Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 50: Đàm Phán




Tháng sáu, tuy rằng còn chưa tới giữa hè, nhưng ánh nắng đã cực kỳ gay gắt, gay gắt là gì? Đừng nói là điều này cũng không biết? Nắng gắt như lửa mà.

Tuy rằng thời tiết đã nóng đến mức không thể chịu nổi, mà Lạc Dương, thành thị lớn nhất thiên hạ vẫn không phải chịu bao nhiêu ảnh hưởng, vẫn phồn vinh như trước, trong ngoài thành người ra ra vào vào liên tiếp, mà trên đường phố trong nội thành, người người đi lại.

"Ai" một người, dáng người hùng tráng, tướng mạo nhìn qua coi như vẫn còn rất trẻ, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ lão thành ổn trọng, đi trên đường, thỉnh thoảng lên tiếng nói một hai câu.

"Tử Long, muốn cái gì?" Điển Vi, hộ vệ kiêm tay chân số một của Hứa Thành, chủ Lạc Dương, lúc này đang đi bên cạnh người nọ. Điển Vi thấy tâm trạng đối phương không cao, hảo tâm hỏi

"Không có gì" Triệu Vân nhìn

Điển Vi trả lời. Triệu Vân hắn đối xử với mọi người khác đều có thể trừng mắt lạnh lùng nhìn. Thế nhưng riêng với vị Điển Vi Tướng quân hiền lành, chất phác này, lại khiến cho hắn không thể làm gì. Phụng quân lệnh Hứa Thành, Điển Vi bất kỳ lúc nào cũng phải theo sát Triệu Vân, không thể để cho hắn chạy. Kết quả, Điển Vi nghiêm khắc làm theo mệnh lệnh của Hứa Thành, quả nhiên là một tấc cũng không rời, làm bất kỳ điều gì cũng đều phải dính với Triệu Vân. Vốn Triệu Vân còn muốn giáo huấn

Điển Vi đôi chút, nhưng hắn vừa động thủ lập tức phát hiện ra vị Điển tướng quân này cũng không dễ chơi, công phu mạnh mẽ. Cứ như vậy, Điển Vi liền biến thành tùy tùng thân cận của Triệu Vân, dính vào nhau, cho dù có xé ra cũng không rời.

Triệu Vân nhớ lại chuyện đến Lạc Dương, nhịn không được thổn thức không thôi.

Một lần, hắn phụng quân lệnh Công Tôn Toản, đi tới tuần tra biên cảnh U

Châu. Hắn không từng nghĩ tới việc gặp đại đội kỵ binh của Hứa Thành, nhìn cờ hiệu, đó là đích thân Đại tướng Bàng Bái đến. Bàng Bái là ai? Có người xưng hắn là khắc tinh của Công Tôn Toản, thủ hạ kỵ binh qua lại như gió, giống như một khoái đao, giết người như cắt cỏ. Khi phát hiện này điều này, Triệu Vân cực kỳ giật mình. Hắn cho rằng Hứa Thành muốn tập kích U Châu, vội vàng dẫn theo thủ hạ quay trở về bẩm báo Công Tôn Toản. Thế nhưng lúc đến dễ dàng, khi đi lại khó. Bàng Bái tự mình dẫn theo đội kỵ binh một người ngàn người đuổi giết, tên bắn ra như mưa châu chấu. Thủ hạ đi theo hắn còn không chạy được một dặm đã toàn bộ bị bắn chết. Triệu Vân hắn cũng là vì dựa vào một thân võ nghệ cao cường, mới có thể tạm bảo vệ tính mạng. Vốn Triệu Vân cho rằng mình còn có thể chống đỡ trong chốc lát, hắn thật sự không ngờ tới Bàng Bái kia quá vô sỉ. Bản thân là kỵ binh mà rõ ràng bắn ngựa. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này hắn đều vô cùng tức giận. Nhưng mà hắn không thể không thừa nhận đây là phương thức hữu dụng nhất khi đó. Hắn đã mất đi chiến mã, mặc dù vẫn còn võ nghệ, cũng chỉ có đứng ở giữa chiến trường, gánh chịu tên bắn tới.

