Trên đường trở về, biểu cảm của Kỷ Vân Thần hơi nặng nề.
Sau khi biết được em gái của mình thật sự không thích đàn ông, anh ấy rất muốn hỏi cô nếu không thích đàn ông, có phải là thích con gái hay không.
Nhưng anh ấy lại sợ chạm vào trái tim nhạy cảm của em gái nên kiềm chế không hỏi.
Khi cả hai trở về nhà cũng đã đến giờ ăn trưa.
Mẹ Kỷ đã chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn cho hai đứa con, gồm cá và thịt, có mặn có chay, Kỷ Vân Thần đã quen với việc ăn các món ăn ở căng tin, đã ăn rất vui vẻ.
Trong bữa ăn, mẹ Kỷ đã nhắc đến Đái Tĩnh với Kỷ Thời Vũ.
Kỷ Thời Vũ gắp một miếng sườn xào chua ngọt, có chút kinh ngạc nói: “Là mẹ của Hoàng Mộng Tuyết sao?”
Mẹ kế gật đầu: “Bà ấy nói tiết thể dục tuần trước, Hoàng Mộng Tuyết đã đẩy ngã con , bà ấy đặc biệt đến đây để xin lỗi.”
Khi Kỷ Vân Thần nghe nói Kỷ Thời Vũ bị bắt nạt, vội vàng đặt thức ăn trong tay xuống, khẩn trương hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Có bạn học nào bắt nạt em hả?”
Kỷ Thời Vũ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh trai, tỏ ra “vẫn ổn”, giơ cánh tay cho anh ấy xem, “Chỉ là một vết xước nhỏ, thực sự không có gì đâu.”
Qua hai tuần, các vảy của vết thương đã bong ra, cánh tay của cô đã trở lại trắng nõn mềm mại như trước.
Kỷ Vân Thần thấy cánh tay em gái thậm chí không có vết sẹo, cũng không nhiều lời, lại dặn dò: “Nếu bạn học nào bắt nạt em, em phải nói với anh, đặc biệt là các bạn học nam.”
“Em biết rồi, em biết rồi.” Kỷ Thời Vũ mỉm cười đáp.
Mẹ kế giống như đang nói chuyện phiếm, nói rằng Đái Tĩnh đã nhìn bức ảnh chụp chung của hai người rất đẹp.
Kỷ Thời Vũ dừng tay đang gắp thức ăn, ngẩng đầu nhìn mẹ Kỷ.
Mẹ Kỷ con nghĩ rằng Kỷ Thời Vũ đang thắc mắc về bức ảnh nào, chỉ vào bức ảnh ở giữa bức tường, giải thích: “Là bức ảnh của con và anh trai, mẹ của bạn học còn khen con dễ thương, hỏi con lúc đó bao nhiêu tuổi?”
Cô khẽ “Ưm” một tiếng rồi cúi đầu xuống.
Trực giác của Kỷ Thời Vũ cho biết, rất có thể Đái Tĩnh đã nhận ra cô.
Khi cô thất lạc, cô mới hai tuổi, được ba Kỷ và mẹ Kỷ nhận nuôi lúc cô hơn ba tuổi.
Trong một năm, dáng dấp của đứa trẻ sẽ không thay đổi nhiều.
Năm đó chính vì sự bất cẩn của Đái Tĩnh mà đứa trẻ đã bị lạc.
Vì lý do này, Đái Tĩnh đã cảm thấy tội lỗi trong hơn mười năm, trong suốt mười năm này, bà ấy ngày đêm ôm hình ảnh của đứa con gái hai tuổi trong lòng.
Chưa kể, hóa thành tro cũng nhận ra loại cường điệu này.
Nhưng nhìn lại bức ảnh của con gái ba tuổi, nhất định nhìn thoáng qua bà ấy sẽ nhận ra.
Tại sao Kỷ Thời Vũ lại chắc chắn Đái Tĩnh đã nhận ra cô?
Bởi vì kiếp trước Đái Tĩnh cũng thông qua tấm ảnh này mà nhận ra cô.
Chỉ có điều thời gian đã trôi qua.
Ở kiếp trước, sau khi cô tốt nghiệp cấp ba, trong khoảng thời gian đó, trò chơi #Bạn xem tôi giống trước đây bao nhiêu# rất thịnh hành trên mạng, thực chất là tôi khi còn nhỏ VS tôi khi lớn lên, so sánh ảnh, chính là chơi đảo ngược giá trị ngoài hình.
