Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê He Với Thế Thân

Chương 1: Tôi, Tô Dĩ Trần, là thế thân




- Tô Dĩ Trần, cậu cho rằng cậu là ai?!?

- Cậu không có tư cách đụng vào đồ của Bùi Túc Nguyệt!

- Hay là ỷ vào việc mặt cậu cùng Túc Túc giống nhau đến mấy phần, ỷ vào tôi dung túng cậu, cậu liền cho là mình có thể một tấc lại muốn tiến một thước sao?

Cố Hàn Chu mỗi chữ mỗi câu trách cứ đều giống như lưỡi kiếm sắc bén, trong mắt của hắn là hàn khí lạnh thấu xương, cảm giác áp bách khi kẻ bề trên nổi giận dời núi lấp biển mà đến, cao ngạo xen lẫn tức tối trong ánh mắt khiến hắn trông vô cùng đáng sợ. Phải biết không mấy ai có thể chịu được lửa giận của tổng giám đốc tập đoàn Cố thị.

Cố Hàn Chu hiếm khi nổi giận như vậy, nhưng hôm nay Tô Dĩ Trần lại bất cẩn làm vỡ bình hoa cổ quý giá mà Bùi Túc Nguyệt đưa đến Cố gia trước khi ra nước ngoài. Đó là lễ vật mà Túc Túc tặng hắn, là nơi hắn ký thác nỗi mong nhớ đối với Túc Túc đang ở nơi đất khách quê người.

Mỗi lần trông thấy cái bình hoa này, hắn liền nhớ tới đôi mắt xinh đẹp kiêu kỳ của Túc Túc, thế nhưng, "kỷ vật” của hắn giờ đã bị đập vỡ. Cộng thêm việc làm ăn hôm nay không như ý muốn, tính tình hắn vốn kém, nhiều chuyện xấu liên tiếp xảy ra như vậy thì hỏi sao hắn không phát điên cho được?

Đầu óc Tô Dĩ Trần trống rỗng, cần cổ trắng nõn tinh tế mà yếu ớt của anh bị bàn tay to lớn của đàn ông trước mắt bóp chặt, cảm giác ngạt thở bắt đầu xâm chiếm.

Đôi mắt anh đỏ bừng, nước mắt sinh lý trào ra khỏi khóe mi, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay đầy gân xanh của đối phương. Anh vô thức dùng tay kháng cự, nhưng khí lực của người đàn ông kia quá lớn, anh căn bản kéo không ra.

- Cố... Ngài Cố...

Tô Dĩ Trần khàn giọng, ngữ khí cầu khẩn.

- Em chỉ là không cẩn thận, em sai rồi... Lần sau em sẽ không dám nữa...

Tô Dĩ Trần mặt đầy mắt nước mắt trông đáng thương gần chết, dường như Cố Hàn Chu chỉ bởi vì một cái bình hoa mà trách tội khiến anh cảm thấy rất khổ sở.

- Tô Dĩ Trần, tự nhìn cho rõ thân phận của mình, cậu chỉ là người thay thế của Túc Túc, cậu không có tư cách đụng vào đồ đạc của em ấy!

- Bình hoa này là lễ vật Túc Túc đưa cho Cố gia, là bảo vật vô giá, cậu căn bản không đền nổi!

- Tôi mặc kệ là cậu là đố kị em ấy hay là vô tình, nhưng nếu lần sau còn xảy ra chuyện như vậy, đừng trách tôi không nể mặt mũi!

Đôi mắt Cố Hàn Chu đục ngầu, hung ác vươn tay đẩy ngã Tô Dĩ Trần.

Gáy Tô Dĩ Trần đập vào bức tường lạnh lẽo, lập tức choáng đầu hoa mắt, trước mắt một mảnh tối đen. Anh co ro ngồi xổm trên mặt đất nôn khan vài tiếng, gương mặt đỏ bừng bất thường.

Anh cúi đầu, tóc mái cắt ngang trán che đi đôi con ngươi trong veo như nước nhìn không rõ thần sắc. Chỉ là nếu để ý kỹ, liền có thể phát hiện thực tế trong đôi mắt lấp lánh ánh nước kia lại không có một tí cảm xúc gợn sóng nào.

