Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho Lắm

Chương 17: Cười là như thế này này




"Má ơi! Má ơi! Má ơi!"

Quý phóng xe như bay ở trên đường, mới chỉ đi muộn có hai phút thôi mà cổng trường đã dần dần khép lại rồi. Mấy cô cậu học sinh đi học muộn đều bị chặn lại hết ở ngoài cổng.

Trời ơi!... Muộn giờ rồi...

Quý ngay lập tức quay xe 180 độ, phóng vào trong con đường vòng dẫn đến cánh cổng phụ của trường học. Ở đây, xe cậu gửi ở trong một quán nước gần đấy, còn người thì đeo cặp, mon men bám sát vào vách tường rào cao chót vót sau trường.

Tốt tốt, không có ai ở quanh đây cả. Thầy dạy sinh thường hay vào lớp muộn nên cậu vẫn còn cơ hội!

Quý xắn hai ống tay áo lên cao, đang chuẩn bị đu người lên tường thì một giọng nói thanh nhỏ như búp măng non mới nhú, lại man mát lành lạnh như cơn mưa phùn mùa xuân thì thầm bên tai cậu.

"Đang làm cái gì đấy?"

"Mẹ nó!"

Quý kinh hoảng hét toáng lên khiến cho Nam cũng giật thót tim theo, cô vội vã dùng hai tay để bịt miệng của cậu lại trước khi có ai đó phát hiện ra hai người bọn họ.

"Cậu điên à?! Muốn gọi xung kích đến đây hốt hết cả hai đi hả?"

"Mày mới bị điên ấy! Bố khỉ! Đau hết cả tim!"

Quý cố gắng để trấn an trái tim nhỏ bé suýt nữa đã tan vỡ của mình, càu nhàu trách cứ Nam.

"Tao mà bị nhồi máu cơ tim thì mày phải chịu trách nhiệm với tao cả đời đấy!"

"Thôi thôi, không cố ý mà."

Quý hừ lên một tiếng rồi nhìn Nam một lúc, bây giờ cậu mới chợt nhớ ra vấn đề chính hiện tại của cả hai người họ.

"Ủa, Nam? Mày cũng đi muộn à?... Hửm? Ê ê! Mày có sao không? Hai mắt hiện rõ hai cái vết thâm đen xì kìa. Bị ai đấm hả?"

"Ăn nói bậy bạ. Tôi chỉ bị mất ngủ một chút thôi. Này, xê ra đi."

Thấy Nam lùi chân ra xa để lấy đà trèo lên tường, Quý không nhịn được mà phụt cười cứ như thể lần đầu thấy phải chuyện gì đó kì lạ lắm: "Ấy ấy! Đừng có nói là mày định nhảy qua tường đấy nhé? Chân ngắn chỉ một mẩu thế kia mà mày đòi... Bố mẹ ơi!"



Nam không dùng lời để đáp lại cậu mà chỉ lao rất nhanh về phía bức tường, hai chân nhún sâu xuống rồi nhẹ nhàng bật nhảy lên cao. Hai tay cô bắt lấy hai chiếc song sắt ở phía trên cùng của bức tường rồi đu người nhảy phắt sang phía bên kia.

Không một động tác thừa và nhanh như một ảo ảnh.

"Tôi trèo tường được." Nam nói vọng sang bằng giọng điệu đều đều thường thấy, mỗi tội, chất giọng hôm nay của cô có hơi cao hơn một chút. Cô đang đắc chí: "Và đính chính lại, tôi cao 1m67, không thấp."

"Ừ ừ, mày không thấp."

Quý nể phục thốt lên. Cậu ném chiếc cặp sách qua hàng rào rồi nhờ Nam đón lấy nó, còn bản thân mình thì ngước lên nhìn lên chỗ song sắt.

Vì sở hữu cho mình một chiều cao vượt trội nên Quý không cần phải lấy đà để bật nhảy được lên tường như Nam, đứng như bình thường thôi cậu cũng đã bám lên được đỉnh trên cùng của bức tường rồi, dùng thêm tí sức lực nữa là trèo sang ngon ơ.

"Rồi, okê. Chúng ta đi!"

Quý đi đằng trước, trông qua thì cậu có vẻ rất sành sỏi trong chuyện đi học muộn, nhìn dáng vẻ cẩn trọng quan sát xem có thầy giám thị ở quanh đây hay không kìa, chuyên nghiệp y như điệp viên lão luyện vậy.

"Báo cáo! Không có giám thị! Hết!"

Điệp viên Quý lộn một vòng ở trên đất rồi nhanh chóng bò dậy phóng lên trên tầng hai. Bước vào trong cửa lớp thấy lũ học sinh vẫn còn ồn ào như đàn ong vỡ tổ, điệp viên Quý liền chạy một mạch xuống chỗ bàn học của mình rồi ném cặp vào trong ngăn bàn, ngồi thở phào một hơi ở trên ghế, thể hiện nhiệm vụ đã thành công tốt đẹp.

Ngon! - Quý ngầu lòi thổi phù chiếc "súng" được ghép lại từ hai ngón tay của mình.

