Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 49: Thợ Săn Vampire (34)




Cho dù dưới tình huống như vậy, Lý Việt Bạch vẫn không nhịn được từ thanh âm đoán xem Diệp Thanh đang ở đâu.



Thanh âm Diệp Thanh giống như được truyền đến từ một nơi rất xa, còn mang theo một ít âm thanh khác.



Hẳn là y đang ở một địa phương trống trải, ở phía xa còn có... Tiếng gió, tiếng sóng biển đánh vào bờ, thậm chí là tiếng chim hải âu.



Bờ biển, đây là ở bờ biển.



Mà bờ biển gần đây nhất, cũng phải cách nơi này mấy trăm km.



Không kịp nữa rồi.



Cho dù là siêu anh hùng, cũng không có khả năng trong nháy mắt xuyên qua khoảng cách xa như vậy.



Trong lúc nhất thời, Lý Việt Bạch rất muốn cười nhạo chính mình --- chết đến nơi rồi mới nhớ tới tìm người hỗ trợ, sao có thể yêu cầu đối phương tới trong nháy mắt? Cho dù Diệp Thanh ở trong khoảng cách 100 mét, cũng chưa chắc đã tới kịp.



"Không kịp nữa rồi, Diệp Thanh, cậu đừng tới đây, lát nữa nhớ giải trừ khế ước." Lý Việt Bạch gửi một hàng chữ qua.



Hắn nhớ rõ ràng, lúc trước khi thấy Diệp Thanh chết trong cuộc động đất ở viện bảo tàng, hệ thống cho phép giải trừ khế ước. Hiện tại nếu mình chết, hệ thống hẳn cũng sẽ cho Diệp Thanh lựa chọn đồng dạng.



Quan tài màu đen trong túi áo hơi chấn động, Lý Việt Bạch với tay không cầm súng vào trong túi tiền, nắm chặt nó, có lẽ tới chỗ bất đắc dĩ, có thể cho nó bám vào người mình, chỉ là không biết đã bị Vila bám vào người, vampire có thể bám vào người lần nữa hay không...



Nhưng mà Diệp Thanh ở bên kia giống như một chút ý tứ từ bỏ cũng không có.



"Anh ở nơi nào? Nói tọa độ cho tôi." —— Thanh âm Diệp Thanh không hề gợn sóng, lại là giây hồi (trả lời trong thời gian giây, ý chỉ rất nhanh).



"Vĩ độ Bắc N36°42′51″ kinh độ đông E116°56′8″" —— Lý Việt Bạch đem kinh độ và vĩ độ gửi qua, may là lúc nãy xem di động hắn nhớ rõ.



"Quảng trường Sâm Lâm ở vùng ngoại thành?" Lại là giây hồi.



"Phải, tôi đang đứng trên chóp tượng đá ở trung tâm quảng trường, lấy tôi là tâm, bán kính năm mét xung quanh ước chừng có mười vampire bao vây." --- Lý Việt Bạch không ôm hy vọng mà gửi tin nhắn miêu tả qua.



"Vấn đề cuối cùng." Thanh âm Diệp Thanh trở nên nhẹ nhàng.



Những lời này có ý gì? Chả lẽ muốn trả lời --- từng yêu? Tại sao lúc này còn muốn nói giỡn, không hợp với phong cách của y.



(Chỗ này LVB tưởng DT muốn hỏi: "Em đã từng yêu qua anh chưa?", giống như drama ngôn tình hay diễn, nam/nữ chính hỏi đối phương từng yêu mình chưa xong nước mắt nước mũi bốn lỗ cùng phun quyến luyến các kiểu, nên LVB mới định trả lời "Từng yêu." => Trích cmt của @RauDip2, cảm ơn thím nha =)))



"Trên quảng trường có đèn không?" Diệp Thanh hỏi một vấn đề chệch ra khỏi quỹ đạo.



"Có, nhiều." Lý Việt Bạch nhìn đèn trên quảng trường, số lượng không ít, cười khổ một chút, hiện tại trời đã tối, đèn đường đều bật.