Đúng vậy, anh, Tô Dĩ Trần, là thế thân của bạch nguyệt quang trong lòng Cố tổng.

Bởi vì gương mặt anh rất giống với bạch nguyệt quang của Cố Hàn Chu, cho nên khi anh làm việc dưới trướng tập đoàn Cố thị đã hữu duyên được Cố Hàn Chu coi trọng, sau đó bị hắn sử dụng thủ đoạn đe dọa ép buộc thực hiện cuộc giao dịch tiền tài có hiệu lực trong vòng 2 năm. Anh vốn dĩ không tình nguyện, nhưng bởi vì đang thiếu tiền nên mới bất đắc dĩ đáp ứng yêu cầu của Cố Hàn Chu.

Anh đến sống ở Cố gia cho tới hôm nay đã hơn một năm, Cố tổng tâm tình bất định, hỉ nộ vô thường, may mà công việc của hắn vô cùng bận rộn, có khi đi công tác ở nước ngoài ba tháng mới trở lại cũng là chuyện thường xảy ra. Nên anh cũng không cần thời thời khắc khắc cẩn thận hầu hạ vị Cố tổng tính tình khó nắm bắt này.

Tô Dĩ Trần càng thêm tỉnh táo rõ ràng, anh chỉ là thế thân cho bạch nguyệt quang trong lòng Cố tổng. Cho nên anh cần phải hết sức cẩn thận để không phạm sai lầm.

Lại nói đến vị Bạch Nguyệt Quang cầu mà không được trong lòng Cố Hàn Chu---

Đó chính là một đóa xinh đẹp cao lãnh danh xứng với thực.

Bạch nguyệt quang tên gọi là Bùi Túc Nguyệt, y không chỉ là ánh trăng sáng trong lòng Cố Hàn Chu mà là của toàn bộ thành phố J.

Phàm là những người có quen biết với Bùi Túc Nguyệt, không có ai là không yêu thích y.

Bùi Túc Nguyệt, người cũng như tên.

Y là ánh trăng sáng cao cao tại thượng không thể khinh nhờn, y trong trẻo mà lạnh lùng, từ nhỏ đã là một tiểu thiếu gia nhận được muôn vàn sủng ái.

Bùi gia tại thành phố J có tiếng tăm cùng danh vọng cực cao, không những địa vị ngang tầm với phú thương thế gia như Cố gia, Lục gia, mà thậm chí còn có quan hệ hợp tác qua lại với nhau. Những danh gia vọng tộc này gần như nắm trọn mạch máu kinh tế của toàn bộ thành phố J cũng như các thành phố lân cận. Các phú thương, siêu sao nổi tiếng, con nhà hào môn,…đều đến từ Cố gia, Bùi gia, Lục gia cùng mấy đại gia tộc cầm đầu.

Bùi Túc Nguyệt ngậm thìa vàng mà lớn, tất cả mọi người đều sủng ái y, là một thiên chi kiêu tử danh xứng với thực.

Cố gia cùng Bùi gia là thế giao nhiều năm, Cố Hàn Chu từ nhỏ đã thích Bùi Túc Nguyệt, một mực yên lặng cho đi không cầu hồi báo, ngược lại Bùi Túc Nguyệt xưa nay chưa bao giờ đáp lại tình cảm của hắn.

Vô luận Cố Hàn Chu đánh đổi ra sao cũng không chiếm được một chút sự chú ý nào của bạch nguyệt quang. Vì thế Cố Hàn Chu chỉ có thể yên lặng chờ đợi y, hắn đem Bùi Túc Nguyệt đặt ở vị trí độc nhất vô nhị trong lòng, không thể nào quên. Về sau, Bùi Túc Nguyệt ra nước ngoài du học, Cố Hàn Chu cũng không dám đi tìm y, chỉ có thể âm thầm mong nhớ.

Thời điểm Bùi Túc Nguyệt ra nước ngoài học đến năm thứ ba, Cố Hàn Chu vô tình phát hiện ra Tô Dĩ Trần có gương mặt trông giống Bùi Túc Nguyệt đến mấy phần. Ngay khoảnh khắc hắn nhìn thấy Tô Dĩ Trần, hắn liền giật mình hồi lâu, quỷ thần xui khiến ép buộc Tô Dĩ Trần cùng hắn thực hiện giao dịch.

