7:00 giờ tối. Trên vỉa hè của một đoạn đường nào đó của thủ đô Hà Nội.
Dưới ánh đèn vàng dịu dàng của đèn đường, những dòng xe máy qua lại như những chú ong bận rộn. Tiếng nhạc nhẹ từ quán cà phê kề bên hòa quyện với hương phở lẫn khói thuốc lá. Bóng đèn lung linh nhấp nhô trên vỉa hè, ám xuống dưới mặt đất những mảnh sáng dát vàng màu nhàn nhạt.
Như đi ở bên dưới những ngọn đèn đường ấy, đôi mắt rũ xuống, chớp chớp nhìn cái bóng nối liền với hai chân của mình đã bị kéo dài ra xa thật xa. Trong lòng chợt cảm thấy chới với.
Vừa nãy, có phải cô đã có phần hơi thái quá rồi không?
Nhìn vào biểu cảm sững sờ kia của Quý, có lẽ cô ấy đã lỡ lời thật rồi.
Dù sao cậu làm điều này cũng chỉ là vì nghĩ cho cô, giận thì giận thật nhưng cô ấy đáng lẽ ra không nên mắng chửi cậu như thế.
Tuy trông Quý hoàn toàn chẳng thể hiện ra bất cứ cảm xúc gì và dường như cậu đón nhận lấy những lời buồn phiền và phê bình của các thầy cô bằng một thái độ chấp nhận, nhưng dù sao, bị mọi người đồng loạt ném cho một ánh nhìn thất vọng như thế cũng phần nào đó khiến cho Quý cảm thấy có một chút tiêu cực ở trong lòng.
Thôi rồi... cô ấy đã làm tổn thương đến người bạn đầu tiên của mình rồi...
Không biết cậu có ghét Như không?
Càng nghĩ Như lại càng ảo não.
Đôi chân của cô ấy nặng nề bước về phía trước, đi ra khỏi một ngã rẽ nhỏ để tiến ra đoạn đường lớn. Ở đây, ánh đèn của đô thị sáng mạnh hơn rất nhiều và từ tứ phía hắt dồn lên cơ thể của Như, trong thoáng chốc, cái bóng ở trên mặt đường của cô đã bị những luồng sáng đánh cho mờ đi, có những lúc Như ngỡ ngàng khi thấy cái bóng chân của mình đã thu lại bé tẹo, chỉ là là quanh gót chân của cô ấy.
Càng tiến về nơi đông đúc thì những âm thanh lại càng lộn xộn. Có một người đàn ông say xỉn, lảo đảo bước ra từ trong một hội trường ở gần đấy, có lẽ vì đã uống quá chén nên ông ta không thể chịu đựng được nữa, đầu óc choáng váng như cái chuông bị người ta gõ lên choang choang, giây trước giây sau đã thấy ngã dúi dụi vào một chân cột điện, trả hết đống "sản phẩm" đã tiêu thụ vào người cho nhà hàng.
"Huệ~!..."
"..."
Giật mình, Như nhanh chóng lùi xa khỏi người đàn ông, bước chân tràn ngập nỗi sợ hãi không tự chủ.
Bỗng nhiên người đàn ông với một bộ trang phục trang trọng có màu đen từ đầu đến chân ấy chật vật lật người lại rồi nằm bệt ở trên đường, đôi mắt ti hí nhìn nhìn Như. Chẳng biết nghĩ cái gì mà đột nhiên ông ta lại cười lên ha ha.
"Bé gái à, muộn thế này rồi thì mau về nhà nhanh đi. Tối rồi còn lang thang ngoài đường... Hic!... Bố mẹ lại lo giờ... Bác cũng có con gái nên mới có thể hiểu được lòng ba mẹ... Cơ mà, nó đã bỏ bác đi thật rồi... Nó đã bỏ bác đi thật rồi..."
Hai hàng nước mắt của người đàn ông chợt ào ra. Trước sự ngơ ngác của Gia Như, ông ta ôm chặt lấy chân của cột điện rồi lăn lộn, vật vã mà khóc.
"Con ơi... Là bố có lỗi với con... Đáng lẽ ra bố không nên tạo áp lực với con để cho con khổ thế này... Bố sai rồi, bố sai rồi, giờ bố không dám bắt ép con làm những gì mà con không muốn nữa..."
"Ôi trời! Thật là... Anh, sao tự dưng lại nằm ở đây vậy?"
Một nhóm người cũng mặc vest đen chỉnh tề giống như ông ta hớt ha hớt hải chạy tới rồi luống cuống mỗi người một bên, cùng nhau khênh người đàn ông đã rệu rã như mất hết xương sống để vác lên trên xe.
Để ý kĩ, Như còn có thể nhận ra một trong số họ có đeo một dải khăn dài màu trắng ở trên đầu.
Gia Như không dám nán lại lâu mà vội vã xoay người rồi tiếp tục di chuyển trên vỉa hè. Nhưng dù có thế thì tâm trí của cô vẫn dừng lại ở nhóm người là đang ồn ào sau lưng kia.
Bỗng, một câu hỏi bất chợt hiện lên trong đầu Như:
Nếu như cô ấy chết đi thì bố của cô ấy sẽ hối hận chứ?
Bố Như là một kẻ sống theo chủ nghĩa hoàn hảo nên mọi thứ đều phải theo chuẩn mực của ông ta, đến mức, mẹ của cô ấy vì không thể chịu đừng sự áp bức mà dứt tình bỏ lại cô ấy, đi tìm một hạnh phúc khác.
Cuộc ly hôn này đã gián đoạn mọi kế hoạch được cho là hoàn mỹ trong cuộc sống của ông ta, khiến bố Như càng lúc càng trở nên cáu kỉnh, điên cuồng kiểm soát người con gái của mình phải trở thành một niềm tự hào khác trong cuộc đời hoàn hảo của ông.
Thực sự, thực sự rất bí bức.
Như biết là bố cô ấy vẫn rất yêu cô, nhưng tình yêu ấy lại bị xen lẫn với sự gò ép nên thay vì khiến cho Như cảm thấy ấm áp, nó lại làm cho cô ấy tuyệt vọng vô cùng.
Nếu như cô ấy chết đi rồi... liệu bố sẽ hối hận như người đàn ông kia chứ?
Như mấp máy môi, đôi mắt ngây ngẩn chợt lấy lại được sắc thái ban đầu, giật mình thoát ra khỏi cơn mê man.
Thôi! Đừng nghĩ đến mấy thứ tiêu cực ấy nữa!
Như lắc đầu mạnh mấy cái để mình tỉnh táo hẳn lại, quyết tâm không để mình bị kìm kẹp bởi chính bản thân mình như bố của cô ấy.
Gia Như đã quyết tâm rồi, dù có phải kiệt sức để làm hài lòng cho những chỉ tiêu đặt ra của bố thì cô ấy cũng sẽ không dựa dẫm vào bất kì ai cả, cô ấy sẽ nỗ lực vào chính bản thân mình!
Quý cô ấy sẽ xin lỗi, bên cạnh đó, khi gặp được cậu vào sáng mai, cô ấy cũng sẽ phân định rạch ròi với cậu rằng đây là chuyện riêng của cô ấy và cô ấy hoàn toàn có thể kiểm soát được.
Như không yếu ớt như cậu nghĩ đâu. Tuy hiện tại cô ấy đang phải sống dựa trên sự sắp đặt của gia đình, nhưng sau này khi tốt nghiệp cấp ba, dù có bị đánh chết thì cô ấy sẽ không bao giờ thi vào ngành y như bố muốn mà lựa chọn đam mê của mình, thi vào trường nghệ thuật và tham gia vào đoàn múa ba lê.
Được! Chắc chắn là như thế!
Như chấn chỉnh lại bản thân rồi hăm hở bước lên phía trước. Hết một đoạn đường lớn là vào một lỗi ngõ nhỏ.
Con đường trước mắt của cô ấy vẫn như những đoạn đường khác, hẹp và chỉ được chiếu sáng bằng những ánh đèn quảng cáo từ những cửa tiệm, nhà hàng ven đường, nhưng Như tin là mình vẫn có thể vượt qua được...
Như đi rất nhanh với lòng quyết tâm tràn ngập trong đáy mắt, nhưng lửa nhiệt tình chưa cháy được bao lâu đã bị một ngọn gió lớn thổi phù cho tắt ngúm khi cô ấy đưa mắt nhìn ra xa, vô tình thu trọn vào trong trí óc là một cái bóng hình không thể nào mà quen thuộc hơn được nữa.
Ặc?! Q-Q-Quý?!
Sao cậu lại xuất hiện ở đây thế này?!
Như suýt nữa vì sốc quá mà tự vấp vào chính chân của mình.
Cô ấy đã dừng hẳn lại rồi ngây ngẩn đứng ở giữa đường, phân vân không biết có nên quay lưng rồi tìm một lối khác để đi hay không.
Quý dựng xe máy ở trước một cái ki-ốt bán hàng bên đường, một tay cậu cầm điện thoại, bên còn lại thì nắm một gói thuốc lá mới mua.
Lúc đầu da mặt Như tái xanh cả đi, tưởng Quý nghiện hút thuốc nhưng hoá ra là không phải, cậu mua bao thuốc này cho một ông lão vô gia cư gần đấy.
Nhận được bao thuốc, ông già đó gật đầu cảm ơn Quý rồi xách chiếc túi đã rách đến tả tơi của mình rời đi. Có một người đàn bà đang cho con bú nhòm từ trên tầng hai của căn nhà đối diện xuống, chất giọng đỏng đảnh không tiếc lời cảm ơn Quý.
"Cảm ơn cậu học sinh nhé! Cậu là tốt nhất đấy! Cái lão đó lảng vảng ở gần đây suốt mấy hôm rồi mà không chịu rời đi, dọa cho tôi mấy ngày nay chỉ sợ trong ngõ bị mất cắp. Cảm ơn cậu nhá!"
Quý mỉm cười, lắc đầu rồi dắt xe đi tiếp.
Chỉ với một nét mặt, Quý đã khiến cho Như càng lúc càng cảm thấy mình đúng là một tội đồ khi đã lỡ lời làm tổn thương một thiên thần.
Ôi... Lúc này Như đã hoàn toàn không thể tự chủ được nữa mà tăng thêm tốc độ của bước chân, gần như là chạy theo sau Quý.
Cô ấy muốn xin lỗi cậu quá!...
Cả hai người dần dần tiến tới lỗi ra của con hẻm nhỏ, ánh đèn le lói ngoài đường phố không hẹn mà cùng chiếu hắt đến chân của bọn họ.
Nhưng vào đúng lúc Như sắp đuổi kịp được cậu rồi, một chiếc xe motor quặt từ ngoài đường lớn vào hẻm, như là đã chờ sẵn ở đấy và đã đến lúc bọn chúng ra tay, hai tên ngồi trên xe, một kẻ cầm lái và một kẻ ngồi sau thì giương cao cây gậy bóng chày ở trên tay lên.
Trước cả khi Quý kịp bừng tỉnh trong khoảnh khắc nguy hiểm, