Bạch Nguyệt Quang Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 42: Chương 42 :




Một tháng sau, Kỷ Thời Vũ đứng ở cửa Hưng Hoa.

Thật ra thì lần trước cô nói nếu có thời gian sẽ đi đến Hưng Hoa thăm anh chính là lời khách sao khi chào tạm biệt thôi.

Thế nhưng khi cô nhớ tới biểu cảm của Bùi Thừa khi nghe thấy cô nói như vậy rồi không biết ma xui quỉ khiến thế nào mà bây giờ cô lại đang đứng ở cửa Hưng Hoa.

Trước đấy mất người Trần Nhược Yên có hẹn cô đi đến phố đồ ăn đối diện Hưng Hoa, thuận tiện chia sẻ cho nhau về cuộc sống đại học luôn.

“Hiếm khi cả bốn người chúng ta đều ở thành phố A thế nên mình thuận tiện chia sẻ cuộc sống đại học cho nhau luôn nha.”

Đây chính là nguyên văn lời nói của Trần Nhược Yên.

Đúng lúc chiều nay Kỷ Thời Vũ không có tiết nên bọn họ hẹn nhau vào chiều hôm nay luôn.

Mọi người nói chuyện đơn giản cho nhau nghe về những chuyện hấp dẫn xảy ra trong một tháng từ khai giảng đến giờ sau đấy thì đi ăn một vòng quanh phố đồ ăn. Ăn đến tầm 4-5 giờ chiều thì mới tan ra.

Sau khi mấy người Trần Nhược Yên đi rồi thì không biết ma xui quỉ khiến thế nào mà Kỷ Thời Vũ lại đi đến trước cổng lớn của trường cấp 3 Hưng Hoa rồi.

Vốn dĩ nếu chỉ là do ma xui quỉ khiến đi đến cửa Hưng Hoa thì thôi đi, ít nhất thì cô còn có thể quay về nữa.

Thế nhưng cô lại ôm tâm thái “Thôi thì đến cũng đến rồi, vẫn là đi vào thôi” để đi vào.

Chờ đến khi học sinh đều tan hết, Kỷ Thời Vũ đi bộ một mình đến chỗ tòa nhà của cấp 3.

Lớp thứ 1 ở phía cuối của hành lang.

Trên đường đi, học sinh bên trong trường đã không còn bao nhiêu nữa rồi. Đa số học sinh nếu như không phải là đi đến nhà ăn thì chính là đi đến khu phố ẩm thực phía đối diện rồi, chỉ còn có vài bạn muốn sai khai ăn cơm cao phong kỳ là còn ở lại trong lớp.

Bùi Thừa chính là một trong số đó.

Kỷ Thời Vũ đứng ở cửa lớp chọn số 1 nhìn vào liền thấy Bùi Thừa đang ngồi tại chỗ nghiêm túc làm đề.

Anh vẫn ngồi ở chỗ bên cạnh cửa sổ như cũ, chỗ ngồi bên cạnh trống không.

Tuy là trống không nhưng đằng trước có một bạn nữ đang dựa lên trên mặt bàn trống để làm bài.

Hai người ngồi đan xen với nhau, ánh hoàng hôn bên ngoài chiếu lên người bọn họ tạo nên một khung cảnh rất hài hòa.

Kỷ Thời Vũ đang định yên lặng xoay người rời đi thì ai ngờ anh lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kỷ Thời Vũ đang xoay người đi.

“Kỷ Thời Vũ.” Bùi Thừa không kịp buông bút trên tay xuống, đột nhiên đứng dậy.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TY T

Bạn nữ bên cạnh Bùi Thừa bị động tác của anh dọa sợ. Cô bé theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn theo tầm nhìn của Bùi Thừa.

Nhưng cô bé chẳng thấy ai cả.

Nghe thấy tiếng của Bùi Thừa, bước chân của Kỷ Thời Vũ hơi dừng lại nhưng sau đấy cô lại tiếp tục sải bước đi về phía trước. Bước chân giống như chưa thêm loại cảm xúc gì đấy mà đi nhanh hơn.