Cố Hàn Chu mặc dù thích gương mặt trông giống Bùi Túc Nguyệt này của Tô Dĩ Trần, nhưng cũng chỉ là thông qua anh để nhìn thấy một người khác mà thôi. Cố Hàn Chu đối với Tô Dĩ Trần chân chính vạn phần ghét bỏ, cộng thêm trong một năm này hắn bận rộn công việc, thường thường mười ngày nửa tháng không gặp được anh. Thế là Tô Dĩ Trần cái gì cũng không cần làm, phi thường nhẹ nhõm cầm lấy số tiền lương kếch xù của mình mỗi tháng.

Vì phần tiền này tới tay quá mức thư thái nên Tô Dĩ Trần cũng rất có tâm bắt chước đóng vai bạch nguyệt quang vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa còn làm ra dáng vẻ dần dần nảy sinh tình cảm thực thụ với Cố tổng.

Mà rõ ràng là, khả năng diễn xuất tuyệt vời của Tô Dĩ Trần đã thành công đánh lừa tất cả mọi người.

Cố gia từ trên xuống dưới, bao gồm cả Cố Hàn Chu đều cho rằng anh thật sự yêu hắn, thậm chí còn yêu đến mức cuồng si lạc lối đánh mất chính mình.

Vì để Cố Hàn Chu vui vẻ, anh không ngại vụng về bắt chước bạch nguyệt quang. Dù là tất cả mọi người đối với anh nói lời ác độc, anh cũng nhẫn nhục chịu đựng.

Tô Dĩ Trần nghĩ thầm, anh đương nhiên nhịn rất giỏi, dù sao cũng là vì tiền mà. Cố tổng đại gia vung tiền nhiều lắm luôn, anh không diễn tốt một chút thì làm sao xứng đáng được Cố tổng chi nhiều như vậy chứ.

Cố Hàn Chu từ trên cao nhìn xuống Tô Dĩ Trần, trong mắt là hàn ý bức người:

- Về sau không cho phép đụng vào đồ của Túc Túc, hiểu không?

Tô Dĩ Trần hai tai ong ong, chỉ nghe rõ một câu cuối cùng.

Anh chậm rãi ngẩng đầu, cần cổ yếu ớt có thể thấy rõ ràng vết đỏ, vừa nhìn liền biết trước đó bị bóp chặt cỡ nào. Ánh nước cùng sự đau đớn xen lẫn trong đôi mắt anh, nhìn đáng thương cực kì.

- Em hiểu.

Tô Dĩ Trần rơi lệ gật đầu. Dường như Cố Hàn Chu nói cái gì anh liền nghe cái đó. Anh nén giận, nhẫn nhục chịu đựng...Không có một chút phản kháng nào.

Bộ dáng này khiến Cố Hàn Chu càng thêm nóng nảy.



- Đừng khóc, Túc Túc không giống như cậu, gặp chuyện là chỉ biết khóc lóc.

Cố Hàn Chu âm trầm liếc nhìn anh.

- Người như cậu, dù có vụng về bắt chước thì vẫn như cũ kém cỏi hơn so với Túc Túc một phần ngàn.

Trong lòng hắn, Túc Túc là ánh trăng sáng không chút tì vết, bất kỳ người nào cũng không sánh nổi.

Tô Dĩ Trần chậm rãi lau đi nước mắt, ngẩng đầu nở một nụ cười nhợt nhạt yếu ớt với Cố tổng:

- Nếu ngài không thích, em sẽ không khóc nữa.

Cố Hàn Chu từ trên cao nhìn xuống Tô Dĩ Trần, Tô Dĩ Trần lúc cười lên bộ dáng rất giống Bùi Túc Nguyệt, mỗi lần hắn nhìn vào gương mặt đó đều có thể thông qua Tô Dĩ Trần nhìn thấy Bùi Túc Nguyệt, phảng phất như Túc Túc đang ở ngay bên cạnh hắn.

Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn trăm phương ngàn kế cũng phải giữ Tô Dĩ Trần ở lại Cố gia.