Hắn nhớ rõ, lúc ấy Bàng Bái dẫn người vây quanh hắn, khiến cho hắn không thể trốn, sau đó mà bắt đầu câu hỏi, đối với hắn nói:

"Ngươi là ai? Nguyện đầu hàng không?"

Sao Triệu Vân hắn có thể đầu hàng? Tuy rằng Công Tôn Toản cũng không đáng để cho hắn thuần phục, nhưng hắn cũng tuyệt đối không có chuyện khi đang ở trong quân U Châu mà lại rời bỏ người ta. Huống chi đối phương là gian tặc thứ hai trong thiên hạ. Lúc ấy Triệu Vân không biết Đổng Trác đã chết. Triệu Vân hắn nào có thể khuất phục làm thủ hạ một gian tặc?

Kết quả, hắn cự tuyệt lời chiêu hàng của Bàng Bái ngay tại chỗ. Hắn đã nói như thế này:

"Đường đường là nam nhi, há có thể đầu hàng gian tặc? Chớ có nói bừa, đến đây đi"

Bàng Bái nghe hắn nói xong, phản ứng khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu, không phải là mắng to hắn không biết điều, cũng không phải một lần nữa chân thành chỉ bảo, khuyên nhủ, mà

Bàng Bái cực kỳ bình thản nói hai chữ: "Ngu ngốc" sau đó Bàng Bái nói quân kỵ binh dưới trướng đang bao vây hắn: "Ta muốn sống. Đừng bắn chết" sau đó, tên bắn tới. Hắn ra sức gạt tên, nhưng sức người có hạn. Cuối cùng hắn vẫn trúng tên. Khi đó hắn đã ngất đi. Chờ khi hắn tỉnh lại, hắn đã ở Lạc Dương.

Khi thấy bản thân mình không chết, hơn nữa còn bị chuyển đến nơi này, tức thì Triệu Vân yên lòng. Triệu Vân hắn cũng không phải người cổ hủ, bằng không hắn cũng sẽ không rời bỏ Viên Thiệu đến nương tựa Công Tôn Toản. Khi Triệu Vân ở trong quân Công Tôn Toản, thấy đối phương không được tốt lắm, trong lòng lại có ý bỏ đi. Hiện tại đến Lạc Dương, hắn cũng muốn xem sẽ có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đầu hàng.

Bởi vì tổn thương còn chưa bình phục, được thầy thuốc khuyên can, lúc ấy hắn cũng chỉ còn cách ở lại trong phòng, nằm ở trên giường. Vốn dĩ hắn chỉ là một tiểu Hiệu nho nhỏ, chức vị khi đó chỉ là một Thập trưởng, Triệu Vân tuyệt đối cũng không ngờ chính bản thân mình lại đột nhiên rất được hoan nghênh.

Ngày đó, dưới sự dẫn dắt của thầy thuốc, một trung niên nhân cầm trường thương của hắn trong tay đến. Khi chứng kiến chữ khắc "Thường Sơn Triệu" trên cán thương, hắn nhất thời kích động, bắt đầu nói chuyện cùng với đối phương. Thì ra ý định chính của đối phương chỉ nói về phương diện võ nghệ, không nói chuyện đến những phương diện khác. Đây cũng là ý của

Triệu Vân hắn. Hơn nữa người kia ở phương diện võ nghệ có cách nhìn cực kỳ bất phàm, khiến cho hắn được lợi không ít.

Sau khi nói chuyện vài ngày với người trung niên kia, có một ngày người nọ lại dẫn theo một người tuổi trẻ hơn chút ít đến. Người trẻ tuổi này cũng không xưng tên. Khi bắt đầu nói chuyện vốn hai bên cũng chẳng có chuyện gì. Người trung niên kia cũng không nói với hắn về lai lịch của mình nhưng người trẻ tuổi này lại mang quần hùng thiên hạ ra bỡn cợt, nói cái gì cũng sai.

Điều này làm cho Triệu Vân rất bất mãn, vì vậy, hai người bắt đầu tranh luận với nhau. Điều khiến cho Triệu Vân hết sức phiền muộn chính là hắn đã thất bại, không thể tranh luận thắng người ta.