Bùi Thừa vội vàng lao ra khỏi phòng học, gọi một tiếng: “Kỷ Thời Vũ.”

Kỷ Thời Vũ vẫn không quay đầu lại.

Không có cách nào nữa, anh chỉ có thể nhanh chân chạy đến bắt kịp Kỷ Thời Vũ, ngăn cô lại.

“Sao cô lại đến đây vậy?” Bùi Thừa cười hỏi.

Kỷ Thời Vũ m né tránh ánh mắt của anh, trả lời một cách qua loa lấy lệ: “Không có gì, chỉ là trùng hợp đi ngang qua nên về thăm lại trường cũ của mình thôi.”

Nói xong Kỷ Thời Vũ ngẩng đầu lên, không chút biểu cảm mà nhìn anh, hỏi lại: “Làm sao vậy? có vấn đề gì không?”

“Không có gì.” Bùi Thừa nhấp miệng cười.

“Cô ăn cơm chiều chưa?” Bùi Thừa lại hỏi.

“Chưa.” Kỷ Thời Vũ trả lời theo cảm xúc.

“Đúng lúc tôi cũng chưa ăn nữa, có muốn ăn chung luôn không. Tôi mời cô ăn đồ ngon.” Bùi Thừa mỉm cười nói.

“Nhưng mà tôi không có đói bụng.” Kỷ Thời Vũ nói.

Lần này không phải là lời khách khí đâu, cô thật sự không có đói bụng. Cả buổi chiều cô đi ăn với mấy người Trần Nhược Yên rồi thì sao mà nhét nỗi cơm chiều được nữa.

Bùi Thừa còn đang định nói gì đấy nhưng chưa kịp nói ra thì một tiếng “Anh Bùi” nhẹ nhàng đã thu hút sự chú ý của hai người.

Kỷ Thời Vũ: Anh Bùi???

Cái xưng hô này sao mà nghe quen thế nhỉ?

Bùi Thừa quay đầu nhìn lại còn Kỷ Thời Vũ thì giương mắt lên nhìn.

Là cô bé lúc nãy ngồi bên cạnh Bùi Thừa à?

Lúc nãy bé gái ngồi bên sườn lại cách hơi xa thế nên Kỷ Thời Vũ vẫn chưa nhìn thấy rõ mặt của cô bé.

Cô chỉ có thể đoán sơ qua từ cơ thể thì có vè lớn lên khá xinh đẹp đấy.

Nhìn qua thì cô bé với cô còn có cả vài phần giống nhau nữa.

Nếu nói diện mạo của Kỷ Thời Vũ nghiêng về vẻ thanh lãnh thì cô bé trước mặt chin là vẻ thanh thuần đáng yêu.

Kỷ Thời Vũ nhìn chằm chằm vào cô bé trước mặt vài giây, đột nhiên cô nhớ ra một nhân vật vô cùng quan trọng trong cốt truyện.

Chắc là không thể nào, cô thàm suy nghĩ ở trong lòng, tuyến thời gian cũng không đúng nữa.

Cô bé bị Kỷ Thời Vũ nhìn chằm nên có hơi xấu hổ, bước nhẹ về phía Bùi Thừa, giọng nói mềm mại ngoan ngoãn nói: “Anh Bùi ơi, chị gái này là ai vậy ạ?”

Anh Bùi?

Kỷ Thời Vũ nghe thấy xưng hô này xong, mí mắt liền giật giật vài cái.

Ngay lúc nãy cô còn nghĩ, vì để duy trì giả thiết nhu nhược của bạch nguyệt quang thì liệu bản thân có nên gọi Bùi Thừa một tiếng “Anh Bùi” hay không nhỉ?

Đúng vậy, khi Bùi Thừa làm nam chính không phải rất thích loại hình này hay sao?

“Kỷ Thời Vũ.” Cô mỉm cười nói: “Bạn học cấp 3 của Bùi Thừa.”