Tô Dĩ Trần có thể bắt chước Bùi Túc Nguyệt.

Nhưng mọi người đều biết. Tô Dĩ Trần chẳng qua là bắt chước bừa, là loại “vẽ hổ không thành, lại thành chó” mà thôi.

Bùi Túc Nguyệt là trăng sáng trời cao, y vĩnh viễn cao cao tại thượng, vĩnh viễn tôn quý vô song, vĩnh viễn kiêu kì quý phái.

Còn Tô Dĩ Trần là bùn nhão dưới đất, một kẻ thấp kém chỉ biết bắt chước, dù sao hàng nhái chính là hàng nhái, hàng giả chính là hàng giả, mãi mãi cũng không thể trở thành thật.

Đó chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa bọn họ.

Một năm này, Tô Dĩ Trần dường như càng ngày càng thích hắn, anh sẽ chăm chút việc lớn việc nhỏ trong sinh hoạt của hắn, biết rõ sở thích của hắn, mỗi ngày đều sẽ nấu cơm cho hắn, biệt thự lúc nào cũng được dọn dẹp sạch sẽ như mới, còn có đôi mắt kia trông thấy hắn liền lóe lên ánh sáng, quả thực yêu thương tràn đầy, mỗi một chi tiết nhỏ đều giấu ở bên trong đó. Nếu như không phải yêu cuồng nhiệt, thì làm sao có thể vì hắn mà cống hiến hết mình như thế.

Cố Hàn Chu hưởng thụ việc này, song hắn lại chưa từng đem Tô Dĩ Trần để vào mắt, bởi vì hắn biết, Tô Dĩ Trần dù có bắt chước giống đến đâu, dù có yêu hắn nhiều thế nào thì mãi mãi cũng không thể sánh bằng dù chỉ là một ngón tay của Bùi Túc Nguyệt.

Hệt như bùn nhão mãi mãi cũng sẽ không thể trở thành ánh trăng sáng.

Nếu như không phải gương mặt anh cùng Bùi Túc Nguyệt giống nhau đến mấy phần, hắn ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm cho anh.

"Đông đông đông"

Tiếng đập cửa chậm rãi vang lên.

- Vào đi.

Cố Hàn Chu kiềm lại cơn giận.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tô Dĩ Trần đang co quắp tại góc tường, đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo ra lệnh:

- Đứng lên đi.

Tô Dĩ Trần nghe lời đứng dậy, rèm mi anh rũ xuống, không khỏi thở phào một hơi.

Nghe nói anh cùng bạch nguyệt quang trước đây học cùng trường, nhưng anh lại chưa từng gặp qua người này bao giờ. Anh chỉ từng nhìn thấy đối phương qua ảnh chụp, nghe lời tán dương của mọi người dành cho y, biết đến y thông qua tư liệu trên mạng, nên ấn tượng đối với người này khá mơ hồ. Đại khái chỉ biết vị tiểu thiếu gia nhà họ Bùi này là một nhân vật cao quý lãnh diễm không thể khinh nhờn.

Có lẽ anh bắt chước không giống lắm, nhưng cũng không cần thiết phải giống hoàn toàn, dù sao anh cũng không phải Bùi Túc Nguyệt, anh chỉ là một người thay thế mà thôi. Chỉ cần nhịn thêm một năm, cố gắng diễn sâu thêm một năm, anh liền có thể giải phóng.

- Anh hai!

Cửa thư phòng mở ra, người tới chính là em trai Cố Hàn Chu, Cố Khinh Chu.

Thiếu niên hùng hùng hổ hổ sải bước đi đến, tướng mạo cậu ta đẹp đẽ cao ngạo, đang mỉm cười cong mắt, dường như gặp chuyện gì đó vui lắm. Khi cậu ta cười lên lộ ra hai răng nanh nho nhỏ, toàn thân cao thấp đều là mùi tiền.

Cố Khinh Chu là tiểu thiếu gia Cố gia, nếu như nói Cố Hàn Chu độc đoán là người cầm quyền đứng đầu tập đoàn Cố Thị cùng Cố gia, thì Cố Khinh Chu chính là tiểu thiếu gia học hành không tới nơi tới chốn chỉ biết ăn chơi sa đọa.