Sau một lúc khi Quý đã ổn định được chỗ ngồi rồi thì Nam bây giờ mới từ bên ngoài hành lang tiến vào bên trong lớp học. Cô bước đi rất thong thả, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là cuống quýt lên cả cứ như đang trình diễn một màn catwalk đỉnh cao vậy.

"Ô, xin lỗi cả lớp nhé! Thầy đi in đề nên hơi muộn giờ lên lớp một tí. Lớp trưởng lên phát để cho các bạn đi."

Chưa đến một phút, Nam đặt mông xuống ghế còn chưa ấm chỗ ngồi thì thầy dạy sinh đã ôm theo cả một tập đề lớn đặt chân bước vào cửa lớp học. Lần này may mắn thoát khỏi một lỗi ghi sổ đầu bài, nhưng điều đó không có nghĩa là cô để cho tình trạng này tiếp tục xảy ra thêm một lần nào nữa.

Quý lấy bút ra khỏi cặp để chuẩn bị làm đề, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn sang bên, cậu phát hiện ra Nam đang viết viết cái gì đó vào trong một quyển sổ nhỏ cầm tay.

"Mày đang viết cái gì thế?"

"Viết lại lỗi học muộn của tôi."

"Hả? Để làm gì?"



Nam gập quyển sổ lại rồi cất nó vào trong cặp: "Mỗi khi một trang giấy của quyển sổ này bị kín mặt thì tôi sẽ tự cho mình một hình phạt để chấn chỉnh bản thân. Tôi không muốn quyển học bạ của tôi xấu hơn nữa đâu. Tôi cần vào đại học."

Quý "ồ" lên một tiếng, chẳng biết nghĩ cái gì mà cậu vội đi tìm một tờ giấy còn trắng tinh rồi lúi húi cầm bút ghi dòng chữ: "Ngày..., một lỗi đi học muộn." rồi hào hứng giơ lên cho Nam xem.

"Vậy thì tao cũng ghi! Để xem xem đứa nào hết một mặt giấy trước là thua, hình phạt là phải nghe theo bất kì lời sai bảo nào của người ki...!"

"Quý! Một lỗi nói chuyện trong giờ học!"

Nói còn chưa dứt miệng đã bị nhắc tên rồi, tuy rất không phục nhưng vì danh dự của một đấng nam nhi nói được làm được, Quý vẫn phải miễn cưỡng ghi thêm một dòng chữ mới nữa vào trong tờ giấy khai tội: "Cùng ngày, một lỗi nói chuyện riêng."

Nam không có hứng thú với trò chơi mà Quý bày ra, mà dù có đồng ý tham gia thì cô cũng chắc chắn trong lòng rằng thể nào cô cũng là người thắng cuộc sau cùng vì nghe nói Quý hay mắc lỗi trừ điểm lắm, ai ngờ, chính cậu là người bày ra luật chơi, cũng chính cậu là người bị trừ điểm trước, khoé môi cô bất giác khẽ nhếch lên, nhưng là nhếch lên trong một hình thù không được hoàn chỉnh cho lắm.

Nụ cười không được trọn vẹn ấy của Nam nằm trọn trong tầm mắt của Quý, hai tay của cậu vốn là hai cái tay hay nghịch ngợm nên lúc đó cảm thấy ngứa ngáy lắm, không nhịn được mà giơ lên, dùng hai ngón trỏ của mình mà kéo hai bên mép miệng của Nam lên cao, vẽ lên môi cô một đường cong rất đẹp.

"Cười là như thế này này."

Bất chợt bầu không khí của cả lớp sầm xuống, từ học sinh cho đến giáo viên đều đã bị hành động này của Quý làm cho miệng há đến không thể nào khép lại được. Đến cả Quý cũng phải ngơ ngác sau khi nhận ra hành động trong vô thức ấy của mình có bao nhiêu phần không đúng.

Nam cũng vậy, nét mặt đang giãn ra thoải mái của cô đột ngột đanh lại lạnh lùng, hun cho cậu rét run cứ như bị ném ra Bắc cực vậy. Nụ cười từ đó cũng tắt nắng.

"Hơ... Cái này... Tao, tao không cố ý..."

"Quý! Thêm một lỗi làm việc riêng trong giờ nữa!"

"Ặc!"

Mặt của Quý méo xệ hẳn đi, cái môi bĩu về phía trước mà càu nhà càu nhàu ghi thêm một tội nữa vào tờ giấy, tổng cộng chỉ trong vòng một ngày duy nhất, cậu đã mắc đến tận ba lỗi rồi. Lúc này Quý chỉ muốn bản thân quay về quá khứ của mười phút trước kia rồi táng cho chính mình một cái vì cái tội nghĩ ra cái trò chơi mà rất có thể cậu sẽ thua thê thua thảm này.

Thầy giáo dạy sinh đập đập bàn ra hiệu cho cả lớp tập trung làm đề tiếp, Quý cũng không sao nhãng nữa mà bắt tay vào giải quyết đề sinh, duy chỉ có Nam là vẫn chưa thoát ra được khỏi sự việc xảy ra một cách chớp nhoáng lúc ban nãy.

Cười...

Nam mân mê khoé môi của mình - nơi vẫn còn đọng lại một chút hơi ấm của Quý.

Cậu nói... cô đã cười sao?