Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 162: Dụ Địch




Trương Cáp không đuổi, Cao Thuận vẫn chỉ trú đóng ở bên bờ Hoàng Hà, không có động tĩnh.

Lần này Tang Bá lại tụ tập binh mã, hắn không thể không quay trở lại một lần nữa. Nói như thế nào đi nữa hắn vẫn phải hoàn thành nhiệm dụ địch mà chúa công hắn đã giao, mặc dù Cao Thuận đã qua sông, thế nhưng phía sau Cao Thuận vẫn có cầu. Sau này khi cẩn thận nghĩ lại tình hình Trương Cáp qua sông lúc đó hắn đã hiểu ra, căn bản quân Cao Thuận đã dựng một cây cầu treo lơ lửng ở trong lòng sông, bởi vì mùa đông, nước Hoàng Hà chảy không mãnh liệt, cho nên, cây cầu có thể chống đỡ được.

Vì vậy, hắn hạ lệnh thiết lập một doanh trại quân đội ở phía đối diện quân doanh đại quân Cao Thuận,

"Trương Cáp, ngươi, đồ con thỏ chân ngắn, không có bản lãnh mà còn dám truy đuổi bổn tướng quân. Còn không phải bị Lão Tử đánh bại phải quay trở về, bắp chân chạy trốn ngược lại rất lưu loát, bằng không Lão Tử đã có thể bắt ngươi nhắm rượu rồi, hiện tại ngươi lại trốn ở trong doanh không dám ra. Không phải ngươi không thể nín nhịn sao? Có bản lĩnh thì ngươi hãy đến nữa đi!"

Cái gì gọi là đổi trắng thay đen? Chính là như vậy!

Những người khác thì Tang Bá mặc kệ, Tang Bá hắn chỉ biết mỗi một mình Trương Cáp. Vì để chọc giận đối phương, hắn nghĩ hết biện pháp, đây chính là một chiêu trong đó. Tuy điều kiện để dùng chiêu này rất cao. Đầu tiên phải là một người có da mặt dầy như một bước tường thành, thế nhưng, may mắn thay da mặt Tang Bá tuyệt đối đủ dày, cho nên khi hắn sử dụng chiêu này căn bản không tốn sức chút nào.

Trương Cáp ở bên trong doanh nghe được những lời này, lửa giận liên tục bốc lên, chỉ thiếu chút nữa hắn đã khiến cho đại trướng của mình bay tung, thế nhưng Cao Thuận đã có lệnh: không cho phép ra chiến! Nguyên nhân truyền đạt mệnh lệnh này rất đơn giản, không xử trí Trương Cáp tội một mình xuất binh ngày hôm đó, nhưng hắn phải thành thật mà ngồi đó chịu bị mắng. Ngày đó khi Cao Thuận nói ra điều này với Trương Cáp, vốn, Trương Cáp ngay từ đầu còn vui vẻ tiếp nhận loại hình xử phạt này, hắn còn cho rằng Cao Thuận vẫn rất chiếu cố mình, thế nhưng bản lãnh của Tang Bá vẫn vượt quá dự liệu của hắn, căn bản xấu tới mức bôc mùi!

"Đáng giận, đáng giận!" Trương Cáp mắng to ở trong trướng của mình. Bề ngoài rõ ràng như đang mắng Tang Bá vô sỉ, thế nhưng chính bản thân hắn rõ ràng, hắn đang mắng chính mình, mắng chính hắn quá ngu xuẩn, chỉ vì sợ bị phạt mà đã bỏ qua cho tên cẩu tặc Tang Bá này. Nếu sớm biết như vậy thì cho dù phải đuổi tới chân trời góc biển cũng phải bắt cho bằng được hắn mới xong.

"Người tới!" Khi thật sự không thể nhịn nổi, Trương Cáp hướng ra phía ngoài đầu hô.

"Tướng quân có gì phân phó?" Từ bên ngoài cửa, một người thân binh đi vào trong chờ nhận lệnh.

"Đi tìm hiểu xem Trương Tú tướng quân trở lại chưa, nếu như Trương Tú tướng quân đã trở lại, lập tức quay lại bẩm báo cho ta!" Trương Cáp ra lệnh.

"Vâng!" Thân binh lập tức đi ra ngoài tìm hiểu tin tức.