Nói thẳng ra là chàng công tử bột được chiều chuộng sinh hư.

Tô Dĩ Trần có chút hiếu kì, mỗi lần anh gặp vị thiếu gia này nếu không phải là cậu ta đang chế nhạo anh thì chính là sắp sửa trào phúng anh, khó có khi nhìn thấy cậu ta cao hứng như vậy.

Cố Khinh Chu vừa nhìn thấy Tô Dĩ Trần, dường như tâm tình rất tốt, nói chuyện cũng không khó nghe, cậu ta bật cười:

- Tô Dĩ Trần, anh cũng ở đây à? Vừa vặn ghê, có tin tốt thì phải cùng nhau chia sẻ mới vui chứ!

- Khinh Chu.

Cố Hàn Chu nhíu mày.

- Có chuyện nói thẳng.

Cố Khinh Chu ho nhẹ một tiếng, đem tin tức hôm nay nghe được báo cho hắn, thậm chí còn ngạo mạn vô lễ liếc xéo Tô Dĩ Trần, dùng âm lượng lớn như thể sợ Tô Dĩ Trần không nghe được.

- Anh hai, tin tốt cực kì luôn! Túc Túc muốn về nước! Sáng ngày mốt anh ấy sẽ bay!

Đôi mắt Cố Khinh Chu sáng rực, biết người kia sắp trở về, tâm tình cậu ta tươi đẹp vô cùng.

- Chúng ta đi đón anh ấy đi.

Cố Hàn Chu ngơ ngẩn, đôi mắt vốn toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của hắn sau khi nghe tin Bùi Túc Nguyệt sắp trở về lập tức trở nên nhu hòa.

Túc Túc muốn trở về.

Nhiều năm không gặp, Túc Túc cuối cùng cũng về rồi...

Cố Hàn Chu đè nén hưng phấn trong lòng, vuốt cằm nói.



- Trước tiên đi đón em ấy, sau đó...

Hắn dừng một chút, lại nói.

- Mở tiệc tẩy trần cho Túc Túc.

- Được ạ!

Cố Khinh Chu hào hứng khua tay múa chân tán thành.

Bùi Túc Nguyệt sắp về nước, không chỉ là nhà bọn hắn, ước chừng trăm dặm trong thành phố J tất cả mọi người đều vui mừng.

- Ngài Cố...

Tô Dĩ Trần chua xót lên tiếng, anh mê mang nhìn qua Cố Hàn Chu, trong mắt có một phần khủng hoảng, giống như sợ hãi cực độ, sợ bị người kia vứt bỏ không thương tiếc.

- Em...

Cố Hàn Chu lạnh lùng nhìn về phía Tô Dĩ Trần, Túc Túc muốn trở về, Tô Dĩ Trần chính là phiền toái lớn nhất. Hắn nhíu nhíu mày, suy nghĩ nên xử lý chuyện Tô Dĩ Trần ra sao.

Cố Khinh Chu từ trên xuống dưới đánh giá Tô Dĩ Trần, ánh mắt khinh miệt lại chán ghét, hắn cười nhạo nói.

- Tô Dĩ Trần, anh nghe không rõ sao? Túc Túc muốn trở về, anh có phải cũng nên tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc xéo đi rồi không? Nếu tôi là anh thì đã sớm không còn mặt mũi tiếp tục đợi ở chỗ này rồi.

Tô Dĩ Trần không để ý đến Cố Khinh Chu mà chỉ thất thần nhìn qua Cố Hàn Chu, đôi mắt anh hiện lên tâm tình phức tạp không hiểu nổi, dáng vẻ đáng thương như sắp bị vứt bỏ. Anh chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ giọng hỏi.

- Ngài muốn em đi sao? Nhưng... chẳng phải trước kia đã nói hai năm, lúc này mới một năm...

Anh không nghĩ tới nhanh như vậy Bạch Nguyệt Quang liền về nước.

Tô Dĩ Trần chỉ lo lắng cho túi tiền của mình, anh thật sự quá túng thiếu.

—— Có điều, nếu như Cố Hàn Chu hiện tại muốn đuổi anh đi thì cũng không hề hấn gì lắm.