Điều này vẫn chưa tính là gì. Sau này, khi thương thế của hắn đã bình phục khá tốt, có thể đứng dậy đi ra ngoài, hắn mới biết tên của hai người này từ miệng của người đang chăm sóc hắn. Người thứ nhất chính là Vương Việt; Người thứ hai, Hứa Thành.

Sau khi Triệu Vân nghe được tin tức này, hắn sửng sốt một hồi lâu. Cuối cùng, hắn quyết định tìm tới tận cửa, hỏi bọn hắn đến cùng muốn làm gì? Đừng tưởng rằng bày tỏ thái độ như vậy mà hắn sẽ đầu hàng.

Mặc dù hiện tại hắn rất hối hận về chuyện này, nhưng khi đó nào hắn có thể dự đoán được chuyện sau này?

Ngày đó, hắn được mời vào phủ Hứa Thành, bắt gặp cảnh Hứa Thành đang nghị sự cùng thủ hạ. Hứa Thành rất nhiệt tình đối với hắn, thân mật chào hỏi, mà Vương Việt ngồi ở một bên cũng mỉm cười đối với hắn.

Đối phương lễ phép thiếu chút nữa khiến cho hắn không nói ra lời. Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn nói, : "Ngươi chính là Hứa Thành? Ngươi đối với ta như vậy, đến cùng là vì cái gì? Nhưng ngươi đừng vọng tưởng ta sẽ hàng ngươi"

Đối với câu nói này của hắn, Hứa Thành chỉ cười cười, nói: "Triệu Vân, Triệu Tử Long ngươi dựa vào cái gì cho là ta muốn chiêu hàng ngươi?"

"Vậy các ngươi chuyển ta từ phương bắc đến nơi đây. Còn nữa, mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Vân hỏi.

"Ban đầu chẳng qua chúng ta cảm thấy ngươi là nhân tài có bản lĩnh, võ nghệ cao cường, trung nghĩa hơn người. Thế nhưng hiện tại xem ra, ta chỉ cảm thấy ngươi là đồ cổ hủ" Hứa Thành nói.

"Đã như vậy, tướng quân có thể thả ta đi sao?" hắn hỏi ngược lại. Nhưng mà thông qua mấy ngày nói chuyện, hắn biết rõ điều này tuyệt đối không thể xảy ra.

"Có thể" Hứa Thành khiến cho hắn cả kinh. Thật sự thả? Nhưng Hứa Thành nhanh chóng làm hắn mất hy vọng: "Trước tiên ngươi trả cho ta món nợ ngươi còn thiếu ta là được"

"Ta thiếu nợ ngươi sao?" Hắn khó hiểu hỏi.

Cũng may những ngày này hắn một mực không thể động thủ, ngược lại có thể luyện đầu óc: "Tốt, ta sẽ trả hết tất cả phí tổn cho ngươi, như vậy ta có thể đi sao?"

"Phí tổn?" lúc ấy Hứa Thành khẽ giật mình: "Ngươi đưa ta sao? Chỉ cần ta ban mệnh lệnh, Ti châu, Tịnh Châu không một người nào dám dùng ngươi. Sao ngươi có thể kiếm tiền? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ thả ngươi trước sao? Nếu ngươi chạy, chẳng phải ta thua lỗ sao?"

"Ngươi đến cùng muốn thế nào?" Lúc ấy hắn mới cảm giác được bị người đùa bỡn, vô cùng giận dữ.

"Cho nên, theo như cách nói này, ngươi chỉ có làm việc cho ta, mới có thể trả hết tiền nợ" Hứa Thành không nhanh không chậm nói.

"Mơ tưởng" hắn trả lời như đinh đóng cột.

"Đừng cho rằng việc của ta dễ làm" Hứa Thành nói mà lông mi cũng không thèm lay động: "Đi tới phương bắc ổn định dân chúng, phòng ngừa người Hồ xâm nhập phía nam, ngươi làm hay là không làm?"

". . ." Hắn im lặng,

Hứa Thành đưa ra điều kiện này khiến hắn cảm thấy thật khó khăn. Không làm, là có khí phách, nhưng kiếp này đừng tới việc rời khỏi Lạc Dương.

Nói không chừng còn phải chết ở chỗ này. Về sau hắn nào có thể rong ruổi sa trường? Làm, mặc dù việc này rất đúng lương tâm, cũng có thể dùng việc này gán nợ, nhưng làm thì lại giúp đỡ Hứa Thành, đồ gian tặc triều đình này củng cố thế lực; Hai lựa chọn khiến cho hắn cảm thấy thật khó khăn.

"Ai, ta còn tưởng rằng Triệu Vân không phải là người cổ hủ, thì ra cũng là đồ ngốc, không biết biến báo" Hứa Thành ở một bên châm chọc nói.

"Ngươi" hắn rất căm tức, nhưng lại không thể làm gì.

Không nói đến vết thương trên người vừa mới đôi chút bình phục, chỉ nguyên một Vương Việt đang ngồi ở nơi này, bản thân mình hoàn toàn không có nửa điểm nắm chắc có thể đối phó được. Cuối cùng Triệu Vân hắn cân nhắc một chút, hắn đã đáp ứng giúp đỡ Hứa Thành làm việc. Dù sao nếu không có hắn ở đây, đám người Bàng Bái dưới trướng Hứa Thành cũng có thể làm được, không thiếu một người như hắn.

"Tốt hoan nghênh" Hứa

Thành nói. Thế nhưng giọng nói của hắn lại thay đổi, lại hỏi: "Ngươi biết cầm quân không? Bằng không đảm nhận tiểu binh nhưng không kiếm được nhiều tiền, ngươi muốn còn phải ở thật lâu"

"Ai nói ta không biết cầm quân" Triệu Vân hắn cũng tự nhận là Đại tướng có tài. Hai người Công Tôn Toản, Viên Thiệu không nhìn ra tài năng của hắn. Hắn không thể ngờ Hứa Thành nổi danh là "Danh tướng đứng đầu thiên hạ " cũng không nhìn ra, thật sự đáng giận.

"Thật sự?" Hứa Thành hỏi, không đợi hắn trả lời, Hứa Thành liền xoay người nhìn một người mập mạp, dáng vẻ có điểm giống một người hiền lành, nói: "Lão Hà, ngươi thử hắn xem.

Không được thì tìm người dạy hắn. Đương nhiên cũng phải tính toán học phí"

Nói xong, Hứa Thành cũng không hề quan tâm tới Triệu Vân hắn đang tức sùi bọt mép, lại bắt đầu nghị sự cùng người khác. Ngược lại lão Hà kia dẫn theo hắn đi ra ngoài.

Vốn Triệu Vân hắn xem thường tên mập mạp này. Hắn thấy người này bộ dạng như vậy, cho rằng hiểu biết binh pháp cũng có hạn. Tuy rằng trông mặt mà bắt hình dong vẫn có điều không đúng, nhưng đây chính là suy nghĩ của hắn vào lúc đó.

Nhưng khi luận binh pháp lại khiến cho hắn mồ hôi đầm đìa, thất bại rất thảm hại. Nhưng mà lão Hà kia lại an ủi hắn: "Ha ha, ngươi mới trải qua vài năm làm lính, đã từng cầm đại quân chưa? Cho dù ngươi đọc thuộc lòng binh thư, không có kinh nghiệm lãnh binh, cũng rất khó đánh thắng. Đừng quên, Triệu Quát cũng là bậc kỳ tài binh pháp. Nếu như có thể rèn luyện trên chiến trường chút ít thời gian, nói không chừng Chiến quốc sẽ thêm một viên danh tướng. Rất đáng tiếc. Thế gian vừa ra đời đã có chiến tranh. Cũng không có mấy người tính toán từng điểm một. Chủ công nhà ta mỗi lần đánh một trận chiến đều phải tính toán đến từng phương diện, không nắm chắc, chắc chắn sẽ không tùy tiện động thủ, cho nên không cần khổ sở. Ta sẽ tìm cho ngươi một sư phó, đảm bảo ngươi thoả mãn"

Lúc ấy hắn nghe lời này, mặc dù có chút ôn hòa, nhưng hắn luôn cảm thấy như là đại ca đang giáo huấn tiểu đệ. Về sau Triệu Vân biết lão Hà này chính là một thủ hạ quan trọng của Hứa Thành, Hà Thông, hắn có cảm giác không thể đứng thẳng người.

Thế nhưng Hà Thông cũng không nói dối. Hà Thông thực sự tìm giúp hắn một lão sư, hơn nữa còn là một danh tướng. Cái tên Lư Thực thiếu chút nữa khiến cho hắn chấn động tinh thần bất tỉnh. Lúc ấy hắn thực sự cực kỳ kinh ngạc. Lư Thực trung thành với triều đình ai không biết? Tại sao làm việc dưới trướng Hứa Thành gian tặc này? Nhất là khi Triệu Vân hắn nhìn thấy còn có bốn vị đại lão đương triều ở cùng một chỗ với Lư Thực, hắn nói không ra lời.

Vấn đề là sau khi Lư Thực dạy hắn vài ngày, đại khái cảm thấy hiểu biết đôi chút về hắn nên có nói một câu với hắn: "Dân làm gốc, ta không có lỗi với bản thân, là đủ"

Những lời này, khiến cho hắn được lợi rất nhiều. Không có lỗi với bản thân, không cần quan tâm người khác nói gì đi nữa. Lư sư hiểu rất sâu sắc tinh túy của nho gia. Ở Lạc Dương hắn còn có thể xuất lực chiếu cố dân chúng một chút. Ở địa phương khác, hắn có thể làm gì? Nghe nói, sau khi bị mất chức, Lư sư thiếu chút nữa bị bệnh chết. Triệu Vân cũng không gặp những quan lại mà ngày thường hắn thường tôn sùng. Mấy ngày ở Lạc Dương, hắn cũng phát hiện dân chúng nơi đây có cuộc sống tốt hơn nhiều so với dân chúng ở những nơi khác. So với dân chúng nằm dưới sự cai trị của những chư hầu đội trên đầu cái mũ "Trung thần Đại Hán", bọn chúng thật sự quá hạnh phúc.

"Ai" nghĩ tới đây, Triệu Vân lại thở dài một hơi. Hắn phát hiện mình nhanh chóng bị Hứa Thành thu phục được, thật khó xử.

"Tử Long phía trước có một tiệm rượu. Tất tốt, ta mời ngươi, thế nào?" Điển Vi ở một bên nói, hắn cũng rất bội phục Triệu Vân. Người có thể chống đỡ trên trăm hiệp khi giao đấu với Vương Việt, Triệu Vân vẫn là người thứ nhất. Với tính cách chân thật của Điển Vi, mà Triệu Vân lại là người ôn hòa, hai người tiến đến cùng một chỗ, ở chung cũng không tệ.

"Tốt" Triệu Vân gật gật đầu. Không nghĩ nữa, qua mấy tháng, đợi đến lúc ở phương bắc lập được công thì bỏ đi.

***********************************************

"Ai" Hứa Thành cũng rất đau đầu, hắn không giống như Triệu Vân, chỉ lo lắng cho tương lai của mình, hắn không chỉ lo lắng cho tương lai của mình, còn phải xử lý sự vụ ở các phương diện khác nhau.

"Trát Bản Hòa này tới là có ý gì? Hắn rõ ràng đưa điều kiện này, hắn coi binh mã của ta ở đó chỉ để làm cảnh thôi sao? Hay là hắn cho là mình vẫn là bá chủ trên thảo nguyên, muốn làm gì thì làm ?" Hứa Thành hỏi Lư Dục.

"Trát Bản Hòa này kỳ thật giống với rất nhiều người Hồ. Bọn họ đều là người làm theo như ý của mình, chưa bao giờ quan tâm xem người khác nghĩ như thế nào. Lần này ty chức ta thấy Bàng tướng quân không đánh cho bọn hắn một đòn đau, nếu không, bọn hắn cũng không kiêu ngạo như vậy" Lư Dục nhớ tới chuyện hai ngày này hắn đàm phán với đám người Trát Bản mà tức giận. Đây là đàm phán sao? Căn bản chính là lưu manh chơi xấu. Sớm biết như vậy thì chuyển sự việc này cho Hà Thông hoặc là Thường Hâm, bọn chúng có sỏ trường nhất là đối phó với những loại người như này. Ai bảo tự nhiên mình đi khoe năng lực? Nghĩ lại mà hối hận.

