Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 46: Thợ Săn Vampire (31)




Đây là một cái bẫy?



Đối mặt với mấy cái họng súng tối om, phản ứng đầu tiên của Lý Việt Bạch chính là mình bị người bẫy.



Sau khi Diệp Thanh mất tích, cục trưởng Dương đã hỏi mình manh mối của Diệp Thanh không dưới ba lần, mà mình một lần đều không có trả lời, vĩnh viễn đều nói: "Cháu không biết."



Trả lời như vậy, cục trưởng Dương sẽ tin sao? Hỏi mãi mà không nhận được câu trả lời, chỉ có thể dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, càng nhìn kỹ, sẽ càng cảm thấy mình khả nghi --- vì cái gì mình luôn cùng Diệp Thanh tham gia mấy vụ án liên quan đến vampire? Vì cái gì lại không đề cập đến chuyện Diệp Thanh mất tích? Vì cái gì đêm hôm khuya khoắt đi tìm Lương Tĩnh? Vì cái gì...... Vì cái gì cất dấu nhiều bí mật như vậy?



Vì thế, trong cục rất có khả năng đưa ra quyết sách —— đem bắt mình về thẩm vấn rõ ràng.



Bắt như thế nào? Mình hành tung bất định xuất quỷ nhập thần như vậy, đi nơi nào bắt?



Tốt nhất là dùng kế pháp, đương nhiên là khiến mình một thân một mình, ở lúc 5 giờ sáng – cái thời điểm đặc thù này, mọi âm thanh đều tịch liêu, xuất hiện ở thị cục.



"Cục trưởng Vương, ngài cùng cục trưởng Dương... Đã sớm thương lượng sao?" Lý Việt Bạch không phản kháng, chỉ đứng yên tại chỗ, rũ mắt xuống, giơ hai tay lên, ý bảo trên người mình không có vũ khí: "Cục trưởng Dương là cấp trên tôi tin tưởng nhất kính trọng nhất, cho nên lúc ông ấy cho tôi một cái nhiệm vụ giả --- đi lấy vampire thể ngủ đông trong tủ sắt, sau đó ngài dẫn người tới bao vây tôi..."



Cục trưởng Vương không lập tức trả lời, chỉ là cách mắt kính dùng ánh mắt nghiêm túc tràn đầy thâm ý nhìn Lý Việt Bạch, giống như muốn đem toàn bộ suy nghĩ của hắn nhìn thấu. Cục trưởng Vương lớn tuổi, thân thể đã sớm không như trước, nhưng trên mặt nếp nhăn càng thêm sâu, trong mắt chứa đầy tang thương, lúc ông nhìn kỹ một người, cái loại áp bách này khiến người trẻ tuổi không dễ dàng thừa nhận.



Thật lâu sau, cục trưởng Vương mới thở dài một tiếng, nói: "Tiểu Cố, tôi hỏi cậu vấn đề này, trong lòng cậu cũng biết rõ ràng, chuyện tới nước này, cậu chỉ có thể hợp tác hòa hảo, cho chúng tôi một câu trả lời, không cần mập mờ né tránh."



"Nếu ngài bày ra chuyện này, tôi không còn lời nào để nói, nhưng cục trưởng Dương..." Đáy lòng Lý Việt Bạch dâng lên một trận lại một trận phẫn nộ khi bị phản bội: "Cho đến vừa rồi, tôi vẫn luôn tin tưởng cục trưởng Dương, cho rằng ông ấy thực sự yên tâm mà giao nhiệm vụ này cho tôi."



"Nói gần nói xa, không biết hối cải." Thần sắc cục trưởng Vương tràn ngập thất vọng cùng khiển trách: "Tiểu Cố, tuy rằng cậu không còn là cán bộ thị cục, nhưng cũng là nhân chứng quan trọng trong vụ án Diệp Thanh, cậu lại luôn trốn tránh điều tra, không phối hợp cùng thị cục, hiện tại cậu lại trách lão Dương không bao che cho cậu? Cuộc điện thoại lão Dương gọi là do tôi lệnh cho ông ấy gọi, ông ấy cũng rất mâu thuẫn, không muốn ép cậu đi đến một bước này, nhưng nếu ông ấy không làm vậy, cậu liền lẩn trốn, cái trách nhiệm này ai chịu?"



"Cục trưởng, các ông đều đoán tôi sẽ đến?"Lý Việt Bạch cười khổ.



"Cậu quá mức cố chấp với vampire thể ngủ đông, chỉ cần lão Dương nói giao vampire thể ngủ đông cho cậu bảo quản, cậu sao có thể không tới?" Trong giọng nói của cục trưởng Vương mang theo bất đắc dĩ thật sâu cùng khiển trách: "Điểm này, cũng là điểm đáng ngờ nhất trên người cậu, chờ thời điểm thẩm vấn, cần phải nói cho rõ ràng."



Hai gã cảnh sát ghìm súng, cẩn thận tới gần Lý Việt Bạch.



