Bách yêu phổ 3
"Cộc cộc cộc!"
"Cộc cộc cộc!"
Đào Yêu đứng gõ đến đau cả tay mà cũng không thấy có ai ra mở cổng.
"Không phải là không có ai ở nhà đó chứ?" Nàng dùng sức đẩy ra, cánh cổng vẫn không dịch chuyển tí nào, đến một khe hở để nhìn vào cũng không có.
"Không đâu." La Tiên khẳng định nói: "Đợi đi."
Đào Yêu không bỏ cuộc gõ thêm vài cái, còn dán sát miệng vào cửa hét lớn: "Có ai không? khách quý đến rồi!"
Lại qua một hồi lâu, phía sau cửa mới thấp thoáng có động tịnh, một loạt tiếng bước chân cẩn thẩn đi đến gần, giọng nói già nua đầy mệt mỏi truyền đến: "Dám hỏi khách quý bên ngoài là vị nào vậy ạ?"
La Tiên mở miệng, thanh âm trầm thấp hữu lực: "Đến từ Đế Đô, đưa thuốc cho Đoàn tướng quân."
Người phía sau cửa lập tức tiếng "a" lên đầy kinh ngạc, tiếp theo đó là một loạt âm thanh lẻng kẻng của dây xích truyền ra.
Đào Yêu nghe thế, nghiêng đầu nói với La Tiên: "Đây là dùng xích sắt để khóa cổng lớn sao?"
La Tiên không nói, chỉ yên lặng chờ đợi
"Cạch" một tiếng, trong bụi đất nhàn nhạt, cổng lớn không biết bao nhiêu lâu rồi chưa được mở cuối cùng cũng hé ra, một khuôn mặt già nua tầm năm sáu mươi tuổi dán lên, quầng thâm ở mắt đen giống như sắp bị rơi xuống vậy, đôi mắt già nua đánh giá hai ngươi bên ngoài một phen, đột nhiên mở lớn mắt, cả ngươi cố chen ra ngoài qua kẽ hở, cúi đầu cong lưng vái chào La Tiên: "Tiểu nhân gặp qua Kình Dương đại nhân, làm phiền đại nhân chờ lâu rồi."
"Không sao." La Tiên liếc lão một cái: "Sao lại là ngươi ra mở cửa, các gia đinh trong nhà ngủ gật cả rồi à?"
"Cái này...." Đang lúc lão muốn nói gì đó lại thôi, chợt nhìn thấy Đào Yêu ở bên cạnh, vội hỏi: "Vị cô nương này là?"
"Biểu muội."
"Thuộc hạ."
Hai ngươi lên tiếng cùng lúc, La Tiên hung hăng trừng mắt với nàng một cái, Đào Yêu vội đánh nhẹ vào miệng mình, áy náy cười cười với hắn.
Thấy ông lão trước mắt một mặt mơ hồ, Đào Yêu vội vàng giải thích: "Ta đúng là biểu muội của Kình Dương đại nhân, nhưng cũng là thuộc hạ của ngài ấy, lão cứ gọi ta là Đào a đầu là được."
"Hóa ra là thế, thật không ngờ tiểu cô nương tuổi còn trẻ như thế đã là cộng sự của Kình Dương đại nhân rồi. Tiểu nhân sao có thể dùng từ a đầu để gọi được, Đào đại nhân đừng làm khó tiểu nhân nữa." Ánh mắt lão nhân nhìn nàng tràn ngập sự bội phục, vội nghiêng người qua, làm một tư thế mời vào: "Nhị vị nhanh vào đi, lão gia nhà ta đã đợi lâu lắm rồi."
Đào Yêu một chân vừa bước vào, liền bị La Tiên kéo lại.
Một chân nàng vẫn còn ở trên không trung quay đầu lại nói: "Có chuyện gì?"
La Tiên chỉ lạnh lùng trừng nàng, không nói gì.
Nàng nhướng mày: "Được, ta biết rồi, người vô hình, ta biết mà."
La Tiên buông tay nàng, bước nhanh lên phía trước nàng đi vào cổng lớn.
Hai ngươi chân trước vừa bước vào, chân sau lão nhân khi đã lục đục khóa cửa, lại vội vàng nắm lấy mớ dây xích, luồn qua khung cửa mấy vòng, khóa cạch một tiếng, động tác nhanh nhẹn không hề giống như một người ở tuổi này nên có. Bước vào trong rồi họ mới phát hiện đằng sau cánh cổng không chỉ có một mình lão đầu. Mà còn có một đứa bé gái tầm sáu bảy tuổi, trên người khoác một cái áo bông, đôi mắt to tròn và khuôn mặt trắng mềm, là dáng vẻ khiến người ta yêu thích không thôi đó, chỉ là trên trán và trên má đều có những vết thương như vết xước, tuy đã kết vảy nhưng mà nằm trên người một đứa bé thế này, nhìn thôi cũng cảm thấy thật xót xa. Thấy trong nhà có khách đến, cô bé giống như một làn khói chạy vội trốn ra sau người ông lão, nhút nhát kéo áo lão, vừa hiếu kỳ vừa ngại ngùng lộ ra nửa cái đầu nhìn họ.