"Được, đếm ngược mười giây, rời xa đèn." Diệp Thanh bình tĩnh ngầm ra lệnh.



Lý Việt Bạch rất nghe lời, thật sự đếm ngược mười giây.



Ở giây cuối cùng, hắn bắn hết đạn, nhảy xuống tượng đá, trốn vào khe hở giữa tượng đá.



Ngay sau đó, quảng trường liền nổ mạnh.



Là nổ từ hư không, đám mây hình nấm màu hồng pha vàng nháy mắt xuất hiện, nuốt sống quỷ hút máu ở đó.



Sóng nhiệt cuồn cuộn, dù Lý Việt Bạch đã trốn sau tượng đá, cũng cảm thấy làn da bỏng rát.



Hắn trước nay chưa từng thấy qua vụ nổ nào mạnh đến không thể tưởng tượng như vậy, không có nhiên liệu, không có mồi lửa, không có nguyên nhân, liền nổ đến kinh thiên động địa như vậy.



Diệp Thanh vẫn luôn là thần bắn xa, nhưng là sao có thể thần đến tình trạng này? Y cũng không có ở đây mà!



"Có khỏe không?" Diệp Thanh khó có lúc mở miệng quan tâm người khác: "Chiến đấu."



Lý Việt Bạch giật mình một cái, bò ra từ sau tượng đá.



Đúng vậy, lần nổ mạnh này chỉ có thể tạm thời tiêu trừ sức chiến đấu của nhóm vampire, nhưng không thể hoàn toàn giết chết chúng, vẫn phải chiến đấu.



May là, đạn bạc mang trên người rất nhiều.



Mười lăm phút sau, Lý Việt Bạch đứng trên quảng trường tro tàn khắp nơi, thở phì phò từng ngụm từng ngụm.



Vampire ở đây đều bị tiêu dệt, nhưng có thể đoán được, trong tương lai sẽ có càng nhiều kẻ đến tìm mình.



Không sao cả, chịu đựng một cửa lại một cửa, kế tiếp chậm rãi nghĩ cách.



"Cậu... có khỏe không?" Do dự hơn mười giây, hắn mới gửi qua một tin như vậy cho Diệp Thanh.



"Khỏe." Diệp Thanh giây hồi, tuyệt không nói nhiều thêm một chữ.



"Có cần giúp gì không?"



Bên kia Diệp Thanh trầm mặc trong chốc lát, ngay sau đó gửi tới một hàng chữ: Chờ tôi trở lại tìm anh.



Chờ tôi trở lại tìm anh.



Trong nháy mắt Lý Việt Bạch rất muốn đáp ứng một tiếng: Được.



Cẩn thận tính toán, thời gian Diệp Thanh tách ra cũng không phải rất dài, nhưng hắn không thể không thừa nhận, quả thật rất muốn nhìn thấy Diệp Thanh sớm hơn một chút, hỏi y rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, hoặc là cái gì cũng không nói, cứ lẳng lặng mà ngồi như thế.



Nhưng mà không có khả năng.



"Tiểu Diệp, đừng khờ thế, hiện tại trạng thái của chúng ta..." --- Lý Việt Bạch đem hàng chữ này gửi qua.



Vampire cùng Vila, một khi gặp nhau chính là cái chết.



Tạm thời gián đoạn liên hệ với Diệp Thanh, bộ đàm phát ra tiếng gọi dồn dập, là cục trưởng Dương.



Cục trưởng Dương vẫn luôn dẫn người truy tìm Diệp Thanh, chẳng lẽ hiện tại có tiến triển mới?



Nhưng xem phản ứng của Diệp Thanh, có lẽ y không bị tìm thấy.



Lý Việt Bạch trực tiếp nhận điện, mới hiểu được, cục trưởng Dương đụng phải vụ án khác.




"Tiểu Cố, chúng tôi ở tiểu khu Cao Bảo trong nội thành, nơi này xảy ra trọng án." Cục trưởng Dương đè thấp thanh âm: "Xuất hiện vampire mới, đã giết chết hơn mười người dân, tình huống cực kỳ khẩn cấp."