Một năm này Tô Dĩ Trần dùng số tiền Cố Hàn Chu chuyển cho mình để đầu tư lập nghiệp, thành lập một công ty nhỏ, trước mắt công ty của anh vẫn còn đang ở giai đoạn khởi đầu, nhưng cũng có khởi sắc, tài chính thu về vào tạm thời hẳn là có thể chèo chống một đoạn thời gian.

Đi hay không đi, chỉ một câu nói của Cố Hàn Chu là có thể quyết định.

Nếu như Cố Hàn Chu muốn anh đi, anh lập tức không thèm diễn nữa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi đây.

Nếu như Cố Hàn Chu không muốn anh đi, anh liền tiếp tục ở đây cùng Cố Hàn Chu gặp dịp thì chơi, làm tình nhân trong bóng tối của hắn.

Hai tay chuẩn bị, Tô Dĩ Trần đều có dự tính cả rồi.

Trong thư phòng có chút yên tĩnh.

Cố Hàn Chu ánh mắt sâu thẳm nhìn bộ dáng cúi đầu của người trước mặt, thấy anh dường như đang rất đau lòng, còn có ánh mắt mê mang như sợ hãi bị vứt bỏ kia... Hắn không khỏi khẽ giật mình.

Tô Dĩ Trần yêu hắn như vậy, nếu như rời xa hắn, một người như Tô Dĩ Trần tại thành phố J này hẳn là sẽ không sống nổi.

Hắn nhíu mày, giống như bố thí, cũng giống như mệnh lệnh.

- Hai năm kỳ hạn chưa tới, cậu có thể tiếp tục ở lại đây. Có điều…

Cố Hàn Chu ngữ khí lạnh lẽo, cảnh cáo nói.

- Túc Túc sắp trở về, tôi không hi vọng Túc Túc biết mối quan hệ giữa chúng ta.

Tô Dĩ Trần nao nao, anh chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, cũng ẩn ẩn một chút xót xa, anh gật đầu.

- Em biết rồi thưa ngài.

Cố Khinh Chu nhỏ giọng thầm thì nói:

- Sao không tống cổ anh ta đi luôn cho rồi.

Cố Hàn Chu không để ý đến em trai đang làu bàu, hắn cúi đầu nhìn bình hoa đã vỡ nát, ngữ khí không vui không giận.

- Dọn dẹp sạch sẽ đi, lát nữa tôi ra ngoài có cuộc hẹn với đối tác. Trễ chút tôi trở lại, nhớ chuẩn bị bữa tối kỹ càng.

- Dạ.

Tô Dĩ Trần nhu thuận gật đầu, sau đó cười nói:

- Em sẽ chờ ngài.

Ánh mắt của anh tựa như chan chứa gió xuân, đong đầy tình yêu đều giấu ở nơi đó.

Cố Hàn Chu cùng em trai rời đi, Tô Dĩ Trần ôn nhu đưa mắt nhìn theo hai người bọn họ.

Thẳng đến khi cặp anh em nọ biến mất khỏi tầm mắt, Tô Dĩ Trần mới lẳng lặng đưa mắt nhìn bình hoa vỡ vụn trên mặt đất, hoa văn thẩm mỹ trên bình hoa bằng sứ thanh ngọc này rất được, là loại hình mà anh thích.

Ừm, nghe nói trước đây anh cùng vị bạch nguyệt quang kia học cùng trường cấp ba.

Anh đối với Bùi Túc Nguyệt không có chút ấn tượng cụ thể gì, nên cũng không cách nào biết rõ sở thích cùng tích cách của y.

Nhưng mà anh có thể từ trên mạng cùng miêu tả của mọi người về vị bạch nguyệt quang kia rút ra chút ấn tượng đại khái. Tô Dĩ Trần vừa quan sát vừa cảm thấy có chút buồn bực, anh cùng người nọ có gu thẩm mỹ gần như giống hệt nhau, không biết có phải là do trùng hợp hay không nữa.

Tô Dĩ Trần vừa trộm nghĩ vừa quỳ một bên gối, lặng lẽ dọn dẹp những mảnh sứ đã vỡ.

____