"Không cần như vậy." Lý Việt Bạch thở dài, đem trường đao đằng văn mạ trên lưng bỏ xuống, ném xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy: "Đao này tôi dùng để đối phó vampire, không phải các người..."





Hai vị kia liếc mắt nhìn nhau, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn không thể hoàn toàn thiếu cảnh giác, vẫn là một tay cầm súng, một tay móc ra còng tay, đi đến phía Lý Việt Bạch.



"Soát người." Cục trưởng Vương trầm giọng dặn dò.



"Soát người?" Lý việt Bạch nghe đến hai từ này, đột nhiên mở miệng hỏi ngược lại: "Ngài muốn tìm cái này sao?"



Một tiếng bang giòn vang lên, có thứ gì đó rơi từ trên người Lý Việt Bạch xuống, đó là một cái quan tài nhỏ màu đen, mặt trên có Bế ngân tác. Lý Việt Bạch nhìn cái quan tài nhỏ màu đen kia, nhíu mày: "Diệp Thanh phạm tội, tôi cũng không có ý đồ bao che, chỉ là, dù sao y cũng từng là đồ đệ của tôi, tôi nghẹn một hơi, chỉ muốn tự tay bắt y lại, cũng không phải không phối hợp... Không ngờ làm cục trưởng hiểu lầm, cực kỳ xin lỗi, từ giờ trở đi, tôi nguyện ý phối hợp, mọi người đều là lên án chuyện phạm pháp mà thôi, tôi cũng không định gây thêm chuyện."



Tính cách Cố Tây Sa luôn cường thế, bởi vậy, đoạn lời nói này của Lý Việt Bạch tuy nội dung là chịu thua, nhưng ngữ khí vẫn cực kỳ ương ngạnh, không chút yếu thế.




Cục trưởng Vương hơi gật đầu: "Biết sai biết sửa vẫn có thể chấp nhận được, chỉ là suy xét từ vấn đề an toàn, vẫn cần tạm thời hạn chế tự do thân thể của cậu..."



Một câu của cục trưởng Vương còn chưa nói xong, dưới chân Lý Việt Bạch liền động, đá cái quan tài nhỏ màu đen tới một cảnh sát cầm súng bên cạnh.



Cảnh sát kia ngẩn người, hiểu rằng đây là vật phẩm quan trọng, cần phải bảo quản cẩn thận, vì thế một bên cảnh giác tiếp tục cầm súng nhắm ngay Lý Việt Bạch, một bên cong lưng định nhặt quan tài.



"Chậm đã." Cục trưởng Vương quát bảo ngưng lại: "Đây là vật phẩm nguy hiểm, đừng đụng vào."



Làm trong thị cục, cục trưởng Vương cũng phải có hiểu biết nhất định về chuyện vampire, ông tiến lên, đeo găng tay vào tay phải, tự mình nhặt quan tài màu đen.



Ở đây đều là cảnh sát đã nghe qua chuyện vampire, biết rõ tầm quan trọng của vampire thể ngủ đông, nhưng đều chưa tự mình tiếp xúc với vampire thể ngủ đông, mắt thấy cục trưởng Vương tự mình làm, không khỏi đem lực chú ý hướng sang phía cục trưởng Vương.



Vì thế, giờ phút này tại hiện trường, lực chú ý bị hổng trong một giây đồng hồ.



Trong nháy mắt quan tài nhỏ màu đen từ trên người Lý Việt Bạch rơi xuống mặt đất, sự tập trung của cục trưởng Vương đã bị phân tán, hiện tại, đem nó cầm trong tay, cơ hồ đặt toàn bộ sự chú ý lên nó.



Vô luận là bề ngoài, hay nhìn Bế ngân tác, đây đều là thật, không có hoài nghi, không có bất kỳ khả năng làm giả nào cả.



Mà những cảnh sát khác, vốn dĩ cầm súng nhắm vào Lý Việt Bạch, hiện tại cũng không khỏi liếc mắt một cái nhìn quan tài màu đen trong tay cục trưởng Vương.




Lực chú ý xuất hiện chỗ trống trong một giây đồng hồ, vậy là đủ rồi.



Lý Việt Bạch đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.



Không ai thấy rõ động tác của hắn, chỉ biết là hai cảnh sát cách hắn gần nhất ngã xuống, ngay sau đó là mấy người phía sau --- số người cục trưởng Vương mang đến không quá nhiều, thiếu người chỉ huy thống nhất, trong thời gian ngắn liền ngã xuống toàn bộ sau khi trúng mấy phát đạn gây mê.



Diệp Thanh am hiểu bắn súng cự ly xa, nhưng nổ súng ở khoảng cách gần như vậy, Cố Tây Sa vẫn lợi hại hơn chút.



Nhưng hắn lợi hại như thế, vẫn không bắn trúng cục trưởng Vương --- cục trưởng Vương nhanh chóng phản ứng, kéo của xe Sonata ra, trốn vào trong xe, tránh đạn gây mê.



