Bạch Tuyết Và Sói Xám

Chương 3




Bạch Tuyết nghỉ ngơi đâu ra đấy suốt một ngày, được bà lão đưa cho một tấm vải vóc để mà khoác lên che bớt da thịt, Bạch Tuyết lại càng nôn nóng muốn rời đi.

Nàng hạ quyết tâm vòng qua hang động của sói xám, xuất phát từ một con đường nhỏ ở hướng khác, bởi nàng tình cờ nghe bà lão khuyên thằng cháu, rằng có một lối nhỏ liên thông với khu rừng, Khăn Đỏ hãy men theo đó mà hái trái cây, còn dặn riêng cậu nhóc cẩn thận không được để Bạch Tuyết phát hiện, sợ nàng đoạt trái cây của bọn họ.

Bạch Tuyết quyết định lẻn theo Khăn Đỏ, về phần bà lão thì tưởng nàng đi đốn củi nên không nghi ngờ gì, nàng núp sẵn, nhân lúc Khăn Đỏ ra ngoài liền chuồn theo.

Nàng biết Khăn Đỏ không nghe thấy, còn ngâm nga hát. Nàng hơi chán ghét hai bà cháu nọ, vì bọn họ đều không thiện lương một chút nào. Khăn Đỏ đi rất mau, vòng vèo qua nhiều ngõ, Bạch Tuyết đành đi theo cậu nhóc, choáng váng cả đầu óc, nàng nghĩ, sẽ rất nhanh nàng có thể tìm được đường về nhà... Nếu được, nhất định phải tìm ngay một người đàng hoàng mà gả cho hắn, đừng quản chuyện bao đồng, Vương tử và Vương hậu giờ đã biến chất, chỉ cần nàng trốn xa thật xa, mọi thứ đều ổn thoả cả thôi.

Bạch Tuyết muốn cùng phụ vương nói chuyện rõ ràng, nàng tưởng tượng đến khi đó phụ vương sẽ tìm đối tượng gả nàng đi trong số những người con trai của triều thần, và nàng nên báo hiếu với lão ra sao. Bạch Tuyết tự nhủ, lần này trở về nói không chừng còn có một con đường sống, còn rừng rậm này, nàng liếc nhìn miếng vải tàn trên người, chịu, sống chẳng nổi. Mẹ à, nàng thở dài, việc cứu người đành gác lại sau vậy, bây giờ thân nàng khó mà bảo toàn.

Không gian im ắng, Bạch Tuyết cảm thấy không thích hợp bởi Khăn Đỏ phía trước bỗng đâu mất, nàng xoay người, chợt chạm phải ánh nhìn chằm chằm từ sói xám có một tròng mắt xanh.

Bạch Tuyết hét thảm một tiếng, bắt đầu ù té trở về, vừa điên cuồng vừa liều mạng chạy phát rồ, vải nát trên người trượt xuống cũng không màng, nàng không biết tại sao lại sợ hãi như thế, rõ ràng sói xám chẳng hề tổn thương nàng, còn bị nàng chọc mù mắt. Nếu xui xẻo bị tóm, chắc sẽ trở thành đồ nhắm cho sói. Đáng tiếc trời chẳng chiều lòng người, nàng nhanh chóng bị bắt. Bạch Tuyết run rẩy ngất lịm đi, phen này toi đời rồi.

Bạch Tuyết tỉnh lại khi bị một xô nước lạnh tạt ướt nhẹp, nàng mở to đôi mắt, là Khăn Đỏ đầu to tò mò nhìn nàng.

“Ngươi gạt ta!” Bạch Tuyết gào lên.

Nàng bỗng tỉnh ngộ. Nàng bị lừa, ban đầu bà lão kia cố ý, Khăn Đỏ nom vô tội trước mặt, sói xám đột nhiên lên tiếng. “Bọn họ đều là người quen của ta.”

“Ngươi bắt ta tới đây làm gì?” Bạch Tuyết chừng nghĩ dù sao còn sống, điều đó chứng minh sói xám không phải muốn ăn thịt nàng. Trong lòng thì thầm thế, thật ra nàng vẫn rất hoảng loạn, âm thanh nhỏ xíu.

“Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta một việc.”

“Ta có thể giúp ngươi cái gì?”

"Thôi, tạm thời không nói cho ngươi, trước hết ngươi ở tạm nơi này đi.”

“Ta sẽ ra ngoài tìm các chú lùn.”

“Bọn họ không phải người tốt.”

Bạch Tuyết không nói tiếp, nàng trông thấy Khăn Đỏ cầm thịt nướng trên tay rồi đưa tới, Bạch Tuyết nhận lấy gặm nuốt một cách gọn lẹ, nàng phát hiện bản thân quá thô lỗ, không có phong thái mà một Công chúa nên có, đành bi ai buông thức ăn xuống, chưa tới một phút sau nàng lại ngấu nghiến nhai, chết đói đến nơi rồi mà liêm với chả sỉ - nàng tự an ủi.

