của nó...
Ở rất nhiều tranh sơn dầu, rắn quấn quanh cây trí tuệ đều có cánh...
Cánh!
"Chọn con có cánh!" Lý Việt Bạch trầm giọng hô.
Lưng Lương Tĩnh cứng lại một chút.
"Sao cậu biết trong phòng thí nghiệm của tôi có loại này......" Giọng của cô có phần khủng hoảng cùng chột dạ, xách ra một con rắn từ rương, con rắn kia toàn thân màu đen, trên người quỷ dị sinh trưởng một đôi cánh, nhưng rất nhỏ, không nhìn kỹ liền không thấy.
Có thật!
Lý Việt Bạch cũng sửng sốt.
Rắn đương nhiên không có cánh, nhưng phòng thí nghiệm của Lương Tĩnh luôn là mũi nhọn nghiên cứu, xem biểu tình chột dạ của cô, nhất định là do họ ngầm dùng trộm loại khoa học đen (ý chỉ phi pháp) nào đó, làm ra loại rắn chẳng ra cái gì này.
Khoa học đen thì khoa học đen đi, có thể qua cửa là được.
Lý Việt Bạch yểm hộ Lương Tĩnh tránh khỏi công kích của tượng thạch cao, vọt tới bức tượng thứ nhất, cẩn thận quấn con rắn có cánh lên thân cây.
Trong nháy mắt quấn xong, Adam Eve tất cả đều bất động.
Nó khôi phục thành bộ dáng nguyên bản.
Con rắn quấn trên cây cũng bất động, trong nháy mắt, nó từ con rắn sống màu đen biến thành màu xám trắng như tượng thạch cao, tư thái vẫn sống động như thật, tạo thành một thể hòa hợp với bức tượng kia, phong cách cực kỳ hợp.
Ngay sau đó, bức tượng này lập tức hóa thành khói trắng, biến mất trong không khí.
Giải quyết bức tượng thứ nhất thành công, qua cửa.
- -----
Tam xoa kích