Mở đầu
*Anh:em bé
MaThương Hạo xông vào chín mươi chín tầng trời, giết ba vạn thiên binh, lật đổThiên Cơ các, thiêu hủy Lăng Tiêu điện, dĩ hạ phạm thượng, tội ác cùng cực, bịxử hình phạt xuyên tim, giam trong tháp Xá Lợi để trừ ma tâm.
Một đạothiên mệnh đánh hắn vào trong Phật tháp u tối. Thương Hạo vẫn nhớ lúc cái khóavàng xuyên qua xương tỳ bà của hắn, Đức phật cao cao tại thượng kia vẫn nở nụcười khiến người ta ghê tởm. Đức phật lấy ra một ngọn đèn rồi nói: “Thương Hạo,đây là Trường Minh đăng, đốt lên ngọn lửa không tắt, nếu có ngày nào ngọn đènnày tàn tức là thiên ý đã đến. Lúc đó ngươi có thể tự mình ra khỏi tháp này.”
ThươngHạo không đồng tình đáp: “Lửa không tắt làm sao tàn được, chiêu trò kháng macủa con lừa trọc ông thật chẳng thay đổi chút nào.”
Đứcphật không nói nhiều, chỉ mỉm cười rồi biến mất.
Có mộtâm thanh kỳ quái vang lên trong tòa tháp tĩnh lặng, Thương Hạo khẽ mở mắt, nhìnngọn đèn vẫn luôn tỏa ra ánh sáng yếu ớt, thấy ngọn lửa của nó vẫn chưa tắt hắnmới dời tầm mắt sáng nhìn cục… thịt phát ra âm thanh dưới chân mình.
Hắnnhíu mày, thấy quả cầu thịt đó từ từ ngồi dậy, trên khuôn mặt tròn tròn có mộtđôi mắt ươn ướt đen láy đang nhìn hắn.
“Mẹ!”
Quả cầuthịt gọi một tiếng êm dịu nhưng rõ ràng, thanh âm vang vọng trong tháp Xá Lợimột hồi, Thương Hạo nghe thấy bèn nhíu mắt: “Tiểu quỷ, muốn chết à?”
“Mẹ!”Quả cầu thịt nhỏ lại cười híp mắt gọi một tiếng nữa, sau đó tự mình vui vẻ lăntròn trên đất.
Nếu làlúc trước thì chỉ e quả cầu thịt này đã biến thành vũng máu từ lâu, nhưng bâygiờ tứ chi Thương Hạo đều bị khóa, không thể sử dụng chút sức nào, chỉ đành bấtlực nhẫn nhịn, nhìn quả cầu thịt vui vẻ kì lạ kia lăn tới lăn lui.
Nó mặcsức lăn cho thỏa thích, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Thương Hạo, dường như đangthấy kỳ quái vì sao hắn không đến ẵm mình. Nó nhìn bốn phía một hồi rồi bò đếngóc tháp Xá lợi, men theo sợi xích sắt thô kệch khóa chân phải của Thương Hạomà xiêu xiêu vẹo vẹo bò lên. Không ngờ cô nhóc này lại mạnh mẽ bất ngờ, chỉ mộtchốc đã ôm được đầu gối Thương Hạo, rồi lại gọi một tiếng “Mẹ”.
Khóemiệng Thương Hạo giật giật, lần đầu tiên có một kẻ không sợ chết lảng vảng gầnhắn mà quấy phá như vậy, hắn cắn răng cố nhịn nộ hỏa, quả cầu thịt lại đượcđằng chân lân đằng đầu giật giật thắt lưng hắn, đưa mũi lên mặt, cưỡi lên vaihắn.
“Quảcầu thịt, gan không nhỏ nhỉ.”
Giốngnhư chứng thực lời hắn nói, đứa trẻ bắt đầu chơi đùa tóc hắn, hết giật rồi kéovui vẻ vô cùng
Đại mađầu tung hoành thiên giới bị một quả cầu thịt nhỏ ức hiếp.
Đứa trẻchơi một hồi lại mệt, nghiêng đầu trên má hắn, dán vào góc trán gân xanh nhảynhót của hắn mà yên lặng ngủ. Khuôn mặt mềm dịu sáp lại gần khuôn mặt lạnh lùngcủa hắn, cái miệng thịt nhu lên như có như không mà hôn lên má hắn, cảm giác ấmnóng khiến lửa giận bừng bừng của Thương Hạo dịu bớt.
“Mẹ…Thương thương nào.”
Thôiđi, chẳng qua là một đứa trẻ ranh… lời tự an ủi của hắn còn chưa dứt thì bỗngthấy một chất lỏng ướt ướt theo vai hắn ấm áp chảy xuống, tí tách nhỏ xuốngngười hắn.
Nó… nódám tè trên vai hắn!
Đôi tayThương Hạo nắm chặt lại thành quyền, nghiến răng nói: “Nếu để ta biết ngươi làcon của Tiên quân nào, nếu có ngày ta phá được tháp này mà ra thì ta nhất địnhdùng nước tiểu ngựa dìm ngập phủ đệ của hắn!”
Đứa trẻđang ngủ ngon, nước dãi chảy như thoa hồ lên mặt Thương Hạo: “Thương thươngnào.”
ThươngHạo giận dữ ngoảnh đầu, chờ hắn hơi nguôi giận rồi mới nghĩ ra, tháp Xá Lợi nàyđã bị Đức phật hạ cấm chế, cho dù là Ngọc đế cũng chưa chắc vào được, con nhócnày rốt cuộc… ánh mắt Thương Hạo rơi trên ngọn Trường Minh đăng Đức phật đểlại. Hắn tĩnh tâm quan sát kĩ hơi thở của đứa trẻ và ngọn đèn.
Một lúcsau hắn ngửa mặt lên trời cười lớn: “Trời giúp ta rồi! Ngọn đèn này đã sinh raĐăng linh*.”
*Linhhồn của đèn
TrườngMinh đăng không tắt thì Đăng linh không chết, nhưng nếu con nhóc này chết đithì thì hắn có thể lấy lại tự do rồi, lúc đó hắn sẽ hủy tòa tháp Xá Lợi này,thiên hạ sẽ không còn vật gì có thể giam được hắn nữa rồi.
Nhưnghắn phải làm thế nào mới giết được con nhóc này đây? Pháp lực của hắn bị phong,trong tháp Xá Lợi này càng không ai giúp hắn, lẽ nào hắn phải nói với quả cầuthịt này là: “Ngươi đi chết đi được không?”