Đào Yêu vuốt mũi, làm mặt quỷ mới nó, chọc cho đứa cười khanh khách.
"Không có quỷ củ, thấy khách vào sao không ra chào hỏi?" Lão trách, sờ đầu nó: "Nhanh đến chào hai vị đại nhân đi."
Cô bé lúc này mới chậm chạp bước ta, đang định quỳ xuống chào La Tiên và Đào Yêu, liền bị La Tiên trước một bước ngăn lại, nhẹ giọng nói: "Không cần đâu, đi chơi đi."
Cô bé chần chừ nhìn lão, lão gật đầu: "Đi đi."
"Gia gia, vậy con đi ra sau vườn xem mèo nhỏ nha!" Được sự cho phép của đại thúc, liền nhanh chóng chạy biến đi không còn bóng dáng.
La Tiên nhìn theo phương hướng đứa bé kia biến mất: "Nó là Đường nhi sao? Lớn cũng nhanh thật."
"Là Đường nhi, lần trước lúc ngài nhìn nhìn thấy nó, nó chỉ thấp hơn nửa cái đầu so với bây giờ, trẻ con lớn nhanh mà." Chỉ có lúc nói đến tôn nữ, khuôn mặt lão mới lộ ra chút nhẹ nhõm và ý cười.
La Tiên gật đầu, lại chỉ về phía cổng: "Ban ngày ban mặt, cũng không phải thời loạn, vì sao lại phải như thế?"
Lão đầu khẽ sửng sốt, lắp bắp nói: "Là ý của lão gia...khóa lại thì đỡ hơn một chút... đề phòng vạn nhất, đề phòng vạn nhất."
"Ừ, cẩn thẩn vẫn hơn." La Tiên đánh giá xung quanh, tòa trạch viện lớn thế này chỉ nhìn thấy toàn lá khô rụng đầy đất, lại không có một người hầu kẻ hạ nào, lại nhìn kỹ nhưng đám lá rơi, dày đặc đến mức không tự nhiên, giống như có người cố ý tập trung lại ở một chỗ, chất đống lên cho thật dày.
Những thứ này đương nhiên cũng không thể thoát khỏi mắt Đào Yêu, dù sao thì đây cũng là phủ tướng quân, lại giống như núi non hoang dã thế này, cách một bức tường là thành Lạc Dương náo nhiệt, cũng không thể cứu được sự thanh tĩnh của nơi này, phảng phất như rất lâu rồi chưa từng có ngươi ở, tuy nói Ti phủ ngươi cũng ít, nhưng mà thanh tĩnh và không có nhân khí là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nàng rốt cuộc cùng không nhìn được hỏi: "Nhà lão không còn người nào khác nữa sao?"
La Tiên cũng nói: "Lão Phàn, còn nhớ lần trước lúc ta đến phủ, mọi
người vẫn đang dọn dẹp chuẩn bị đón năm mới, khắp nơi đều kết đèn lồng đủ màu, dáng vẻ vô cùng náo nhiệt."
Ông lão được gọi là Lão Phàn kia thở dài một hơi. Khuôn mặt chần chừ giống như muốn nói rất nhiều điều nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, do dự ba bốn bận cuối cùng lão cũng vẫn chắp tay với La Tiên: "Đại nhân, lão gia đang ở thư phòng. Ta đưa hai vị qua đó."
"Cũng được."
La Tiên cũng không hỏi nhiều, vừa định nhấc chân đi, lại bị Lão Phàn gọi lại: "Đại nhân, mong ngài nhất định phải đi theo ta." Đối tượng hắn nhắc nhở bao gồm cả Đào Yêu, ngữ khí lại nặng nề thêm: "Hai vị nhất định phải đi phía sau ta, theo bước chân ta mà đi. Bây giờ không giống với quá khứ, ngàn vạn lần không thể tùy đi bước đi như trước được."
Lời này nghe có vẻ kỳ quái, Đào Yêu hứng thú nói: "Lão Phàn ông nói như thế, chàng lẽở trong phủ đang giấu sài lang hồ báo ăn thịt người gì đó, sợ người ngoài chạy loạn sẽ bị ăn thịt gì đó?"
Lão Phàn cư nhiên không phủ định, lại thở dài: "Tóm lại hai vị cứ đi theo sau ta là được, tin rằng với nhãn lực của hai vị, sớm đã nhìn ra được có điểm khác thường rồi."
Nói rồi, lão bước xuống bậc thềm đá, trong đám đá ngập tràn tìm ra một con đường ngay ở giữa, chậm rãi bước qua.
La Tiên không lên tiếng đi theo, Đào Yêu cũng đi theo vài bước, đột nhiên nàng bất ngờ đi lệch với con đường mà Lão Phàn đi, giống như một đứa bé nghịch ngợm cố ý giẫm vào những vũng nước lúc trời mưa vậy, một chân đạp lên trên đám lá khô.
Đợi đến khi La Tiên và Lão Phàn phát giác ra động tĩnh ở sau lưng quay đầu lại nhìn, thì đám lá khô bị chất thành đống đó sớm đã không còn tung tích, thay vào đó là một cái hố lớn cực sâu, hóa ra đám lá khô đó là để che đi một cái hố sâu như thế này, thế mà chỉ là một cái lưới mỏng chỉ cần đạp nhẹ thôi đã bị phá rồi, lúc này đây dưới đáy hố trừ lá khô ra, chỉ có các thanh sắt dày đặc, dài mà sắc bén, được gắn cố định ở dưới hố, phàm là một vật sống nào rơi xuống, muốn nhặt lại cái mạng e là chỉ có thể nằm mơ.
Thế mà lại đào một cái bẫy như thế này ở ngay tại nhà mình...
Đào Yêu đứng bên mép cái bẫy kia, giả vỡ sợ hãi vô ngực: "Chậc chậc, may mà ta phản ứng nhanh, nếu không sau này sợ là không cần ăn cơm nữa rồi..."
Thấy thế, Lão Phàn sợ đến trắng mặt, vội quay lại, trước tiên nhìn vào trong cái bẫy, lại chạy đến trước mặt Đào Yêu, lúng túng hỏi: "Đào đại nhân ngài đây là... không sao chứ?"
"Ta không cẩn thận giẫm một cái thôi, không sao." Đào Yêu cười hi hi xua tay, còn cố ý hỏi: "Không làm hỏng cái gì đây của nhà lão rồi đó chứ?"
Lão Phàn lại nhìn cái bẫy bị lộ ra giữa ban ngày, trong lòng khó khăn nhưng không dám nói, chỉ miễn cưỡng trả lời: "Không sao không sao, lát nữa ta đến xử lý là được."
La Tiên vẫn đứng ở chỗ cũ, không có ý quay lại dù chỉ một bước, chỉ hơi hơi nói lớn: "Nếu đã không có chuyện gì thì đi thi."
"Đến rồi." Đào Yêu tích cực trả lời, nhún nhảy quay lại con đường cũ, làm cho Lão Phàn nhìn thấy mà tim nảy lên tận họng, không ngừng nhắc nhở nàng đi đường cẩn thận."
"May là Lão Phàn tính khí tốt, đổi lại là một người nào đó nóng tính, không bắt ngươi đi sửa lại cái bẫy đó thì không xong đâu." La Tiên vừa đi vừa nói: "Cái hố lớn như thế, che được cũng tốn không ít công sức đâu."
"Vậy thì phải nhờ phúc của ngài rồi, Lão Phàn nể mặt ngài nên mới không làm khó ta." Đào Yêu đảo đảo tròng mắt: "Bất quá ngươi không hề hỏi một câu nào, có phải là đang dồn câu hỏi lại, chuẩn bị lát nữa đi hỏi người khác không?"
"Có cái cần hỏi có cái không." La Tiên nhìn thẳng về phía trước: "Trừ khi liên quan đến mục đích lần này của ta ta mới hỏi."
Đào Yêu lại quay đầu nhìn về phía cái bẫy kia, cười cười, cũng không nói nhiều nữa, chỉ quản đi về phía trước là được rồi
Không lâu sau, Lão Phàn dẫn đầu, đi xuyên qua một cánh cửa, một ngôi trạch viện không tính là quá lớn hiện ra trước mắt, các gian phòng trong đó được trang trí rất khác so với những nơi nàng từng đi qua, không dùng gạch mà chỉ dùng dỗ, không nói đến phú quý hay không, chỉ có nhiều hơn vài phẫn tùy ý tiêu sái, bên ngoài cửa sổ trồng vài cây trúc, không nhiều không ít nhìn cũng phong nhã, nếu như không phải bởi vì cả tòa trạch viện này dường như quá mức thiếu khuyết nhân khí, lại đúng lúc trời đang vào lạnh, có thể sống ở đây đã là một chuyện vô cùng khó chịu rồi, mà lúc này khi chình mình đang ở trong này, lại cứ cảm giác bức bối, kèm theo ưu tư trùng trùng.