"Ha ha, có thể làm cho một quân tử như ngươi phải tức giận, muốn chủ động đánh người xem ra Trát Bản này vẫn không phải là một tên khốn kiếp bình thường" Hứa Thành cười nói.

"Chúa công, thuộc hạ nghĩ hãy để cho

Hà đại nhân đàm phán với đám gia hỏa kia, Hà đại nhân rất có biện pháp đối phó với loại người này" Lư Dục nói. Xem như hắn đã chịu đủ rồi, chưa thấy người nào không nói lý lẽ như vậy.

"Không thể" Hứa Thành lắc đầu nói: "Lúc trước lão Hà liên lạc với các tộc phương bắc, đã giả trang làm mặt trắng. Mặt đen này không thể lại để cho hắn giả làm tiếp.

Tuy nói đám người Hồ này không nói đạo lý, nhưng đối với bằng hữu cũng không tệ lắm. Nếu lão Hà thay đổi thành một người khác thì khó có thể chiếm giữ một vị trí trong lòng bọn họ, về sau gặp phải phiền toái, hắn rất khó có thể ra mặt "

"Bằng không Thường đại nhân cũng được" Lư Dục đã hiểu rõ, hình ảnh Hà Thông đã định hình trong lòng người Hồ phương bắc. Nếu như Hà Thông thay đổi lại hình ảnh của mình, sẽ lập tức mất đi biểu tượng chân thành trong mắt người Hồ phương bắc, rất bất lợi đối với công việc sau này của Hà Thông, cho nên hắn liền nghĩ tới một người khác.

"Vẫn không nên, lão Thường cũng rất mệt. Không thể lại trao thêm gánh nặng cho hắn " một lần nữa Hứa Thành lắc đầu, nhìn về phía Lư Dục nói: "Sao ngươi chỉ nghĩ đến người khác, không chính mình động não. Ta không tin ngươi không nghĩ được "

"Đa tạ chúa công ưu ái, thế nhưng ……" Vốn Lư Dục muốn nói bản thân mình thật sự không chịu nổi người không nói lý lẽ như vậy, nhưng Hứa Thành lại nói một câu khác khiến cho hắn ngừng ngay ý tưởng tố khổ trong đầu.

Hứa Thành nói: "Ngươi có thể đi tìm Tuân Sảng, Hoàng Uyển, Dương Bưu, thậm chí phụ thân của ngươi, Lư lão gia tử. Bọn họ đều làm quan trong triều đình nhiều năm, cho dù chưa từng gặp phải chuyện không nói đạo lý, cũng đã gặp một trăm tám mươi vụ việc. Bọn họ sẽ có biện pháp. Về phần nhạc phụ của ngươi, Thái Ung, ngươi không cần hỏi. Thái Ung là một lão già mọt sách. Ta thật không biết ngươi có chuyện gì vậy? Trông coi mấy đại bảo tàng, cũng không biết dùng, thật sự lãng phí của giời. Thật xấu hổ khi ngươi ở cùng ta lâu như vậy"

Lư Dục ngây người. Đúng vậy , phụ thân thường nói người làm quan trong triều đình, sở trường nhất chính là tranh đấu, quang minh chánh đại hạ độc thủ. Xử lý mấy tên vô lại, còn không phải như một bữa ăn sáng sao?

Sau khi hiểu rõ, hắn lập tức chạy ra ngoài, đi thỉnh giáo mấy vị lão nhân gia, để lại Hứa Thành tiếp tục làm sự tình khác phiền lòng

Ngày hôm sau, Lư Dục sai người mời Trát Bản Hòa cùng với người thay mặt các bộ tộc phương bắc tới, một lần nữa bắt đầu đàm phán.