“Chào chị, em tên là Lâm Tịnh Di.” Cô bé ngoan ngoãn nói.

Nhe thấy cái tên này Kỷ Thời Vũ liền cảm thấy vô cùng sửng sốt.

Lâm Tịnh Di?!

Bây giờ trước mặt cô chính là nam nữ chính trong nguyên tác sao?

Sao lại như thế được? tuyến thời gian hoàn toàn không đúng nha.

Dựa theo cốt truyện trong nguyên tác thì Lâm Tịnh Di phải đợi đến sau khi cô chết mới xuất hiện mà.

Cuốn tiểu thuyết này tên thật là “Thế ái thành hoan”, là một cuốn tiểu thuyết bá đạo tổng tài và thế thân.

Ở trong “Thế ái thành hoan”, cô cũng không chiếm độ dài quá nhiều, gần như chưa bao giờ được chính thức đi lên sân khấu.

Cô, Kỷ Thời Vũ, bạch nguyệt quang ở trong nguyên tác, người được yêu nhất trong lòng nam chính, chỉ từng xuất hiện trong hồi ức của nam chính thôi.

Mà nữ chính Lâm Tịnh Di chính là thế thân của bạch nguyệt quang. Sau khi nam chính Bùi Thừa ở trong nỗi đau đau đớn nhất khi mất đi người yêu thì gặp được nữ chính Lâm Tịnh Di..

Diện mạo của Lâm Tịnh Di và Kỷ Thời Vũ có vài phần tương tự, thanh thuần ngoan ngoãn thế nên ngay từ lần đầu tiên nam chính gặp cô ấy đã nhớ mãi không quên rồi.

Sau đấy, sau khi ở chung với nhau, nữ chính Lâm Tịnh Di đã sưởi ấm trái tim đã đóng băng của nam chính từng chút một.

Cuối cùng thì hai người tu thành chính quả.

Đương nhiêu là nếu đã làm thể loại thế thân thì tất nhiên là quá trình tu thành chính quả của nam nữ chính sẽ có rất nhiều khúc chiết. Trong quá trình đấy không thể thiếu được cảnh “Nam chính không có cách nào quên đi được bạch nguyệt quang Kỷ Thời Vũ rồi bị nữ chính biết được”, “Nam chính nói nữ chính chỉ là thế thân của bạch nguyệt quang thôi, mở miệng ra nói những lời tổn thương Lâm Tịnh Di”, mấy đoạn ngược luyến linh tinh gì đấy.

Nhưng vấn đề là vì sao cô chưa chết mà nữ chính Lâm Tịnh Di đã lên sân khấu rồi vậy?

Kỷ Thời Vũ đột nhiên nhớ tới những băn khoăn trước đấy của mình. Cô sợ là nam chính không ra nước ngoài du học sẽ gây nên hiệu ứng cánh bướm.

Chẳng lẽ đây chính là hậu quả của nó hay sao?

“Cô làm sao thế?” Bùi Thừa nhìn cô giống như đang nghĩ cái gì đấy đến mức ngây người, thắc mắc hỏi.

Kỷ Thời Vũ tỉnh người lại, khóe miệng hơi giật, nói: “Không có gì đâu.”

“Có phải hai người vẫn chưa đi ăn cơm chiều đúng không?” Kỷ Thời Vũ hỏi.

Lâm Tịnh Di vẫn ngoan ngoãn như cũ mà lắc đầu: “Không có ạ.”

“Đúng lúc tôi vẫn chưa có ăn cơm chiều nữa, chúng ta đi ăn chung đi.” Cô cười nói.

“Không phải lúc nãy cô còn nói là mình không đói bụng à?” Bùi Thừa thắc mắc hỏi.

“Anh cũng nói là lúc nãy rồi mà, bây giờ mới đói bụng.” Kỷ Thời Vũ cũng lười giải thích với anh mà chỉ lấy một lí do qua loa lấy lệ ra trả lời.