Khi đó cô ở nhà buồn chán nên chơi theo trào lưu, bức ảnh khi còn nhỏ là ảnh của cô và Kỷ Vân Thần, còn bức ảnh khi lớn lên là ảnh gần đây của hai người mà cô tùy tiện tìm thấy.
Khi đăng video, cô đã chọn trường trung học Hưng Hoa định vị.
Sau đó, video ngắn của cô đã được số liệu lớn đẩy đến Đái Tĩnh.
Khi Đái Tĩnh xem đoạn video ngắn này, bà ấy ngay lập tức nhận ra cô bé trong bức ảnh cũ chính là con gái của mình đã thất lạc hơn mười năm.
Thông qua vị trí định vị của video, Đái Tĩnh lần theo manh mối, không lâu sau đó đã tìm được Kỷ Thời Vũ.
Thế là có đoạn nhận nhận ra nhau sau này.
Bây giờ vì chuyện ngoài ý muốn trong tiết thể dục, Đái Tĩnh đã nhận ra cô trước.
Không biết đoạn nhận ra nhau có thể đưa lên trước được hay không.
-
Vài ngày sau, cuối cùng Hoàng Mộng Tuyết cũng nhận được kết quả xét nghiệm ADN.
Để ngăn bức thư bị ba Hoàng và mẹ Hoàng phát hiện, Hoàng Mộng Tuyết đã đặc biệt thay đổi địa chỉ nhận thư thành trường trung học Hưng Hoa.
Đồng thời, cô ta cũng chú ý đến thông tin thời gian thực lưu hành bức thư, để đảm bảo cô ta có thể nhận được chuyển phát nhanh càng sớm càng tốt.
Sau khi nhận được thư, Hoàng Mộng Tuyết vội vàng trốn trong nhà vệ sinh nữ của trường.
Cô ta nín thở hồi hộp mở gói thư ra, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh vì hồi hộp.
Mức độ căng thẳng giống như không phải Kỷ Thời Vũ làm xét nghiệm ADN, mà là cô ta.
Cô ta lấy báo cáo xét nghiệm trong thư ra, nhìn kết quả cuối cùng, sắc mặt tái nhợt.
Kỷ Thời Vũ thực sự là thiên kim tiểu thư của nhà họ Hoàng.
Hoàng Mộng Tuyết cười chán nản, trong lòng cô ta không còn chủ ý.
Mấy ngày nay chờ đợi kết quả, cô ta đã tưởng tượng ra rất nhiều cách, nếu như Kỷ Thời Vũ thất sự không phải là thiên kim tiểu thư của nhà họ Hoàng, cô ta phải làm sao để nói bóng nói gió cho ba Hoàng và mẹ Hoàng biết sự thật.
Cô ta đã nghĩ rất nhiều, nhưng chưa bao giờ nghĩ, cô ta sẽ làm gì nếu Kỷ Thời Vũ thực sự là thiên kim tiểu thư của nhà họ Hoàng?
Thực ra, cô ta cũng không nghĩ tới.
Chỉ là cô ta không còn lựa chọn nào khác, cô ta không có cách nào ngăn cản nhà họ Hoàng và Kỷ Thời Vũ nhận ra nhau.
Ngược lại, nếu cô ta cố tình ngăn cản trái lại sẽ thúc đẩy “nhà họ Hoàng và Kỷ Thời Vũ nhận ra nhau”.
Trong lớp, Hoàng Mộng Tuyết không tài nào đặt tâm tư vào việc học, bây giờ cô ta còn lơ đễnh hơn.
Cô ta quay đầu nhìn về hướng Kỷ Thời Vũ, Kỷ Thời Vũ đang chăm chú lắng nghe bài giảng và ghi chép. Cô ta tức giận siết chặt cây bút trong tay, dựa vào đâu mà Kỷ Thời Vũ có thể dễ dàng có được thứ mà cô ta không thể có được cho dù cô ta có cố gắng thế nào.
Dựa vào đâu?
Hoàng Mộng Tuyết nhìn xuống tờ giấy kiểm tra, nhưng tâm trí không hoàn toàn đặt trên đó.
