Bad Boy Học Yêu

Chương 2: Cá cược




Đám con trai lúc nãy đi đến tụ tập tại một quán nước cạnh trường học.

La Gia Khang lấy trong túi ra một bao thuốc lá, tiện tay lấy một điếu thuốc đốt lên rít một hơi.

Đám bọn họ gồm 4 người: La Gia Khang, Tô Minh Tuấn, Sở Anh Kiệt, Lưu Đức Thành. Bình thường thích ăn chơi, quậy phá, không bao giờ tuân theo kỉ luật nhà trường vì bọn họ vốn không phải sợ bất kì ai cả.

Tô Minh Tuấn vừa cười vừa nói

" Cô gái hôm qua, anh Khang cảm thấy thế nào ? "

" Nhàm chán "

" Hoa khôi của trường bên cạnh mà anh nói làm nhàm chán, biết bao nhiêu người tán tỉnh cô ấy đều không đồng ý, vào tay anh thì bị chê là nhàm chán. Thật không thể tin được "

Lưu Đức Thành thấy vậy liền lên tiếng

" Mày bị ngu à ? Có loại con gái nào mà anh Khang chưa thử qua, còn có người có thể làm khó được sao ? "

" Nói cũng đúng, vừa đẹp trai vừa nhà giàu lại giỏi ăn nói không chịu mới là lạ. Mà anh Khang này, nếu anh cảm thấy cô ấy nhàm chán thì có thể giao lại cho em, em không ngại đâu "

" Em cũng muốn, em cũng muốn nữa "

Sở Anh Kiệt đập bàn

" Bọn mày có thôi đi không, dùng lại đồ của người khác không thấy kinh tởm hả ? "

Tuy cùng một bọn nhưng Sở Anh Kiệt và La Gia Khang lại thường xuyên đối đầu, bọn họ hay so bì với nhau về độ giàu có và kĩ năng tán gái của mình.

Tô Minh Tuấn thấy vậy liền đáp

" Anh Kiệt đâu thể nói vậy. Đồ vào tay đại thiếu gia của La Thị thì tất nhiên là đồ tốt rồi "

" Đúng là vậy "

La Gia Khang im lặng nãy giờ của chịu lên tiếng

" Sở Anh Kiệt, mày là đang ganh tị với tao đó hả ? "

" Mày thì có gì mà tao phải ganh tị, không phải vì thương mày mất mẹ thì cha mày có dung túng mày vậy không ? "



" Mày nói cái gì ? "

Gia Khang tức giận đứng dậy định nhào tới đánh nhau với Anh Kiệt nhưng bị hai người kia cản lại. La Gia Khang ghét nhất ai nhắc về cha của anh, nếu không phải vì ông ta có nhân tình bên ngoài thì mẹ anh cũng không phải tự vẫn mà chết.

" Mày nghe không rõ thì để tao nói lại một lần nữa, mày chỉ là một thằng ăn bám ông già mà thôi "

" Thằng chó mày muốn chết hả ? "

" Anh Khang bình tĩnh lại đi "

Minh Tuấn và Đức Thành không biết phải giải hòa cho hai anh lớn này thế nào nữa, họ cứ gây gỗ với nhau suốt đúng là không cho người khác sống yên.

Để giúp Gia Khang hạ hỏa Đức Thành liền nói

" Nếu cảm thấy nhàm chán hay là anh tìm đối tượng khác để giải khuây đi "

Gia Khang phì phèo điếu thuốc

" Con gái trường này anh mày đã thử hết rồi đều không có gì thú vị "

Minh Tuấn suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng

" Còn một người đó "

Đức Thành hiếu kỳ

" Ai vậy ? "

" Lúc nãy ở canteen có một cô gái xinh đẹp nhìn anh Khang của chúng ta chằm chằm, mọi người không để ý sao ? "

Đức Thành há hốc mồm

" Mày nói Đào Phương Nghi, tiểu thư của Đào Thị sao ? "

" Đúng vậy "

Đức Thành liên tục lắc đầu

" Không được không được, ngàn lần không được. Mày có biết Đào Phương Nghi là đứa con gái bao bao thằng trong trường đều muốn hay không, mày nghĩ sao vậy ? "

" Mày nói vậy là coi thường anh Khang của chúng ta rồi "



" Không phải tao coi thường nhưng mà ai cũng biết cô ta trước giờ nói không với tình yêu, vả lại Đào Thị không phải tầm thường, tốt nhất không nên động vào "

Nghe hai người họ bàn về cô làm cho La Gia Khang cũng cảm thấy hứng thú

" Bọn mày đã nói cô ta thú vị như vậy thì tao cũng rất muốn thử "

" Anh Khang à, nghe em đi tuyệt đối đừng động vào tiểu thư Đào Thị. Cô ấy được coi như bảo vật trong nhà vậy, chúng ta đổi đối tượng đi "

Sở Anh Kiệt lúc này mới lên tiếng

" Nếu mày có thể ngủ được với nhị tiểu thư Đào Thị thì tao thua gì cũng được "

Dám nói ra câu này thì Sở Anh Kiệt đã chắc chắn phần thắng nằm trong tay mình rồi. La Gia Khang cảm thấy cô ấy là loại người gì chứ

" Mày nói đó, nếu tao mà làm được thì chiếc xe đua đó của mày thuộc về tao "

Xe đua bản giới hạn mà Sở Anh Kiệt cất công chuyển từ nước ngoài về không rẻ đâu.

" Còn nếu mày thua thì mày phải tự nhận mày là một thằng ăn bám...dám không ? "

" Được "

Tô Minh Tuấn và Lưu Đức Thành chỉ biết ngồi nhìn hai người họ, cuộc cá cược của những người lắm tiền đúng là ghê thật.

...

La Gia Khang lái xe trở về nhà riêng của mình, anh không sống chung với ba mình vì anh không muốn nhìn thấy mặt ông ta và cả người vợ kế đáng ghét của ông ấy nữa

Anh mở cửa đi vào phòng ngã người xuống giường. Gia Khang bây giờ phải tìm cách tiếp cận Đào Phương Nghi, anh chỉ có thời gian 2 tháng để hoàng thành việc này, anh không thể để thua vì như thế rất mất mặt.

Gia Khang thò tay xuống dưới gối lấy ra một tệp giấy, bên trên có viết " Giấy báo bệnh án "

- Tên : La Gia Khang

- Chuẩn đoán mắc bệnh : Khả năng sinh sản 10%

Cầm tờ giấy trên tay anh tức giận mà vò nát

La Gia Khang cảm thấy cuộc đời của mình giống như một trò cười vậy. Mẹ mất, bố lấy vợ kế, bây giờ cả con anh cũng không thể có. Ông trời là đang muốn hành hạ anh sao ?