Ba người đi ra ngoài trường học. Kỷ Thời Vũ đi phía sau hai người, nhìn bóng dáng của Bùi Thừa và Lâm Tịnh Di ở phía trước.

Chỉ mới nhìn bóng dáng thôi đã cảm thấy bọn họ vô cùng xứng đôi, không hổ danh là nam nữ chính trong nguyên tác.

Như thế cũng tốt. Nam nữ chính đều đã xuất hiện rồi, lại còn là bạn cùng lớp với nhau nữa chứ, cùng nhau phấn đấu thi vào đại học. Như thế thì chúng ta vẫn sẽ có một câu chuyện hấp dẫn khác rồi.

Nhưng dù thế nào thì chắc cúng không liên quan gì đến bạch nguyệt quang như cô nữa đúng không?

Cô đã có thể thoát ly ra khỏi cốt truyện, trải qua cuộc sống của chính mình.

Khi đi đến khu phố ẩm thực, Bùi Thừa quay đầu lại hỏi Kỷ Thời Vũ: “Cô muốn ăn cái gì nào?”

Kỷ Thời Vũ lại giữ bộ dáng chẳng hứng thú tí nào, nói: “Tôi cái gì cũng được, cũng không phải rất đói bụng nên ăn đại một tí là được, hai người cứ chọn đi.”

Kỷ Thời Vũ vừa mới nói xong thì Lâm Tịnh Di ở bên cạnh liền chỉ vào một quán đồ ăn Hàn, nói: “Anh Bùi à, em muốn bánh gạo xào của nhà này.”

Nghe thấy yêu cầu của Tâm Tịnh Di, Bùi Thừa liền quay đầu lại nhìn cô giống như đang trưng cầu ý kiến của cô vậy.

Kỷ Thời Vũ làm gì có ý kiến gì, cô gật đầu nói: “Được nha.”

Nhưng không hiểu sao mà cô cảm thấy hình như có một khối khí nghẹn ở lồng ngực, cô sắp bị nghẹt chết rồi.

Cô lấy điện thoại ra, định lấy nó dời đi sự chú ý của bản thân.

Ba người đi vào trong quán đồ Hàn, sau khi nhân viên xác định số người của bọn xong liền dẫn bọn họ đến một bàn bốn người.

Kỷ Thời Vũ ngồi xuống chỗ bên trong, Bùi Thừa đang muốn ngồi bên cạnh Kỷ Thời Vũ thì bị Lâm Tịnh Di lấy chỗ trước.

Sau khi Lâm Tịnh Di ngồi xuống, Kỷ Thời Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô ấy. Cô ấy cười giải thích: “Em muốn được ngồi chung với chị gái.”

Kỷ Thời Vũ nhấp miệng, không nói gì cả.

Khi người phục vụ dưa thực đơn đến, Bùi Thừa nhận lấy thực đơn rồi đưa cho Kỷ Thời Vũ l xem. Kỷ Thời Vũ nhìn qua một chút rồi gọi một li đồ uống, sau đấy đưa thực đơn đến trước mặt Lâm Tịnh Di.

Bùi Thừa thấy cô chỉ gọi mỗi một li đồ uống thì có chút ngoài ý muốn, hỏi: “Chỉ gọi mỗi một li đồ uống thôi à? Không gọi gì ăn hả?”

Kỷ Thời Vũ gật đầu, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Tôi không đói bụng, ăn không vào.”

Lâm Tịnh Di mở thực đơn ra, rất tự nhiên mà đẩy thực đơn về phía Bùi Thừa ,nói:”Anh Bùi à, chúng ta cùng nhau gọi món đi.”

Bùi Thừa cũng không cảm thấy có gì cả liền đồng ý rồi nhìn về phía thực đơn.

Vốn dĩ Bùi Thừa đang ngồi đối diện với Kỷ Thời Vũ nhưng bởi hành động này của Lâm Tịnh Di mà anh không thể không nhích người lại gần chỗ của Lâm Tịnh Di.