Nếu Đái Tĩnh đã nghi ngờ Kỷ Thời Vũ là đứa con gái thất lạc của mình trong nhiều năm, với tính cách của Đái Tĩnh, bà ấy chắc chắn sẽ có hành động.
Vì vậy, nhà họ Hoàng và Kỷ Thời Vũ nhận ra nhau chỉ là chuyện sớm muộn.
Được nhà họ Hoàng nhận nuôi nhiều năm như vậy, cô ta đương nhiên hiểu rõ địa vị của “con gái” này trong lòng họ.
Vào thời điểm Kỷ Thời Vũ, Hoàng Văn Hoa và Đái Tĩnh nhận ra nhau, sẽ không còn chỗ cho cô ta trong nhà họ Hoàng.
Cô ta sẽ sớm trưởng thành, lúc đó cho dù là ba Hoàng và mẹ Hoàng cắt đứt quan hệ với cô ta, đó cũng không được coi là sự bỏ rơi.
Nghĩ đến bản thân có thể không còn được làm thiên kim tiểu thư nữa, phải tự mưu sinh kiếm sống, Hoàng Mộng Tuyết càng lo lắng sốt ruột.
Nhất định phải có cách, cô ta tự nhủ trong lòng nhiều lần, càng không được hoảng sợ, càng phải bình tĩnh.
Bây giờ cô ta đã biết sự thật “Kỷ Thời Vũ thực sự là thiên kim tiểu thư của nhà họ Hoàng” trước ba Hoàng và mẹ Hoàng, đây là lợi thế của cô ta.
Mà cô ta cần tận dụng thật tốt lợi thế này để xoay chuyển cục diện.
Nếu nhà họ Hoàng và Kỷ Thời Vũ nhận ra nhau thì cô ta không thể ngăn cản được nữa, vậy cô ta sẽ bắt đầu ra tay từ phía Kỷ Thời Vũ.
-
Đêm hôm đó, cuối cùng Đái Tĩnh cũng không thể nhịn được, kéo Hoàng Văn Hoa sắp ngủ, nói chuyện rất lâu đến đêm khuya.
Mặc dù buồn ngủ, nhưng Hoàng Văn Hoa không dám làm trái ý vợ, chỉ có thể ngáp, kiên nhẫn hỏi, chuyện quan trọng gì mà phải nói vào ban đêm.
Đái Tĩnh đã nói đại khái với Hoàng Văn Hoa về chuyến thăm bí mật đến nhà Kỷ Thời Vũ của bà ấy vào thứ bảy tuần trước.
“Nếu mẹ Kỷ không đi ra ngay sau đó, em đã lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh, sau khi xem ảnh anh sẽ biết được Kỷ Thời Vũ chính là con gái của chúng ta.” Đái Tĩnh nói chắc chắn.
Hoàng Văn Hoa cảm thấy Đái Tĩnh gần đây đã phát điên, nhưng ông ấy không dám nói thẳng ra, vì sợ kích động đến thần kinh nhạy cảm của bà ấy, khiến hành vi của bà ấy trở nên cực đoan hơn.
Ông ấy chỉ có thể khéo léo nói: “Có lẽ chỉ là giống thôi, dung mạo của đứa bé thường giống nhau không phải rất bình thường sao? Hơn nữa anh cũng nói rồi, đó là ảnh cũ từ hơn mười năm trước, hình ảnh trong ảnh cũ không rõ ràng, làm sao em có thể khẳng định con bé là con gái của chúng ta?”
Nghe những lời này của Hoàng Văn Hoa, Đái Tĩnh vội vã giải thích cho ông ấy về hiện tượng kỳ lạ mà bà ấy quan sát được “không có tấm ảnh trước ba tuổi của Kỷ Thời Vũ”.
Hoàng Văn Hoa không những không tin mà còn cảm thấy suy nghĩ của Đái Tĩnh đã trở nên cố chấp.
Ông ấy muốn đề nghị Đái Tĩnh đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng sau khi nghĩ lại, cảm thấy lúc này không phải thời cơ thích hợp nên đã kìm lại không nói.
Còn Đái Tĩnh sau khi nhìn thấy phản ứng của Hoàng Văn Hoa, bà ấy không tỏ ra quá ngạc nhiên, dường như phản ứng của ông ấy đã nằm trong dự đoán của bà ấy.
Thế là, bà ấy lại nói với Hoàng Văn Hoa bản thân đã mời một thám tử tư đến thăm hỏi quê quán của Kỷ Thời Vũ.
