Bách yêu phổ 3
Tác giả: Sa La Song Thọ
Tiết tử
"Quá khứ là quá khứ của người khác, nó ở lại là được rồi"
***
Những bông hoa tuyết chầm chậm rơi xuống giữa mùa đông, thích hợp nhất là ngồi hâm rượu thưởng mai, cùng nói hết những chuyện lãng mạn trong thiên hạ; Mà dưới vùng trời u ám kết thành băng này, khi cả bầu trời ngập tràn tuyết chỉ còn thừa lại những con sóng bị nuốt chửng, thì chuyện thích hợp để làm nhất, chính là lấy tính mạng của kẻ thù.
Đào Yêu bất quá chỉ đứng ở sông Cẩm Lân có chốc lát, thế mà cả đầu nàng đã toàn tuyết trắng, đến lông mày cũng không tránh khỏi kết cục đo, nếu nàng còn đứng yên không động đậy thêm lát nữa chắc có lẽ sẽ biến thành một người tuyết mất.
Thời tiết thế này, muốn động đậy da miệng còn khó.
Thế mà lại có hai kẻ không ngơi không nghỉ, một người ở dưới sông, một người ở trên bờ, cãi nhau.
"Ta nghe thấy tiếng chuông vàng vang lên rồi, ngươi muốn giết ta sao!" Trên mặt sông đã kết thành băng, yêu quái Độn Ngư tròn trịa mập mạp đang đứng trước một tảng băng đã gần nứt ta, ngẩng đầu nhìn Đào Yêu đang đứng trên bờ, mặc dù sợ thật, nhưng mà một chút dũng khí giãy dụa trước khi chết thì nó vẫn còn.
"Nếu như đã biết được lại lịch của ta rồi, còn không mau mau lên bờ nhận sai chịu chết." Đào Yêu tức giận nói, ánh mắt lén lút nhìn xuống dưới chân, đã có mấy lần nàng định nhảy đến trên mặt băng...nhưng mà lỡ như băng nứt ra, không phải sẽ bị rơi xuống dưới sông sao, thời tiết như thế này mà bị rơi xuống, trước tiên là nửa cái mạng coi như đi tong đã, huống hồ nàng còn không biết bơi.
May mà Độn Ngư tạm thời còn chưa nhìn ra sự do dự của nàng, rướn cổ lên trả lời nàng: "Vì sao phải giết ta!"
Đáng hận hơn nữa là, chết đến nơi rồi mà còn không biết bản thân mình đã phạm phải tội lỗi gì.
"Dùng yêu thuật mê hoặc lòng người, làm hại đến người vô tội, ngươi không đáng chết thì ai đáng chết!" Đào Yêu vừa mắng vừa suy nghĩ xem nên dùng loại thuốc thích hợp dùng trong lúc này, nhưng mà hình như trước mắt những loại thuốc trí mạng nàng mang đến đều chỉ thích hợp dùng ở khoảng cách gần thôi, tuy rằng nếu như nàng bằng lòng thì có thể thả thuốc độc xuống, biến cả con sông này thành sông chết, nhưng mà những sinh linh trong sông này đều vô tội, chim thú đi ngang qua nếu như uống phải nước sông, sợ là không sống được, dùng thủ đoạn này quả thực không thỏa đáng, huống hồ nếu như bị "ngươi đó" biết thì cái tội lớn "làm hại người vô tội" này của nàng sợ là không thoát được... tức quá. Đường đường là Đào Yêu đại nhân lại bị một con sông làm khó đến thế này.
"Ta làm hại người vô tội khi nào!"Độn Ngư không phục: "Ta không những không làm hại người khác, còn giúp người nữa."
"Sao da mặt của con cá nhà người còn dày hơn cả da bụng của ngươi nữa thế!" Đào Yêu tức giận nói: "Thẩm Phong không phải bị ngươi hại đến mức không còn sống được bao lâu nữa sao! Ta dùng chân để nghĩ thôi cũng đủ biết, cái tên yêu nghiệt nhà người chính là sinh ra từ sông Cẩm Lân, nước sông Cẩm Lân không khô thì ngươi sẽ vẫn còn sống, vì thế người mới dùng yêu ngôn mê hoặc Thẩm Phong, lợi dụng thân phận Phong Sinh của nó để đảm bảo cho nguồn nước cũng đảm bảo cho tính mạng của ngươi."
"Nó tình ta nguyện, sao có thể tính là làm hại được." Độn Ngư vẫn không phục, thậm chí còn tức giận giậm chân: "A đầu ngốc đó giúp ta giữ nước sông không sai, nhưng ta cũng đâu chỉ nhận ân huệ của nó không đâu? Hai mươi năm này, ta và nó đều có được thứ mà mình mong muốn, giao dịch công bằng. Cho dù ngươi là Đào Yêu "mảnh giáp không còn" của Đào Đô, thì cũng không có cái quyền đoạt đi tính mạng ta một cách ngang ngược như thế, nực cười."