"Lư đại nhân, không biết Hứa tướng quân có đồng ý với điều kiện của chúng ta hay không?" Trát Bản Hòa chỉ tay hỏi. Hai ngày nay khi dễ tiểu tử trẻ tuổi trước mặt này, cảm giác rất không tệ, so với Bàng Bái không nói đạo lý mà Hứa Thành phái tới phương bắc kia, Lư Dục này thật sự dễ đối phó hơn nhiều.

"Trát Bản Hòa trưởng lão, ta muốn nghe một lần nữa điều kiện của các ngươi" Lư Dục nói.

"Hừ, tốt" Trát Bản Hòa có chút không vui. Thế nhưng hắn cũng có không cảm thấy điều này có cái gì không đúng, không phải nói lại một lần nữa sao?: " Bàng tướng quân của các vị đã từng nói qua, chỉ cần chúng ta đầu hàng Hứa Thành tướng quân, có thể được nhận một mảnh đất chăn thả ở Tịnh

Châu, còn sẽ có muối ăn, sẽ có thiết khí, giống như binh khí trong tay các người. Lúc này chúng ta đã đầu hàng Hứa tướng quân, chúng ta yêu cầu các người thực hiện lời hứa của các ngươi, cung cấp cho chúng ta muối ăn, dụng cụ bằng sắt, còn có binh khí"

"Có thể" Lư Dục đáp: "Thế nhưng các người phải định cư ở Tịnh Châu, hơn nữa chúng ta còn giúp các ngươi xây dựng nhà cửa, giúp đỡ giúp đỡ các ngươi ổn định cuộc sống.

Ngoại trừ những điều đó ra, các người còn phải thực hiện nghĩa vụ nhất định. Ví dụ như gia nhập quân đội của chủ công nhà ta, còn nữa các người phải dùng ngựa, dê bò để giao đổi muối ăn và những vật khác với chúng ta

"Không thể" không đợi Lư Dục nói xong, Trát Bản Hòa đã cắt ngang lời hắn, nói: "Lúc ấy Bàng tướng quân của các ngươi chỉ nói các ngươi sẽ cung ứng cho chúng ta muối ăn và các loại khác nữa, không nói chúng ta phải trả giá cái gì, cho nên các người phải tuân thủ lời hứa.

Hơn nữa, chúng ta có thể ở chăn thả ở Tịnh Châu, nhưng tất cả mọi người chúng ta trên thảo nguyên đều là hùng ưng lang thang, không thể luôn đứng ở một chỗ. Chúng ta cũng không thể định cư ở Tịnh Châu, điều này không phù hợp thói quen của chúng ta. . ." Lời của Trát Bản Hòa đã nhận được sự ủng hộ của người những bộ tộc khác cùng có mặt, bọn hắn nhao nhao đưa ra điều kiện giống như của Trát Bản Hòa. Ngược lại bên Hứa

Thành chỉ có một mình Lư Dục, nhưng cũng lộ ra lực lượng hùng mạnh.

"Điều này không thể" mấy lần trước, cũng tiến hành đàm phán đến chỗ này thì không thể tiến hành thêm nữa. Đương nhiên Lư Dục biết rõ đám người có mục đích gì. Kiếm một vùng đất ở Tịnh Châu, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, căn bản không chịu ước thúc, còn phải nhận được muối ăn miễn phí. Dụng cụ bằng sắt rất khan hiếm trên thảo nguyên. Hơn nữa đám người này còn lấy lời của Bàng Bái làm căn cứ. Dù sao Bàng Bái vẫn còn ở phương bắc, hắn lại không biết Lư Dục, một văn nhân, còn phải giảng giảng đạo lý, nhưng đám người Trát Bản Hòa này lại bắt chặt lấy hai câu của Bàng Bái không tha. Theo như lời nói của Lư Dục thì đó là tuyệt đối không nói lý, chỉ là một câu: bọn ta đầu hàng, ngươi phải mang đất đai cùng với những đồ vật khác đến đền bù. Đây là ý tứ của bộ tộc bọn ta, những thứ khác bọn ta không thể làm chủ quyết định. Chỉ dựa vào mấy câu này mà khiến cho Lư Dục, một văn nhân nho nhã, thiếu chút nữa nổi điên.

Thế nhưng lần này, Lư Dục đến là có chuẩn bị. Không phải các người nói tới

Bàng Bái sao? Ta sẽ nói cùng với các ngươi về người này: "Trát Bản Hòa trưởng lão, còn có chư vị, điều kiện của các ngươi đúng là do Bàng Bái tướng quân đồng ý với các ngươi, cho nên chủ công nhà ta đã phái người đến hỏi Bàng tướng quân rồi. Mấy vị không cần phải gấp, Bàng tướng quân sẽ đích thân đàm phán với bộ tộc của các ngươi"

"Cái gì?" Trát

Bản Hòa thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Chúng ta mới là những người bộ tộc phái ra đại diện, chúng ta mới là người đến đàm phán. Sao các người có thể tới tìm bộ tộc của chúng ta?"

"Sao không thể?" Lư Dục tự nhiên nói ra: "Nếu như mấy người không thể đồng ý, đương nhiên cần phải hỏi ý kiến toàn tộc. Không phải các người muốn nghe ý kiến trong tộc sao? Bàng tướng quân sẽ nhận được những điều kiện được chúa công chúng ta chấp nhận. Bàng tướng quân sẽ mang những điều kiện này này tới hỏi người trong bộ tộc các ngươi, cho ra một con số chuẩn xác. Đến lúc đó sẽ thông báo kết quả này cho chúng ta, chúng ta có thể ký kết minh ước"

"Không thể" Trát Bản Hòa cùng với những đại diện bộ tộc khác đi cùng hắn, đều cùng kêu lên phản đối.

"Vì cái gì?" Lư Dục hỏi.

"Không tại sao, không được thì không được" Trát Bản Hòa kêu lên.

"Nhưng sứ giả của chúa công đã xuất phát" Lư Dục nói.

"A..." Trát Bản với kinh hãi, lập tức muốn đi ra ngoài: "Chúng ta cũng muốn cưỡi ngựa quay trở về. Chúng ta không nói chuyện nữa" những người khác lập tức ồn ào, cũng muốn cùng nhau quay về.

"Đợi một chút" Lư Dục gọi đám người Trát Bản Hòa lại: "Chư vị muốn rời khỏi Lạc Dương, cũng có thể, nhưng các người định đuổi theo sứ giả của chúa công sao? Sứ giả cưỡi ngựa đó"

"Chúng ta cũng có thể cưỡi cưỡi ngựa đuổi theo hắn"

"Chư vị hẳn là đã quên khi các ngươi tới, vì không muốn cho người ta chú ý, nên các ngươi ngồi xe ngựa" Lư Dục như nở hoa trong lòng. Hãy xem ta giày vò chết các ngươi. Đám người Lạc Dương chúng ta cho tới bây giờ đều là người có thù tất báo.

"Vậy ngươi còn không chuẩn bị ngựa cho chúng ta?" Thật không ngờ Trát Bản Hòa còn nghĩ tới điểm mấu chốt của vấn đề.

"Chư vị, chúng ta còn không đàm phán xong xuôi. Nói cách khác, chúng ta còn không phải đồng minh, sao có thể mang ngựa của chúng ta cho các ngươi?

Điều này không phù hợp với thói quen của người Hán chúng ta " Bắt đầu hoàn trả, ngươi không phải là hùng ưng trên thảo nguyên sao? Hãy bay trở về đi.

"Đây là âm mưu của ngươi" Trát Bản Hòa kêu to.

"Âm mưu? Làm sao lại như vậy?" Lư Dục làm ra dáng vẻ các ngươi đổ oan cho ta: "Ta nghe các ngươi nói Bàng tướng quân đã đáp ứng các ngươi những điều kiện đó. Ta cho rằng Bàng tướng quân khẳng định rất chiếu cố cho tộc các ngươi, mới để cho hắn đi hỏi tộc nhân của các ngươi. Có gì không đúng sao? ‘

"Nhưng. . ." đám người Trát Bản Hòa này có thể nói là ăn quả đắng. Chung quy lại ai bảo lúc này Bàng Bái kia là một sát thần. Người không nghe lời hắn nói đều bị hắn cho "Răng rắc" . Trước kia chính mình đã nói gì?