"Móa nó, hay cho Tang Bá ngươi, đợi Trương Tú trở về, nếu như chung quanh không có gì động tĩnh, ngươi hãy xem Lão Tử xuất binh lột da của ngươi ra!" Chứng kiến tên thân binh đi ra ngoài, Trương Cáp lại oán hận nói: "Người tới, mang nước lại, không thấy được trời nóng như này sao?"

Từ ngoài cửa lập tức lại có một tên thân binh chạy vào. Tên thân binh kia và hắn đều nhìn nhau, đều nhìn thấy gương mặt đông cứng tới mức đỏ bừng, trời nóng? Xem ra tướng quân tức giận tới mức hồ đồ rồi.

Rất nhanh, khi mà tên thân binh bị phái đi tìm hiểu tin tức vẫn chưa về, lính liên lạc của Cao Thuận đã đến, hắn nói: "Tướng quân có lệnh, mời Trương Cáp tướng quân tới đại trướng nghị sự!"

"Cao tướng quân, có phải muốn giao chiến cùng Tang Bá hay không?" Vừa đến đại trướng của Cao Thuận, Trương Cáp liền nói như vậy.

"Đúng vậy, Trương Tú truyền tin tức về, chung quanh không có bất kỳ động tĩnh nào, chúng ta có thể đánh nhau một trận cùng Tang Bá rồi!" Cao Thuận khẽ gật đầu nói.

"Mạt tướng nguyện làm tiên phong!" Trương Cáp lập tức nói.

"Ngươi đi đi!" Cao Thuận thản nhiên đáp ứng.

"Đa tạ Tướng quân!" Trương Cáp chắp tay rồi hắn lập tức đi nhanh ra ngoài, vừa đi ra khỏi đại trướng của Cao Thuận hắn bắt đầu kêu lên: "Dẫn ngựa đến, Bổn tướng quân muốn đấu một trận cùng với Tang Bá!"

Lúc này, ở bên ngoài quân doanh, Tang Bá cũng đã kêu gào tới mức khá mệt mỏi!

Cần phải hiểu rằng khi một người lớn tiếng kêu gào thì đó cũng là một việc tốn thể lực. Khi Tang Bá có thể hô lâu như vậy, chứng tỏ thực lực của hắn không tầm thường nên mới chịu đựng được, nếu là một người bình thường thì đã sớm gục xuống.

Thế nhưng, lúc này hắn cũng đạt được mục đích của mình.

"Tang Bá, Trương Cáp tới, nạp mạng đi!"

Người còn không lao ra từ bên trong doanh, tiếng la của Trương Cáp cũng đã truyền đến trong lỗ tai Tang Bá.

Kết quả, lại một lần nữa Tang Bá chỉ biết cười gượng mà thôi, nhà dột liên tục gặp mưa, ngay khi bản thân mình đang cảm thấy mệt mỏi, Trương Cáp đã tới. Không phải gã này đã sớm tính toán kỹ đó chứ?

Một điều nằm ngoài dự định của Trương Cáp là đại kỳ của Cao Thuận cũng lộ diện, nói cách khác, thật sự muốn đánh trận rồi.

"Móa, cho dù bại, cũng phải bại cho đẹp một chút. Ít nhất không thể giống như lần trước mới được!" Tang Bá thầm nghĩ trong lòng, thế nhưng vào lúc này, hắn đã không có đủ thời gian để suy nghĩ xem suy nghĩ này của mình liệu có làm mất uy phong hay không.

Lần thứ hai, Tang Bá giao thủ cùng Trương Cáp! ( Lần mới rồi không tính, Trương Cáp mang theo một đám người đuổi theo Tang Bá chạy chối chết, hai người di chuyển trên lưng ngựa, không trực tiếp giao chiến! )

Đại khái nguyên nhân là vì không đủ khí thế, Tang Bá giao chiến hơn năm mươi cái hiệp, đại đao chúc xuống, để cho thủ hạ của mình vọt lên. Đương nhiên Trương Cáp không cần phải lo lắng chuyện này, Cao Thuận ở đằng sau có thể xử lý rất tốt loại hành vi chuyển từ “đơn đấu” sang “quần đấu” của Tang Bá.

Tuy Tang Bá muốn thất bại đẹp một chút, thế nhưng hết thảy đều phải dựa theo dự tính mà tiến hành. Giao chiến, sau đó, Tang Bá bại lui, lại sau đó, một chạy một đuổi!

