Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn

Chương 7




Bạch nguyệt quang và cái bóng của hắn (7)

Edit: 1kiss

————————————————–

"Thiệu Nguyên đã có kế hoach nghỉ hè gì chưa?"

Cố Cẩn đang rửa bát trong phòng bếp, tựa hồ đã do dự một thời gian rất lâu, mới thử mở miệng dò hỏi.

Thiệu Nguyên đứng ở cửa phòng bếp —— Cố Cẩn không cho cậu tham gia bất cứ hoạt động nào liên quan đến nhà bếp, xắt rau, nấu cơm, rửa dọn đều không được, bởi vì trước đây Thiệu Nguyên từng trượt tay đánh rơi một cái bát, thời điểm nhặt nó lên theo bản năng thì bị cứa vào ngón tay —— Cậu nhìn ngắm Cố Cẩn, trong lòng lại suy nghĩ Cố Cẩn hình như lại cao hơn rồi, ban đầu khi mới quen nhau, Cố Cẩn có vẻ cũng chỉ đứng ngang bằng cậu, nếu nhìn kĩ thì cũng chỉ cao hơn cậu chút chút, mà bây giờ hắn đã bỏ xa cậu một khoảng.

Đợi đến khi Cố Cẩn gọi cậu thêm vài tiếng nữa, cậu mới dần dần hoàn hồn.

"...... Không có kế hoạch gì đặc biệt cả." Thiệu Nguyên nghiêm túc nhớ lại một lát, "Nếu theo thường lệ trước đây, nghỉ hè anh sẽ đến chỗ của mẹ ở mấy ngày."

Cha mẹ của Thiệu Nguyên là đại diện của chủ nghĩa lãng mạn, bọn họ vì tình yêu nhen nhóm mà kết hôn sinh con, xây dựng gia đình, nhưng cũng vì tình yêu phai nhạt mà chia tay, rời xa nhau. Nhưng khi bọn họ gặp lại cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ ngượng nghịu như những các cặp vợ chồng cũ khác, mỗi người còn mang theo người yêu mới giới thiệu cho đối phương biết, quan hệ tốt đẹp như bạn bè bình thường. Cặp vợ chồng cũ xem lãng mạn là trên hết này mặc dù đối xử với Thiệu Nguyên bằng thái độ không phải quá nhiệt tình, nhưng bọn họ cũng xem như đã làm tròn nghĩa vụ nuôi nấng cậu, hơn nữa Thiệu Nguyên cũng thực sự không còn là một đứa trẻ con nữa, cho nên một nhà ba người ở chung không khí vẫn khá hài hòa.

Thời điểm nghỉ hè cậu sẽ đến chỗ của mẹ chơi mấy ngày.

Thời điểm nghỉ đông cậu sẽ đến chỗ của ba ăn Tết.

"Như vậy......" Cố Cẩn lau khô bát đũa, bỏ vào tủ bát, bộ dáng muốn nói rồi lại thôi.

Thiệu Nguyên rất hiếm khi thấy Cố Cẩn có thái độ như vậy, đa số những lúc khác, người muốn nói rồi lại thôi đều là cậu, thế là liền không nhịn được tò mò: "Xảy ra chuyện gì sao?" Cậu trêu chọc, "Em muốn cùng anh đi gặp phụ huynh à?"

Cố Cẩn nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cậu, sau đó lại xoay đầu đi, tiếp tục lau đĩa.

Thiệu Nguyên nhìn Cố Cẩn đưa lưng về phía cậu, vẫn áo sơ mi trắng vẫn quần âu đen không thay đổi, người cao chân dài, dây tạp dề quấn quanh vòng eo, bóng dáng cao lớn, cậu nghĩ, lần sau nhất định sẽ vẽ bóng lưng Cố Cẩn.

Đến khi Cố Cẩn lau sạch toàn bộ bát đĩa rồi bỏ gọn gàng vào tủ bếp xong, hắn xoay tay ra đằng sau định cởi bỏ tạp dề thì bị Thiệu Nguyên chạy đến giành trước một bước, kéo lấy dây tạp dề, thế là hắn lập tức thu hồi tay. Cố Cẩn quay người lại, cúi đầu đầy ý thuận theo, để Thiệu Nguyên cởi tạp dề từ trên người hắn xuống, nhẹ nhàng nói: "Kỳ nghỉ hè này em muốn mang anh đi gặp bạn bè của em."