Mà sự chú ý của Đào Yêu lại đặt trên một cái cây duy nhất trong viện, có lẽ là một cây Quế, mọc cũng không đến nổi nào, cao tầm một trượng, cành cây cũng coi như dày rậm, không có bị gió bắc thổi rung quá nhiều. Nhưng kỳ lạ là, rõ ràng mùa hoa đã qua, nhưng mà hoa vẫn nở đầy cành, càng kỳ lạ hơn nữa, hoa của nó có màu đỏ giống hệt màu máu, ở trong tòa trạch viện màu sắc trắng xám âm u này lại hiện lên vô cùng nhức mắt.
Hoa nở trái mùa không nói, cây hoa Quế này bình thường không phải là màu vàng trắng thì là cam hồng, có thể mọc ra được màu đỏ máu như thế này, quả thực là hiếm có.
"Lão Phàn, hoa Quế nhà lão mùa này cũng có thể nở hoa sao?" Đào Yêu chỉ vào gốc cây khác thường kia hỏi.
Lão Phàn do dự hồi lâu nói: "Không giấu đại nhân, cây hoa Quế này đã ở đây rất lâu nhiều năm rồi, mặc cho gió thổi mưa dầm, nóng bức rét lạnh, chính là không tàn không héo, đến cánh hoa cũng không rơi xuống."
"Thần kỳ thế ư? Màu sắc cũng hiếm thấy nữa, các ngươi bón cho nó thứ gì mới có thể mọc được như vậy thế?" Đào Yêu lại cảm thấy hứng thú hỏi.
Lão Phàn nhìn cây hoa Quế một cái, thở dài: "Cây này là do lão gia sau khi vào ở trong Long Thành Viện không lâu, chính tay trồng xuống, mấy năm đầu vẫn như thường, ai biết năm tháng càng lâu, hoa của nó càng lúc càng đỏ, gần đây chính là đỏ như màu máu, vả lại bốn mùa không rụng. Chúng nhân nhìn thấy, có người cảm thấy kinh ngạc vì khác biệt. Có người kiến nghị lão gia chặt cây này đi, nhưng lão gia không đồng ý, nói cây này bất quá màu sắc hơi khác, hà tất phải sợ hãi như thế, chuyện chặt cây này cũng dừng lại ở đó, sau đó ngươi trong phủ dần ít đi, cũng không còn ngươi nào để ý đến cái cây này nữa."
"Là thế ư, vật lấy hiếm làm quý, cây này thực sự rất đáng tiền nhà, chặt đi thì tiếc, không bằng bán đi." Đào Yêu xoa tay đi đến gần mấy bước, dáng vẻ giống như một khắc sau sẽ chặt quách cái cây này để bán lấy tiền vậy.
La Tiên ho một tiếng.
"À, ta không nói nữa, chính sự quan trọng." Đào Yêu lập tức quay đầu lại, thành thành thực thực cúi đầu với La Tiên: "Ta đám bảo ta là ngươi vô hình."
Thấy thế, Lão Phàn vội đi lên phía trước: "Hai vị mời đi bên này, bây giờ ta đi bẩm báo với lão gia."
Hai người đi theo Lão Phàn đến trước cửa phòng, thấy lão nhấc tay cẩn thận gõ vào cánh cửa đóng kín trước mặt, giọng cũng không dám lớn quá, cung cung kính kính nói qua kẽ hở: "Lão gia, Kình Dương đại nhân và thuộc hạ Đào đại nhân của ngài ấy đến rồi."
Rất nhanh, giọng trầm thấp của một nam nhân truyền đến: "Mời khách vào đi."
25.12.2020
!!!Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ nè! Nhớ mặc ấm nhé!!!
*Spoil chút, hé hé: chương này Bách Yêu Phổ xuất hiện rồi đó, ở đâu hử, không nói đâu. haha.
Chương sau Quỷ Y Đào Đô nhà ta lại lấy lại được uy nghiêm rồi, tội, nữ thần của em lâu nay bị mất hình tượng quá thể. Haizz.
(Tiểu kịch trường (tui bịa):
Đào đại nhân: Cái đó gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi thì hiểu cái gì.
Bà Yuan: Dạ đã da em cái gì cũng không hiểu.😝
Lan công tử: Khi nào ta mới được lên Sàn.
Bà Yuan: Đợi đi anh, cho vợ anh vớt vát chút tôn nghiêm đã...)