Do vì lần này bại lui một cách quang minh chính đại, cho nên Tang Bá lui rất triệt để. Đại khái lần này cũng giống như lần trước, hắn lập tức bỏ chạy chối chết. Về phần những bộ hạ của hắn, hắn đã sớm phân phó cẩn thận đám tâm phúc, ngay khi bại lui thì lập tức tản ra rồi sau đó từng bước tụ tập lại, còn về phần bởi vì không có chủ tướng mà có thể tụ tập được bao nhiêu, hãy mặc cho số phận.

Đương nhiên, chạy cũng phải có mục đích. Tang Bá hắn cũng lo lắng bị Trương Tú chặn đón đầu, cho nên, hắn đã sớm dò xét kỹ nơi đóng quân của Trương Tú, phương hướng mà hắn bỏ chạy ngược lại với hướng của Trương Tú.

Cứ như vậy, Tang Bá bị đuổi vài ngày, dần dần hắn có cảm giác là chuyện này có gì đó không đúng.

Lúc này Tang Bá có một chút cảm giác đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương!

Tào Tháo đâu?

Chủ công của mình đâu?

Sao nhiều ngày như vậy mà vẫn không trông thấy bóng dáng? Không phải đã nói là dẫn Cao Thuận tới thì sẽ lập tức bao vây mà tiêu diệt sao? Người đâu? Đều chạy đi đâu cả rồi?

Chẳng lẽ bọn hắn muốn vứt bỏ chính mình? Tang Bá càng ngày càng không nén được tức giận trong lòng.

Nếu không phải bởi vì Trương Cáp đã đuổi theo hắn tiến vào Thanh Châu, mà Tào Tháo nhất định sẽ không buông tha Thanh Châu, chỉ sợ Tang Bá, dù nhận hai thương cũng tình nguyện đầu hàng.

Thế nhưng, tuy vậy Tang Bá cũng chỉ là vì tức giận nhất thời sau đó hắn bắt đầu dẫn Trương Cáp hướng về phía Tế Nam.

"Tang Bá, lần này xem ngươi sẽ chạy tới chỗ nào! Bổn tướng quân nhất định phải giết ngươi!" Đối với Trương Cáp kêu gào ở phía sau, Tang Bá hoàn toàn không có một chút cảm giác nào, hắn chỉ biết chạy! Chỉ cần chạy đến Tế Nam, chỉ dựa vào chút ít binh mã mà Trương Cáp mang theo, Trương Cáp hắn có thể làm chuyện gì đây?

Đi qua ngọn núi phía trước, cách Tế Nam không xa! Đến lúc đó nhìn ngươi họ Trương chết như thế nào!

Mọi người đều biết chung quanh Tế Nam có rất nhiều núi!

Bởi vậy, Trương Cáp, xuất phát từ cẩn thận, đã dần chậm lại bước chân truy kích, thế nhưng Tang Bá không có băn khoăn, hắn cưỡi ngựa vượt qua dãy núi, tiến vào Tế Nam.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao không thấy tiếp ứng?" sau khi tiến vào thành, Tang Bá nhìn thấy Nhạc Tiến, lập tức cơn tức giận trong lòng đã có chỗ phát tiết, hắn gầm lên với Nhạc Tiến.

"Ta còn muốn hỏi ngươi đâu! Không phải đại quân đã đi ra ngoài sao? Sao ngược lại chỉ có một mình ngươi cô độc quay trở về?" Nhạc Tiến cũng rất bất ngờ, hắn không hiểu được tình hình.

"Cái gì? Đại quân đi ra ngoài? Nói đùa gì vậy?" Tang Bá phát hỏa, hắn gào lên: "Ta bị tên Trương Cáp kia dẫn người đuổi vài ngày, thiếu chút nữa còn mất cả mạng, thậm chí bóng dáng một binh lính cũng không nhìn thấy, Nhạc Văn Khiêm, ngươi không phải muốn gạt ta đấy chứ? Ta muốn đi gặp chúa công!"

"Ta lừa ngươi làm gì? Chính chúa công tự mình dẫn đại quân xuất phát!" Câu nói này của Nhạc Tiến khiến Tang Bá đứng sững người ngay tại chỗ. "Hiện tại, toàn bộ Tế Nam, cũng chỉ có năm nghìn binh mã phòng thủ!"