Bạch Tuyết ăn thật nhiều, bụng trương phình, xui xẻo sao nàng bị tiêu chảy, sói xám không nói gì thêm, Khăn Đỏ cùng bà của nhóc lấy nốt số thịt nướng còn lại rồi rời khỏi hang động.

Buổi tối, sói xám để Bạch Tuyết nằm cạnh hắn, treo sẵn cho nàng tấm áo lông hươu, Bạch Tuyết vui vẻ khoác mặc, nàng cảm thấy sói xám cũng đáng yêu phết đấy.

Cho nên nàng áy náy hỏi, đôi mắt hắn đỡ hơn tí nào chưa?

“Không sao.”

“Thế ngươi muốn ta làm gì?”

“Tới lúc thích hợp ta sẽ nói ngươi biết.”

“Vậy ngươi vẫn luôn ở nơi này sao?”

“Đúng thế.”

“Là ngươi giết cha mẹ Khăn Đỏ?”

“Không có.”

“Sao ngươi quen biết được họ?”

“Ta cho bọn họ thịt.”

“Tại sao ngươi không ăn luôn ta?”

“Ta không ăn thịt người.”

“Vì?”

“Sau này ngươi sẽ hiểu.”

“Ngươi dựa vào đâu mà bảo tộc chú lùn không phải người tốt?”

“Bọn họ chắc chắn chẳng phải tốt đẹp.”

“Ngươi biết cách bắt được con nai tri tâm à?”

“Không biết.”

“Vậy ngươi biết ta tới từ đâu hay sao?”

“Biết.”

“Ngươi có biết cách rời khỏi nơi này không?”

“Biết.”

“Ngươi dẫn ta thoát khỏi đây được không? Sau khi trở về ta có thể giúp đỡ ngươi, ban cho ngươi thật nhiều châu báu.”

“Có thể, nhưng hiện tại thì không được.”

“Ngươi... ”

“Ngủ đi.”

Bạch Tuyết không léo nhéo thêm nữa, nàng vừa chợp mắt thì nhanh chóng tiến vào trạng thái ngủ say, đó là giấc chiêm bao yên tĩnh và viên mãn nhất từ trước tới giờ.

Bạch Tuyết sống trong hang động của sói một thời gian, phát hiện vị này là một chàng sói dịu dàng hàng thật giá thật. Bạch Tuyết ăn đồ ngon của tốt, mái tóc như có hào quang mà toả sáng, như khôi phục lại dáng vẻ ngọc ngà nhung lụa trước kia, nhưng chuyện gì cũng có cái giá của nó, mắt nàng nhìn đời không hề ngây thơ, mờ mịt với cả việc gì cũng suy theo chiều hướng tích cực, tóm lại Bạch Tuyết rất thành thục.

Sói xám không lắm lời, nhưng hành động đáng tin và yêu sạch sẽ. Bạch Tuyết từ khi theo hắn đã học được chiêu bắt thỏ, phân biệt các loài rắn độc với nhau. Bọn họ xuất phát một tháng sau đó, sói xám trước tiên trợ giúp Bạch Tuyết tìm con nai tri tâm cứu mẹ nàng.

Phải, Bạch Tuyết có chuyện gì đều tâm sự với sói xám, bao gồm cả việc nàng lẫn yêu lẫn hận gã Vương tử, cả vụ ả thứ ba - Vương hậu tra tấn nàng, chân tướng cái chết của người mẹ "gương", thậm chí nàng còn đem chuyện xấu lúc nhỏ ra kể. Nàng coi sói xám như người bạn tri âm tri kỷ, luôn dịu dàng mà săn sóc, nàng cảm thấy hắn không chỉ đơn thuần là sói đói, hắn càng giống người hơn, hoặc nói, hắn quý tộc ngang Quốc vương hay Vương tử.

Bạch Tuyết bám sát sói xám, bọn họ đi mãi ba ngày mới tới được khu rừng bên cạnh - nơi nàng bắt gặp con nai ngày nào, nhưng chỗ này cực kỳ hoang vắng, đừng nói nai, ngay cả kiến còn không có một mống. Một người một sói ở khu rừng nọ canh suốt một ngày, vẫn không khả quan tí nào. Bạch Tuyêt thất vọng, sói xám nói bọn họ có thể di chuyển xem sao, thống nhất hướng đi, hôm sau bọn họ lần theo phía đông, tiến về biển.

Chặng đường này nhiều hiểm nguy, nhờ sói xám lợi hại nên cả hai vẫn bình yên vô sự. Trong sơn cốc họ nhìn thấy con nai trắng nọ, Bạch Tuyết cực kỳ phấn khích, một hai đòi sói xám phải lập tức móc tim nai, nàng không định cùng một con nai thương lượng, mềm lòng lúc trước biến mất không chút vết tích. Sói xám nhíu mày, không hề hành động. Con nai nhìn thấy bọn họ, không sợ hãi còn tiến gần hơn, đôi mắt to của nó khiến lòng Bạch Tuyết dâng lên áy náy, tội lỗi. Nàng hung hăng dợm tới, nai sợ hãi chạy vội, kéo đến đoàn voi khổng lồ chỉ cần run chân một cái là có thể xử lý bọn họ. Bạch Tuyết choáng váng, sói xám gầm rú, nhưng không lay chuyển được chúng. Đám voi gào rống vây bọn họ ở chính giữa, chuẩn bị dẫm bẹp.