“Văn Hoa, anh xem đi, ông trời sẽ chứng minh sự kiên trì và cố chấp của em là đúng, ông trời sẽ báo đáp cho em.” Đái Tĩnh kiên định nói.
Hoàng Văn Hoa sửng sốt, không ngờ Đái Tĩnh lại đi đến bước thuê thám tử tư.
Ông ấy nghĩ, không thể tiếp tục nuông chiều vợ một cách tùy ý như vậy, vẫn phải tìm cơ hội để dỗ bà ấy đi gặp bác sĩ tâm lý.
-
Trải qua hai ngày nữa là kỳ nghỉ lễ thanh minh, là học sinh cuối cấp 3, bình thường họ phải chịu rất nhiều áp lực học tập, rất cần một kỳ nghỉ nhỏ để giải tỏa áp lực. Vì vậy, càng cận kề ngày lễ, tâm trạng mọi người càng kích động.
Điều này cũng đúng với tâm trạng của Kỷ Thời Vũ.
Thông thường, vào tết thanh minh, ba Kỷ và mẹ Kỷ sẽ đưa họ về quê để cúng tổ tiên, sau đó ở lại hai ngày.
Bầu trời quê nhà rất trong xanh, dân làng chất phác và thân thiện, nằm trên chiếc ghế bập bênh trong khoảng sân nhỏ, có thể nghe thấy tiếng côn trùng và tiếng chim hót líu lo, thật thảnh thơi và nhàn nhã.
Cô đã quen với cuộc sống ở thành phố, đặc biệt thích cuộc sống nông thôn thảnh thơi và nhàn hạ này.
Khi còn nhỏ, anh trai thường đưa cô đi câu cá ở con suối nhỏ cạnh thôn, hoặc đi nhặt các loại đá và quả thông trong khu rừng phía sau thôn.
Kỳ nghỉ đang đến gần, Kỷ Thời Vũ và những học sinh khác, rất mong chờ kỳ nghỉ.
Thứ sáu là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ thanh minh, hai ngày nay mẹ Kỷ bận rộn chuẩn bị đồ đạc về quê, không có thời gian nấu bữa tối cho Kỷ Thời Vũ.
Vì vậy bữa trưa và bữa tối của cô trong hai ngày qua hoặc là giải quyết ở căn tin hoặc là giải quyết ở quán ăn nhỏ đối diện trường.
Sau khi Kỷ Thời Vũ ăn xong bữa tối, trời đã xế chiều, mặt trời lặn ở phía tây, ánh hoàng hôn đỏ rực treo nơi chân trời, giống như khuôn mặt ửng hồng của cô gái.
Lúc này, nhiều học sinh đã ăn xong bữa tối, vội vã trở lại lớp học để tự học buổi tối.
Ai cũng không khỏi trầm trồ khi nhìn thấy ánh hoàng hôn nhuộm đỏ rực một góc trời, liền lấy điện thoại ra chụp ảnh làm kỷ niệm.
Kỷ Thời Vũ cũng chuẩn bị lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy Bùi Thừa đang đứng trong góc.
Cả người Bùi Thừa ẩn trong bóng cây long não, nếu không nhìn kỹ thật sự rất khó phát hiện.
Bộ dạng trông giống như đang đợi ai đó, có một chút thiếu kiên nhẫn ẩn giấu trong hàng lông mày và đôi mắt của anh.
Cũng không biết ai không sợ chết, lại dám để cậu Bùi đứng chờ ven đường.
Nghĩ tới đây, Kỷ Thời Vũ không nhịn được cong khóe miệng lên.
Giống như đang mong đợi, ma xui quỷ khiến thế nào Kỷ Thời Vũ dừng lại, cô muốn xem Bùi Thừa đang đợi ai.
Mà bản thân cô dường như cũng không ý thức được suy nghĩ thực sự của mình, Cứ đứng ngây người nhìn về hướng đó.
Người có thể khiến cậu Bùi ra ngoài chờ đợi, hẳn là đã để cậu Bùi đợi quá lâu.
Ngay lúc Kỷ Thời Vũ nghĩ như vậy, một chiếc Bentley màu đen dừng lại trước mặt Bùi Thừa.
Khi xe dừng lại, cửa xe bị một bàn tay thon thả đẩy ra, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước xuống xe.