Lâm Tịnh Di cũng theo cớ đấy mà nhích người lại gần Bùi Thừa.

Mắt sắp nhìn thấy hai người bọn họ càng lúc càng dựa gần vào nhau, Kỷ Thời Vũ có phần đứng ngồi không yên. Cô đứng dậy nói: “Tôi đi nhà vệ sinh đã.”

Lúc này Lâm Tịnh Di thế mà cũng đứng dậy theo, cô ấy cười nói: “Em cũng đi rửa tay nữa. Chị gái à, chúng ta đi cùng nhau đi đi.”

Kỷ Thời Vũ gật đầu, không nói gì cả.

Hai người một trước một sau mà đi về phía nhà vệ sinh.

Lâm Tịnh Di cũng chỉ là rửa tay thôi thế nên tiếng nước vang lên một tí rồi ngừng lại, sau đấy cô liền nghe thấy Lâm Tịnh Di nói với cô rằng: “Chị à, em đi ra ngoài trước nha.”

Kỷ Thời Vũ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, không nói nhiều lời.

Cô ngồi ở trên bồn cầu, nhìn chằm chằm xuống mặt đất mà ngây người.

Không biết vì sao mà vào giờ phút này tâm trạng của cô đột nhiên trở nên bực bội.

Chính bản thân cô cũng chẳng thể nói được lí do, hơn nữa từ trong đáy lòng, cô không thích Lâm Tịnh Di.

Nếu mà nói thì Lâm Tịnh Di cũng chưa có làm gì cả. Sao cô ấy lại có thể cho cô cảm giác không thích cô ấy được cơ chứ?

Chẳng lẽ là do một vai phụ bạch nguyệt quang như cô khi gặp phải nữ chính chân chính liền cảm thấy bị uy hiếp nên mới không thích cô ấy à?

Kỷ Thời Vũ dùng tay ôm đầu, cô muốn ném rơi mấy suy nghĩ lung tung rối loạn này ra khỏi đầu đi.

Sau đấy cô đứng, ấn xả nước bồn cầu, đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Chờ đến khi cô quay trở lại chỗ ngồi, vừa ngẩng đầu fleen liền cảm thấy sửng sốt.

Không biết từ khi nào mà Lâm Tịnh Di đã ngồi xuống bên cạnh Bùi Thừa rồi.

Kỷ Thời Vũ: ……

LTD vẫn còn đang gọi món. Chờ đến khi cô ngồi xuống rồi thì cô ấy mới gọi món xong.

Cuối cùng thì LTD vẫn gọi món bánh gạo xào.

KTV có phần không hiểu nổi. Ngay từ đầu LTD đã nói là muốn ăn bánh gạo xào của nhà này thì sao mà gọi cả nửa ngày trời cuối cùng vẫn chọn lại bánh gạo xào vậy.

Trong lúc chờ đồ ăn phục vụ lên, LTD rất nhiệt tình mà nói chuyện với KTV.

Còn KTV thì không có hứng thú mấy, bộ dáng thất thần.

“Chị gái à, chị lớn lên thật xinh đẹp nha. Giống như máy người trên TV í.” LTD dùng tay chống đầu, ngọt ngào nói.

KTV cười gượng hai tiếng, trả lời: “Cô cũng rất đẹp, thanh thuần đáng yêu, chắc cũng là nữ thần mối tình đầu trong lòng rất nhiều bạn nam nhỉ?”

Những lời này KTV hoàn toàn căn cứ vào miêu tả trong tiểu thuyết. Ở cuốn “Thế ái thành hoan”, LTD là người ngoại trừ nam chính ra chính là nữ thần mối tình đầu của rất nhiều nam phụ.

“Thật sao ạ?” LTD nghe thấy lời khen của KTV đối với mình còn khá vui vẻ.

Cô ấy ngay lập tức quay đầu lại hỏi BT: “Vậy thì anh Bùi à, em có phải loại hình mà anh thích không?”

KTV: ……