Bạch Tuyết khóc toáng, đàn voi này không hề đồng tình với họ. Sói xám bị thương nặng, hơi thở thoi thóp, ngay khi một con trong số chúng định đè nát Bạch Tuyết thì bảy chú lùn xuất hiện kịp thời, bọn họ đồng loạt thổi tiêu - loại nhạc cụ không biết sản xuất từ đâu, cảm giác như có gì đó quyện vào giai điệu. Nói cũng lạ, tiếng tiêu lại thổi bay đám voi khổng lồ, chúng cùng con nai trắng kia tháo chạy trối chết.

Bạch Tuyết và sói xám được cứu, nàng vội chạy đến nâng sói xám nhỏm dậy mà gọi hắn. Bạch Tuyết rưng rưng cám ơn các chú lùn, bọn họ cùng làm một động tác - khom lưng cúi đầu, hợp sức nâng sói xám, nàng bèn theo chân họ rời đi.

Sói xám cứ như vậy được họ cứu về, nhưng hắn không ngờ bảy chú lùn lại lương thiện, tinh tế chiếu cố hai người đến như vậy. Bọn họ nói với nàng rằng, nai trắng tuy giá trị vũ lực không cao nhưng nó là linh vật của rừng xanh, nên muôn loài có giá trị vũ lực cao hơn đều sẽ bảo hộ nó, Bạch Tuyết hành động quá lỗ mãng. Nàng xấu hổ cúi đầu không nói lời nào. Sói xám hừ lạnh một tiếng. Bảy chú lùn kể sau khi nàng rời khỏi vào đêm đó, họ vẫn luôn ngóng chờ tung tích, không ngờ tới việc nàng bị sói xám cuỗm đi, nếu bây giờ nàng theo bọn họ, họ sẽ nghĩ cách giúp nàng thực hiện tâm nguyện với điều kiện giao dịch trước đó cũng phải sửa đổi. Bạch Tuyết chẳng đáp ứng, lúc này nàng càng tin tưởng sói xám hơn.

Bảy chú lùn cũng không ép, bọn họ còn có chuyện quan trọng khác cần phải làm nên yêu cầu sói xám trợ giúp. Chuyện này tuyệt đối đừng để Bạch Tuyết nghe thấy, bọn họ lập tức kiệm lời hẳn.

Bạch Tuyết tranh thủ chuẩn bị cùng với bảy chú lùn, nàng bắt đầu hoài niệm về hoàng cung. Nàng nhớ chăn ấm nệm êm trong tẩm cung, nàng chịu không nổi cách sinh sống của người rừng, phải nói là quá thô ráp, quá tối tăm. Bảy chú lùn không để bọn họ rời đi, đám voi kia không giẫm chết Bạch Tuyết mới là lạ, chúng ghim thù dữ lắm, Bạch Tuyết nghe tới đây rén cực kỳ.

Một đám người cùng một mãnh sói cứ thế ở chung trong hang sâu, trong quá trình đó, Bạch Tuyết chợt nhận ra rất nhiều chuyện, cũng khai thác phần lớn kỹ năng. Mà nhờ đó nàng phát hiện vài chuyện kỳ quái, chẳng hạn như nhóm bảy chú lùn luôn thật lòng thật dạ tôn kính sói xám, phảng phất mang theo tia lấy lòng, ôm đùi hắn, nhưng sói xám kiêu ngạo tỏ vẻ, ta không hiếm lạ mấy thứ này, phiền các ngươi cút xa một chút. Có lẽ bọn họ đều có suy nghĩ,tính toán riêng của mình.

Bạch Tuyết bắt đầu theo học bảy chú lùn cách thổi tiêu. Đây là món nghề chủ chốt giữ mạng, nàng học rất nghiêm túc, khổ nỗi thiên phú lại không được tốt, học mãi chẳng xong, tiếng tiêu của nàng còn thường xuyên thu hút bọn muỗi, đám đó không cần hút máu cũng đủ khiến người ta khiếp đảm rồi, cho nên thời gian luyện tập những chú lùn luôn thức thời mà né Bạch Tuyết ra xa chút. Bạch Tuyết có uỷ khuất, sói xám lại bồi nàng đến nơi khác để luyện. Nàng cảm kích sự dịu dàng đó của hắn đến không nói nên lời.

Ngày nọ, lúc Bạch Tuyết đang giam mình tập luyện, cậu nhóc Khăn Đỏ bất thình lình xuất hiện. Nhóc cười với nàng, nụ cười làm hốt hoảng lòng người. Bạch Tuyết thốt gọi sói xám, sau đó rời khỏi đó ngay lập tức, bởi vì Khăn Đỏ có hơi bất thường. Nhóc con ha hả không ngớt, bám theo hướng Bạch Tuyết vụt đi.