Động tác đang cởi tạp dề của Thiệu Nguyên bỗng chốc dừng lại.

"Bọn họ nghe nói em bắt đầu yêu đương nên rất tò mò về anh, vẫn luôn la hét đòi gặp anh một lần." Cố Cẩn nhíu mày, thoạt nhìn có chút không tình nguyện, "Bọn họ khi nào cũng ồn ào ầm ĩ, khả năng sẽ dọa anh sợ."

Thiệu Nguyên thì cảm thấy chuyện này không tệ lắm: "Không sao đâu, giờ anh đến chỗ mẹ anh cũng chỉ làm bóng đèn [1] thôi." Thiệu Nguyên nghĩ thầm, hơn nữa nghe nói tháng trước, bà còn vừa thay đổi một người bạn trai khác, "Anh cũng muốn gặp bạn bè của Cố Cẩn mà."

Cố Cẩn nhìn Thiệu Nguyên hồi lâu, sau khi xác nhận cậu không miễn cưỡng ép buộc bản thân mới nói tiếp: "Vậy được, đợi khi nào anh chính thức nghỉ hè, chúng ta liền đi đến Hương Giang nhé. Thẩm Phàm —— à, chính là cái người kêu gào ầm ĩ nhất kia, học kỳ sau sẽ đi học ở trường đại học Hương Giang." Hắn bổ sung một câu, "Nếu cậu ta quá dính người, anh nhất định phải nói cho em biết đó."



"Hiện tại còn sớm mà, cách kỳ nghỉ hè nửa tháng nữa." Thiệu Nguyên nở nụ cười vui vẻ, cuối cùng đã hoàn toàn cởi chiếc tạp dề ra khỏi người Cố Cẩn, "Có cần phải mang quà gì không?"

"Không cần."

Dọn dẹp phòng bếp xong, Thiệu Nguyên và Cố Cẩn tựa đầu vào nhau cùng xem TV, hiện tại đang phát chương trình bình chọn ca nhạc rất nổi tiếng gần đây, hai người nhìn các chàng trai trẻ cư xử giả tạo trên màn hình, nghe những hiệu ứng âm thanh khoa trương, thi thoảng lại bật cười một tiếng.

Mặc dù hơi nhàm chán, nhưng đôi lúc cũng có vài chỗ thú vị.

Cuối cùng điều khiển TV từ xa bị ném lên trên tấm thảm, không hề gây ra bất kỳ âm thanh gì, tay Thiệu Nguyên chống ở bên cạnh nó, mười ngón co lại nắm chặt thảm lông, tiếng cười nói rộn ràng phát ra từ TV che lấp đi nhịp thở dốc hổn hển của cậu.

Cố Cẩn cúi xuống nói bên tai cậu: "Em thích anh nhiều lắm, Thiệu Nguyên."

—— Anh cũng rất thích em.

Thiệu Nguyên suy nghĩ trước khi ý thức trở nên mơ hồ.

Thích em hơn bất cứ người nào ở trên đời này.

***

Thiệu Nguyên biết Thẩm Phàm, từ đời trước đã biết rồi.

Thẩm Phàm bằng tuổi với An Phi Vũ, là bạn thân của Cố Cẩn, bởi vì tuổi còn nhỏ nên tính tình kiêu ngạo, Cố Cẩn cơ hồ đối xử với cậu ta giống như con trai của mình. Vào thời điểm An Phi Vũ gióng trống khua chiêng theo đuổi Cố Cẩn, Thẩm Phàm là người đầu tiên đập bàn, lớn tiếng mắng chửi An Phi Vũ không xứng ở bên Cố Cẩn. Mà vào thời điểm Cố Cẩn đồng ý cho An Phi Vũ cơ hội, trong khi tất cả mọi người đều vui mừng hoan hô, Thẩm Phàm vẫn người lật bàn, lớn tiếng mắng chửi An Phi Vũ mặt dày vô sỉ, không xứng ở bên Cố Cẩn.