Nếu tình huống khẩn cấp, tại sao còn bỏ ra thời gian liên hệ với mình?



Cục trưởng Dương đem camera trên bộ đàm quét qua hiện trường, Lý Việt Bạch thấy tình huống khái quát --- ban đêm, chung quanh tối om, chỉ có ánh sáng đèn đường chiếu sáng, mấy chục đồng sự vác súng trên vai, đạn đã lên nòng đứng ở trận địa sẵn sàng nghênh địch, tất cả họng súng đều nhắm vào một toà biệt thự lẻ loi, vẫn chưa chính thức khai hỏa.



"Tội phạm trốn bên trong biệt thự, sử dùng pháp thuật thiết lập lá chắn, bên ta không cách nào vào được." Cục trưởng Dương giới thiệu tình huống đơn giản, xem ra là đã giằng co lâu, không có biện pháp.



"Dựa theo kinh nghiệm, năng lực khống chế tâm linh của kẻ này không mạnh, chỉ có thể khống chế trong phạm vi mười mét, chỉ cần phái ra tay súng bắn tỉa là có thể bắn từ ngoài khoảng cách mười mét này." Cục trưởng Dương nói: "Chỉ tiếc hắn trốn trong biệt thự đóng cửa không chịu ra, trong đó có con tin bị giam giữ, bên ta cũng không thể tùy tiện xâm nhập."



Cho nên...



"Cho nên, chỉ cần dụ hắn ra, khiến hắn bại lộ trong phạm vi tầm ngắm..." Lý Việt Bạch nói.



"Đúng!" Cục trưởng Dương khẳng định: "Tiểu Cố, cậu có kinh nghiệm, nêu ý kiến thử xem."



Nếu người ông hỏi là Lý Việt Bạch ba ngày trước, chỉ sợ là không có bất kỳ kiến nghị giá trị nào, chỉ có thể đơn giản thô bạo kiến nghị dùng đại phác trực tiếp oanh tạc biệt thự.



Nhưng Lý Việt Bạch hiện tại...



"Cục trưởng Dương, kiến nghị kế tiếp của cháu có thể không thể tưởng tượng được, nhưng chắc chắn hữu hiệu." Lý Việt Bạch thở dài: "Đó chính là dùng âm thanh của cháu truyền tin ở ngoài biệt thự."



Cái kiến nghị này quả thật không thể tưởng tượng nổi, trong mắt người bình thường, quả thực là ý kiến điên khùng.



Bên kia, cục trưởng Dương rõ ràng ngây ra một lúc, gần như muốn nổi giận: "Tiểu Cố, thời khắc quan trọng, không cho phép cậu nói giỡn!"



"Cháu không nói giỡn, dù sao cũng muốn kêu gọi, không bằng để cháu." Lý Việt Bạch càng nói càng cảm thấy phương thức chiến đấu này quả thực xấu hổ không thể lý giải: "Trước tiên thử một lần, nếu không thành công, có thể nghĩ cách khác."



"Cậu... Rồi rồi rồi, vậy thử một lần!" Cục trưởng Dương cũng không có cách nào, liền đáp ứng.



"Ghi âm đoạn lời nói sau đây." Lý Việt Bạch hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Tội phạm bên trong nghe đây! Anh đã bị bao vây, hãy nhanh chóng bỏ vũ khí xuống đầu hàng, nếu không đừng trách chúng tôi không báo trước!"




"Câu cuối có ý gì? Cục trưởng Dương bị hắn dẫn lòng vòng đến hồ đồ.



"Cái này không sao cả, cầm đi phát tin thử xem." Lý Việt bạch lúc này bỗng nhiên ý thức được câu cuối đã thoát khỏi thân phận Cố Tây Sa, trở về bản ngã, may là, nội dung không có vấn đề gì, quan trọng là muốn cho vampire nghe thấy giọng của mình...



