Bad Boy Học Yêu

Chương 32: Anh sai rồi




La Gia Khang đang nằm ở nhà thì nhận được tin nhắn của Yên Chi, anh lập tức gọi điện lại cho cô em gái

" Yên Chi, địa chỉ đó là thế nào ? "

Cô em gái cười khúc khích

[ Địa chỉ nhà của chị dâu ]

" Em theo dõi cô ấy ? "

[ Cái đó anh đừng quan tâm đến, điều quan trọng là anh biết chị ấy đang ở đâu rồi thì mau chóng đi tìm người ta đi ]

" Cám ơn, Yên Chi "

Cô bé ở đầu dây bên kia vô cùng phấn khích. Ít khi nghe anh hai mở miệng nói cảm ơn người khác nhưng xem ra anh ấy thật sự thay đổi rồi.

...

Buổi tối Đào Đào ở nhà một mình ngồi trên ghế sofa vừa ăn trái cây vừa xem mấy chương trình thai giáo cho em bé trong bụng mẹ, sau đó cô phát hiện trên thế gian này có rất nhiều chuyện thật thần kỳ giống như em bé có thể nghe nhạc, mẹ bầu có thể nói chuyện với con thật sự rất thú vị.

" Harry nói đi mua bánh cho mình sao giờ này chưa chịu về nữa ? "

* Ting tong

Nghe tiếng chuông cửa cô thầm nghĩ chắc là Harry đã về, nhưng cậu ấy biết mật khẩu cần gì bấm chuông chứ ? Chắc định trêu chọc cô đây mà

" Được rồi, mình ra liền đừng nhấn nữa "

Đào Đào lấy điều khiển tắt lấy tivi rồi ra mở cửa.

*Cạch, tiếng cửa vừa mở ra thì đập vào mắt cô là hình ảnh La Gia Khang cả người đầy vết thương. Trong giây phút đó cô tưởng chừng trái tim của mình như ngừng đập vậy, Đào Phương Nghi bất giác lùi bước về phía sau

" Gia Khang "

Nhìn người con gái trước mặt, anh không kiềm được cảm xúc trong lòng mà bước đến ôm cô. Đào Phương Nghi không thể tin được là mình đang chứng kiến chuyện gì

" Anh nhớ em, anh thật sự rất nhớ em "

Câu nói của anh làm bừng tỉnh suy nghĩ trong cô, Đào Phương Nghi lập tức đẩy anh ra. Cảm giác bị cô chối bỏ khiến trái tim anh cứ như rỉ máu

Cô hoang mang, sợ hãi. Chưa bao giờ cô có cảm giác mình sợ anh đến như vậy



" Anh đến đây làm gì ? Không phải tôi đã nói rõ rồi sao ? "

Đôi mắt La Gia Khang lưng tròng ửng đỏ, anh cho phép bản thân trở nên yếu đuối trước mặt người con gái mà mình yêu

" Anh sai rồi "

" Nửa đêm anh chạy đến đến nhà tôi rồi nói là anh đã sai thì có ích gì chứ ? "

Gia Khang nắm lấy tay cô

" Là anh khiến em đau khổ, là anh chối bỏ con của chúng ta tất cả lỗi lầm đều là do anh. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, anh xin em cho anh một cơ hội bù đắp lỗi lầm được không ? "

Nghe anh nhắc đến đứa bé làm trái tim cô trở nên đau nhói. Nhớ ngày hôm đó anh một mực khẳng định đứa nhỏ không phải con của anh làm cho Đào Phương Nghi tổn thương đến nhường nào. Lời nói của anh không chỉ là nghi ngờ đứa nhỏ mà còn là nghi ngờ nhân phẩm của cô.

Đào Phương Nghi hít thở sâu điều chỉnh tâm trạng, cô nói

" Anh nói sai rồi, không phải con của chúng ta mà là con của tôi. Anh không có tư cách làm cha của con tôi anh nghe rõ chưa ? "

Cô nói rất đúng, loại người như anh không xứng đáng để làm cha của đứa nhỏ. Nếu sau này nó biết cha của nó từng chối bỏ con mình thì chắc chắn sẻ vô cùng căm hận anh.

" Không phải anh cố tình phủ nhận trách nhiệm nhiệm của bản thân mà là vì... "

Anh không dám nói ra nguyên nhân thật sự

" Đừng tiếp tục diễn nữa, tôi đã chán xem vở kịch của anh lắm rồi "

" Bác sĩ nói anh chỉ có 10% có con, anh còn tưởng cả đời mình sẽ sống mãi như vậy cho nên anh mới... "

Cô lập tức trả lời

" Cứ coi như lời anh nói là thật, vậy còn việc biến tôi trở thành con ngốc trong trò chơi cá cược đó của anh thì sao ? "

" Phải, ban đầu tiếp cận em là vì lòng hiếu thắng nhưng sau đó anh phát hiện bản thân thật sự yêu em rồi "

Cô bật cười ngu ngốc

" Anh thôi đi, anh không cảm thấy kinh tởm khi những lời nói đó phát ra từ miệng mình hả ? Nói đi, lần này anh tìm tôi lại là mục đích gì nữa ? Giải thưởng trong trận cá cược của anh lần này có lớn hay không ? "

Một lần bị lừa dối thật sự quá đủ với cô rồi, La Gia Khang nghĩ cô thật sự ngốc đến nỗi 1 chiêu dùng 2 lần mà không nhận ra sao ?



Gia Khang kéo cô lại đặt lên môi Đào Phương Nghi một nụ hôn, không biết anh đang muốn chứng tỏ điều gì ? Nhưng nếu là để minh chứng cho tình yêu của anh thì thật sự khiến cô cảm thấy kinh tởm.

Đào Phương Nghi dùng hết sức lực để đẩy anh ra nhưng La Gia Khang cứ ghì chặt cô không buông làm cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

" Anh làm gì vậy ? Bỏ cậu ấy ra "

Một lực kéo mạnh anh về phía sau, Harry vừa mua bánh ngọt cho cô về thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Cậu đứng chắn trước mặt cô

" Anh định làm cậu ấy tổn thương thêm một lần nữa sao ? "

Harry quay sang vịn vào vai cô

" Đào Đào, cậu không sao chứ ? "

Cô lắc đầu.

La Gia Khang nhìn hai người bọn họ thật sự giống như một gia đình vậy, chỉ có anh là người ngoài cuộc.

Anh hét lớn

" Mày đối xử với cô ấy như vậy có phải vì mày muốn thay thế tao trở thành cha của đứa nhỏ không ? "

" Là anh không xứng đáng "

" Vậy còn mày thì sao ? Mày thích cô ấy sao ? "

" Tôi không cần phải trả lời câu hỏi của anh "

Bọn họ cứ gây nhau như vậy làm cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Đào Phương Nghi bịt hai tai lại

" Im hết đi "

Nhìn thái độ như vậy của cô anh thật sự cảm thấy rất lo lắng

" Anh không nói nữa, em đừng tức giận "

Tức giận ảnh hưởng tiêu cực rất nhiều đối với phụ nữ mang thai nên hai người đàn ông này phải hạn chế lại cơn thịnh nộ của mình.

" Mình dìu cậu vào nhà nghỉ ngơi được không ? Đừng tức giận "

Nói rồi Harry đỡ cô vào trong, cánh cửa đóng sầm lại Gia Khang chỉ kịp nhìn theo hình bóng của cô. Chẳng lẽ anh cứ như vậy mà chịu thua sao ?