Phen này nó không kính không sợ mà phản bác, Đào Yêu nghe nó nói mà tức muốn bốc khói, đến lông mày cũng tức muốn chuyển sang màu trắng.
"Có được thứ mình muốn, giao dịch công bằng?" Đào Yêu giậm chân: "Nó liều mạng giữ lại tính mạng của ngươi, ngươi cho nó cái gì? Bất quá là một tia hi vọng cuối cùng cũng sẽ bị dập tắt mà thôi! Ngươi dám mặt dày đem hai chuyện này ra so sánh bình luận!"
"Hi vọng giả còn hơn là không có hi vọng! Độn Ngư nói: "Ngươi không phải là nó, ngươi làm sao biết được nó không có vui vẻ! Những năm này nếu như không có ta, thì nó đã sớm chết khô rồi."
Hi vọng giả...đúng thế, hoa trong gương trăng trong nước, đều là những thứ hi vọng giả dối gần ở trước mắt những lại xa không thể với tới được, giả tuy là giả, nhưng mà những hi vọng hão huyền ở chốn nhân gian phồn hoa thế gian mỹ mãn trước nay không phải là thứ câu dẫn linh hồn của con người sao, nó "vui vẻ", bất quá là bởi vì nó chưa từng trải nghiệm thứ hủy diệt vì "cứ tưởng có được tất cả, trong chớp mặt lại tan thành mây khói" mà thôi.
Đào Yêu không nói gì, nghiến răng nghiến lợi, lạnh đến mức không còn cảm thấy gì nữa, đồng thời sự phẫn nộ cũng dần tăng lên, cuối cùng đến cực hạn.
Trước mặt là băng lạnh thì sao, không biết bơi thì sao, Đào Yêu muốn giết con yêu nghiệt đó, nó dù thế nào cũng không được sống tiếp.
Nàng tung người bay lên, suy nghĩ cuối cùng trước khi rơi xuống mặt sông đó là hôm nay còn chưa kịp ăn cơm trưa, thể trọng nói không chừng sẽ nhẹ đi không ít....vậy thì....mặt sông có lẽ sẽ không bị nứt ra, ít nhất thì trước khi nàng xử con yêu quái này thì đừng có nứt, tuyệt đối đừng nứt!
Thấy nàng liều mạng nhảy đến, Độn Ngư kinh hãi, muốn trốn lại không trốn được, chân ngắn quá, có thể tạm thời trốn ở một cái lỗ phía dưới mặt băng lại bị một trận gió phong ấn lại, đều nói Đào Yêu của Đào Đô giết yêu quái không chớp mắt, tuy rằng đến bây giờ nó vẫn cho rằng mình tội không đáng chết, nhưng mà nếu như đã chọc vào đại ma đầu này, thì cứ phải giao ra tính mạng này rồi, hay là... đồng quy vô tận luôn đi, nó hít sâu một hơi, thân thể phình càng lớn.
Tuy rằng phẫn nộ, nhưng Đào Yêu vẫn lấy ra bản lĩnh lúc ban đầu vì muốn bảo vệ một bát canh cá mà nhảy lên trên cây, nàng bây giờ giống như một chú thỏ nhảy nhẹ nhàng trên mặt băng, chạy thẳng đến chỗ mục tiêu ở giữa hồ.
Coi như nó cũng thức thời đi, không chạy nữa, thế là tốt, tốt nhất là đứng yên đó chịu chết đi, bất quá trước khi chết còn biến thân thể thành một quả bóng phình to như thế, là bị oán khí kia bức điên sao, hơ hơ, thật sự là một con yêu quái xấu xí.
Thấy Độn Ngư đang ở nơi cách nàng một trượng, lúc nàng nhảy bước cuối cùng đến, Độn Ngư đột nhiên bật cao lên, toàn thân nó chợt nhả ra những bong bóng khí màu đen, chỉ thấy đôi mắt nhỏ đỏ ngầu đầy oán độc đằng sau mấy đám hắc khí ánh lên một tia cô độc, sau đó cả người liền hung hăng rơi bịch xuống mặt đất.
Chỉ nghe thấy hai tiếng "răng rắc" giòn giã vang lên, động tĩnh vô cùng lớn, cả thế giới dường như bị nứt toác ra.
Đào Yêu rơi xuống đất, chân vừa bước hụt....
17.11.2020
Trấn Thủy:(Từ sách)