"Năm nghìn?" Tang Bá trợn tròn mắt khiến đôi tròng mắt như muốn bung ra ngoài, hắn mãnh liệt nắm lấy bả vai Nhạc Tiến, dùng sức đung đưa, nói: "Đằng sau đại quân của Cao Thuận sắp đánh tới rồi, ngươi nói ở nơi này ngươi chỉ có năm nghìn binh mã sao? Nhạc Tiến, muốn nói đùa cũng không phải nói như vậy!"

"Ngươi nói cái gì?" Lần này, đến phiên Nhạc Tiến hét to, chỉ thấy hắn dùng một ngón tay chỉ vào mũi Tang Bá, há miệng run rẩy hỏi: "Ngươi, ngươi cũng đừng nói, ngươi trá bại thành công, kết quả lại dẫn theo đại quân của Cao Thuận tới Tế Nam này rồi!"

"Không dẫn đến nơi đây thì có thể đi đâu? Ta bị đuổi vài ngày, bóng dáng đại quân cũng không thấy đâu, ta cho rằng Tế Nam có chủ công, đại quân tất nhiên cũng ở đây. Ta nào có thể dự đoán được là chỉ còn năm nghìn binh mã? Hiện tại chúng ta phải làm cái gì đây?" giọng nói Tang Bá nhỏ đi không ít, tuy trong giọng nói còn đôi chút oán hận, tuy nhiên hắn hoàn toàn không dám phát tác. Xem phản ứng này của Nhạc Tiến, đồ ngốc cũng biết tình hình thế nào.

"Làm sao bây giờ? Đương nhiên chỉ còn cách phòng thủ mà thôi!" Nhạc Tiến rống to với Tang Bá, tiếp theo hắn quay lại nhìn sau lưng kêu lên: "Người tới, lập tức phái người đi đưa tin cho chúa công, nói tình huống có biến, mời chúa công mau trở về Tế Nam!"

"Tuân mệnh!" Lập tức có người đi truyền lệnh.

"Nhạc tướng quân, chúng ta cần phải làm gì? Chúa công đến cùng đi tới nơi nào? Vì sao lại không báo tin cho ta?" Tang Bá oan ức nói.

"Ngươi. . . Ngươi nói cái gì?" Lúc này thái độ của Nhạc Tiến giống như đang nhìn thấy quỷ, ngón tay tuy vẫn chỉ vào Tang Bá, lại đang không ngừng run rẩy.

"Ta đang nói..., chủ. . . Chúa công vì sao không. . . không báo tin cho ta" Tang Bá cúi đầu lắp bắp nói, dáng vẻ là người vô tội.

"Ngày đó sau khi ngươi nhận quân lệnh dụ địch ra đi, chúng ta còn tưởng rằng ngươi biết nên làm như thế nào! Ngươi rõ ràng không biết gì hết!" Nhạc Tiến lẩm bẩm nói, trong mắt hắn lộ ra dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi.

"Ta sao có thể biết rõ? Chúa công lại không nói!" Tang Bá lại tố khổ.

"Vậy ngươi vì sao không hỏi?" Nhạc Tiến cả giận nói.

"Ta còn tưởng rằng chúa công sẽ mang đại quân mai phục ở đằng sau ta, ai biết, rõ ràng không có một người nào, hại ta lượn quanh chiến trường vòng vo vài vòng, thiếu chút nữa đã bị đuổi kịp!" Tang Bá tức giận nói.

"Chẳng lẽ cúa công thật sự không có nói cho ngươi biết là chúa công muốn ngươi dẫn Cao Thuận tới Lịch thành?" Nhạc Tiến vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn tiếp tục hỏi.

"Lịch thành chỉ là một thành nhỏ, ta lại không nhận được tin tức, nào dám dẫn Cao Thuận chạy về nơi đó, như vậy chẳng phải là không công cho hắn một thành sao!" Tang Bá làm ra vẻ chuyện này không liên quan tới ta.

"Ngươi không dám dẫn bọn chúng tới Lịch thành, lại dám dẫn bọn chúng tới Tế Nam, Tang Tuyên Cao ơi là Tang Tuyên Cao, ngươi thật sự không giống người bình thường!" Nhạc Tiến khóc không ra nước mắt.