Lý Việt Bạch cũng không ham chiến, sau khi mấy viên đạn gây mê bắn trúng mục tiêu, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất nhảy vào trong xe, động cơ một trận nổ vang, vượt qua vài chướng ngại vật trên đường, oanh oanh liệt liệt mà chạy thoát.



Súng gây mê là do Diệp Thanh lưu lại, không nghĩ nhanh như vậy liền dùng đến.



"Cố... Cố đội như thế nào..." Ben trong Sonata, sắc mặt tài xế tái nhợt, hắn là tài xế chuyên dụng của cục trưởng Vương, cũng không tham gia bắt phạm nhân, bởi vậy ngồi trên xe, nhìn thấy hết thảy: "Tôi rõ ràng nghe hắn nói: Cây đao này là dùng để đối phó với vampire, không phải các anh... Những lời này không phải nói rằng hắn sẽ không đối phó với chúng ta sao? Như thế nào lại..."



Lúc mọi người nghe thấy, câu nói kia của Cố Tây Sa giống như lời thoạt của anh hùng trong vở bi kịch, nói như vậy hẳn là thúc thủ chịu trói mới đúng.



"Đao là dùng để đối phó vampire, súng gây mê là dùng để đối phó chúng ta!" Cục trưởng Vương tức giận đập ầm ầm đồng hồ trong xe: "Cố Tây Sa này, không đơn giản, không đơn giản!"




Cục trưởng Vương làm lãnh đạo nhiều năm, tự nhận là giỏi nhất trong việc bắt nhược điểm của người khác, không nghĩ hôm nay, thế nhưng cũng bị người ta bắt được nhược điểm --- đó chính là lúc đặt lực chú ý lên quan tài màu đen.



"Vậy... Có muốn truy nã hắn không?" Tài xế lắm miệng hỏi.



Cục trưởng Vương không tỏ ý kiến gì.



Syria, Damascus, 1 giờ sáng.



Trong huyệt động sâu thẳm, có một mặt tường là màn hình tinh thể lỏng, nếu có người nhìn vào, nhất định sẽ hoảng thần --- nơi này là sào huyệt vampire, hay là trung tâm giao dịch chứng khoán nào đó?




Đương nhiên, nơi này không có khả năng tồn tại nhân loại.



Tiếng chuông điểm 1 giờ sáng vừa mới vang lên, màn hình lớn đột nhiên rối loạn.



Nguyên bản tin tức rộng lớn lộn xộn, nháy mắt bị một trang sơ yếu lý lịch cá nhân bao trùm.



Cao Thừa Dục nhìn sơ yếu lý lịch của người kia, tức khắc không nhịn được nhíu mày.



Lý lịch của người này có chút quen thuộc, tuy nhiên, chính là tên cảnh sát trước kia đã giết chết mình – Cố Tây Sa, nhưng hiện tại chỉ là cựu cảnh sát.



"You majesty." Thủ hạ cung cung kính kính tiến lên báo cáo: "Cấp bậc của Cố Tây Sa một lần nữa được đề cao."



"Lúc trước, vì Cố Tây Sa cản trở, người ngài phái đi không bắt được , ngược lại mất liên lạc." Một thủ hạ khác báo cáo: "Bởi vậy, cấp bậc của Cố Tây Sa được đề cao, nhưng chưa cao đến trình độ không thể lập tức giải quyết hắn, nhưng hiện tại..."



"Lại xảy ra cái gì?"



Màn hình tinh thể lỏng có trình tự vận chuyển theo thiết lập, trình tự sẽ tự động tính toán cấp bậc quan trọng của người nào đó, lúc trình tự hoàn toàn biểu hiện người này ra màn hình, có nghĩa là --- người này có tầm quan trọng cực điểm, cần phải giải quyết hoặc bắt giữ ngay lập tức.



Cho dù lúc Cố Tây Sa đoạt được , tầm quan trọng của hắn cũng chỉ lên mười bậc mà thôi, làm vua vampire, chuyện cần giải quyết cùng nhân loại cần tiêu diệt có quá nhiều, Cố Tây Sa hiện tại đang ở Trung Quốc, không thể tạo thành uy hiếp đối với châu Âu, cũng không tiện xuống tay, kế hoạch tiêu diệt hắn, một lần nữa gác lại.



"You majesty..." Thanh âm thủ hạ cực kỳ hưng phấn, thân thể dưới lớp áo đen thậm chí còn run lên nhè nhẹ: "Tôi nhất định phải nói cho ngài biết một chút --- sơ yếu lý lịch của Cố Tây Sa trên màn hình, không dán ảnh chụp, nhất là không dám dán ảnh chụp gần đây của hắn."



"Nói trọng điểm."



"Đó là bởi vì, nếu dán ảnh chụp của hắn lên, cả cung điện này sẽ điên cuồng vì hắn." Thủ hạ giải thích: "Hiện tại, Cố Tây Sa là Vila duy nhất trên thế giới này."



Những lời này, đã đủ khiến vampire phải điên cuồng.