Bộ đàm ngắt, năm phút sau một lần nữa gọi lại.



"Cục trưởng Dương, thế nào, hiệu quả không?" Lý Việt Bạch hỏi.



"Tà môn, thật sự thành công." Cục trưởng Dương ở bên kia nhất định là đang nhíu chặt mày nghĩ trăm lần cũng không ra: "Sau khi truyền ra tin cậu kêu gọi, tội phạm liền mở cửa lộ diện, bị mấy tay súng bắn tỉa đánh gục ngay lập tức."



Quả nhiên, so sánh thể chất Vila với thuốc phiện là thích hợp nhất, trước mắt, nó chỉ có thể mang đến dục vọng cùng cái chết.



Tội phạm đã bị đánh gục, nhưng ngược lại tâm tình Lý Việt Bạch trở nên khẩn trương.



Xem trên video, có vẻ vụ án này rất lớn.



Hơn mười người bị hại, quy mô bắt giữ lại lớn như vậy.



Không bao lâu, sự thật vampire tái hiện hậu thế sẽ được truyền bá trong dân chúng.



Lý Việt Bạch thu bộ đàm cùng di động lại, trong màn đêm đậm đặc bước tới đường quốc lộ.



Sau lưng, tất cả đèn ở quảng trường nhỏ đều nổ mạnh, một mảnh hắc ám, quốc lộ cách đó không xa, đèn đường tỏa ra ánh sáng ấm áp, thường thường có xe đi qua lại, căn bản không có ý tứ dừng lại.



Tiếp theo đi nơi nào, hắn cũng không biết.



Đi dọc theo quốc lộ không biết bao lâu, di động một lần nữa sáng lên, mở ra liền thấy vô số cửa sổ nhảy ra.



Mỗi cửa sổ đều là tin tức, tất cả nội dung đều là về vampire.



"Khiếp sợ! Thành thị xuất hiện vụ án giết người quy mô lớn, ác ma hút máu tái hiện hậu thế!"



"Ảo tưởng hay sự thật? Mười điều chứng minh vamprie tồn tại!"



"Có người tiết lộ rằng, vụ án giết người hư hư thực thực một tháng trước là do vampire gây nên!"



Tiêu đề một cái so với một cái càng lớn, một cái so với một cái càng khiến người khác kinh sợ.



Click xem bình luận, lúc đầu dân chúng đều xem tin này chỉ là lời đồn, đều là nói giỡn, trêu ghẹo, nói tin tức này nhất định là do xem nhiều mà tạo nên, thần chí không rõ, không phân biệt được giải trí cùng hiện thực.



Nhưng dần dần, càng nhiều video ảnh chụp nhanh chóng được công bố, phản ứng của dân chúng cũng biến từ hoàn toàn không tin thành bán tín bán nghi, cuối cùng chuyển thành khủng hoảng.



Xem ra lần này đúng là long trời lở đất.



Ngay sau đó, nhiều người lang thang không mục tiêu liền đăng bài.



"Xin giúp đỡ! Làm thế nào mới có thể tránh gặp phải vampire?"



"Tôi nghi ngờ bạn cùng phòng của tôi bị khống chế tinh thần, làm sao bây giờ? Khẩn cấp!"



"Bạc cùng tỏi thực sự hữu dụng sao?"



"Làm cách nào để chạy trốn?"



Trên mạng đã thế, trong hiện thực chỉ sợ càng đáng sợ.



Lý Việt Bạch có thể tưởng tượng ra thành phố hỗn loạn đến mức nào.



Trong tối nay, vô số cửa hàng bạc sẽ hết sạch hàng, trang sức bằng bạc bị mọi người tranh đoạt, tỏi cũng... Có lẽ tới sáng mai tỏi đã là thiên kim khó cầu.



Trước thời gian này, không biết chính phủ cùng quốc an có làm tốt dự án khẩn cấp hay không.



Lý Việt Bạch cảm giác như mình bị cuốn vào nước lũ cuồn cuộn, không cách nào chạy thoát.