Sau này Thiệu Nguyên thôi học trở về nhà, liền không biết tin tức gì về Thẩm Phàm nữa.

Thực ra mà nói, Thiệu Nguyên cảm thấy hơi sợ hãi Thẩm Phàm, vị thiếu niên kia kiêu căng tùy hứng, không thèm nể nang bất kỳ người nào, lúc tâm trạng không tốt, ai cậu ta cũng đều dám mắng chửi, càng miễn bàn đến khi ấy Thiệu Nguyên khắp nơi đều gây khó dễ cho Cố Cẩn.

Đối với Thiệu Nguyên, yêu đương với Cố Cẩn đã là chuyện to gan lớn mật nhất mà cậu dám làm, cậu biết tương lai một ngày nào đó, khi An Phi Vũ xuất hiện, có lẽ Cố Cẩn sẽ giống như đời trước, rời khỏi cậu để đến bên cạnh An Phi Vũ, trở thành một đôi tình nhân người người hâm mộ, cho nên cậu cũng không can thiệp, cũng chưa bao giờ hỏi đến công việc và vòng bạn bè của Cố Cẩn.

Thế nhưng Cố Cẩn lại nói, muốn dẫn cậu đi gặp những người bạn của hắn.

Khoảnh khắc đó Thiệu Nguyên thực ra định cự tuyệt theo bản năng, nhưng lại không thể nói thành lời.

—— Đợi ngày định mệnh kia đến rồi nói sau vậy.

***

Nửa tháng còn lại trôi qua rất nhanh, tất cả sinh viên thu dọn hành lý tạm biệt nhau, người đi du lịch người quay về nhà, Thiệu Nguyên cũng kéo một chiếc va li, cùng Cố Cẩn ngồi lên máy bay, đi đến Hương Giang.

Bởi vì thời tiết không được tốt nên bọn họ hạ cánh hơi muộn, Cố Cẩn nhận được tin nhắn do bạn bè gửi tới, thế là bọn họ trực tiếp gọi taxi đến khách sạn, rồi trước cửa khách sạn nhìn thấy mấy người thiếu niên độ tuổi xấp xỉ nhau đang đứng ngó nghiêng, tràn đầy mong đợi nhìn trái nhìn phải.



Thiệu Nguyên chỉ cần liếc mắt một cái liền phát hiện ra người bạn thi đậu đại học Hương Giang, hơn nữa còn là người ầm ĩ nhất kia —— Đó là một thiếu niên mười tám tuổi, gương mặt đẹp đẽ đến mức thậm chí có chút diễm lệ, đuôi mắt hơi hơi xếch, mỗi lần nâng mi lên đều toát ra đầy sự kiêu ngạo tùy hứng.

"Cố Cẩn, anh đến muộn quá!" Thiếu niên đã nhìn thấy bọn họ từ phía xa, lập tức nhảy cẫng lên vẫy vẫy tay với bọn họ, gương mặt sáng bừng, tươi cười rạng rỡ.

Bọn họ cùng tiến lại gần, sau khi Cố Cẩn giới thiệu Thiệu Nguyên với bọn họ, mấy thiếu niên đồng trang lứa không nhịn được "Wow" một tiếng, dùng ánh mắt tràn đầy tò mò ngắm nghía Thiệu Nguyên.

Đôi mắt của Thẩm Phàm dường như lóe sáng, trong văn học thường xuyên sẽ dùng cách miêu tả "đáy mắt của một người đột nhiên trở nên sáng lấp lánh" để nói lên tâm trạng của nhân vật, Thiệu Nguyên cũng thấy được tâm trạng của Thẩm Phàm thông qua ánh mắt của cậu ta —— Cậu ta đang thực vui vẻ, thái độ nhìn về phía Thiệu Nguyên cũng hết sức thân thiện hòa nhã, hoàn toàn khác với dáng vẻ sắc sảo, khắc nghiệt trong trí nhớ của Thiệu Nguyên.

"Em tên là Thẩm Phàm!"Thiếu niên vẻ ngoài diễm lệ nắm lấy tay Thiệu Nguyên, nở nụ cười có thể xem là ngọt ngào, "Bọn em đã sớm nghe qua về anh rồi nha, nhưng mà Cố Cẩn vẫn luôn giấu anh rất kỹ, không hề cho bọn em hỏi thăm về anh một câu nào!"

"Tôi đâu có giấu." Cố Cẩn bình tĩnh giải thích, hắn đối xử Thẩm Phàm khi nào cũng giống một vị phụ huynh phải chịu đựng đứa con thơ còn chưa hiểu chuyện, phảng phất như người bạn đang đứng trước mặt không phải mười tám tuổi, mà là cháu trai tám tuổi nghịch ngợm. Thấy Thẩm Phàm thò lại gần cơ hồ sắp dán chặt lên người Thiệu Nguyên, Cố Cẩn lập tức giơ tay đè mặt Thẩm Phàm lại, đẩy cậu ta ra xa, "Nhân tiện nhắc nhở, đừng đứng gần bạn trai của tôi như thế."

Thẩm Phàm lại lần nữa kinh ngạc mở miệng cảm thán: "Wow ~"

Mấy người trẻ tuổi không lên tiếng đứng ở sau Thẩm Phàm, im lặng nhìn cậu ta luyên thuyên nãy giờ cũng kinh ngạc mở miệng cảm thán đầy thâm ý: "Wow ~"

Thiệu Nguyên cảm thấy bồn chồn trong lòng, cười cười: "Lần đầu gặp mặt, tôi là Thiệu Nguyên, tôi rất vui khi được gặp các cậu."

Khoảnh khắc nhìn thấy Thiệu Nguyên nở nụ cười, Thẩm Phàm và mấy người trẻ tuổi kia dời tầm mắt đến gương mặt của Cố Cẩn, ngừng vài giây rồi lại quay sang nhìn gương mặt của Thiệu Nguyên, cuối cùng trăm miệng đồng thanh phát ra tiếng cảm thán càng đầy phức tạp hơn.

"Wow ~ wow ~"

Cố Cẩn cười nói: "Tôi cảm thấy hơi tức giận rồi đó?"

Bọn họ đi thành một đoàn đùa giỡn vui vẻ, vừa kết bạn vừa đi vào khách sạn. Thẩm Phàm nhiệt tình lôi kéo cánh tay của Thiệu Nguyên, cậu sinh ra trong một gia đình giàu có, người ba là một nhà sưu tầm coi tiền bạc như rác rưởi, chỉ có nghệ thuật mới là lẽ sống cuộc đời, còn người mẹ là một nữ doanh nhân xem tiền tài là tất cả, bởi vậy Thẩm Phàm biết danh tiếng của Thiệu Nguyên. Trong kho tàng cất giữ bị người mẹ quyết liệt lên án là "tiêu tiền mua phế liệu" của người ba, có hai bức tranh do Thiệu Nguyên vẽ, mỗi một bức tranh đều là người ba xài tiền của người mẹ mua.

Thẩm Phàm thích tiền tài, cũng thích nghệ thuật, cậu ta rất tán thưởng tranh vẽ của Thiệu Nguyên, dưới những lớp màu sắc u ám trầm buồn che giấu tia hy vọng giãy giụa cuối cùng, chỉ không nghĩ tới Thiệu Nguyên sẽ là bạn trai của Cố Cẩn.

Trước thái độ thân thiện của Thẩm Phàm, Thiệu Nguyên cảm thấy vui mừng xen lẫn lo lắng, cậu vừa đối phó với sự nhiệt tình quá mức của Thẩm Phàm, vừa để ý đến Cố Cẩn đang đi phía sau.

Giữa những tiếng cười nói ồn ào, Thiệu Nguyên bắt được một câu, là một người bạn của Cố Cẩn nhỏ giọng hỏi.

"...... Bạn trai của cậu là cậu soi gương tìm được sao?"

—————————————

Chú thích

[1] Bóng đèn: Ý chỉ những người cản trở, phá đám những cặp đôi yêu nhau.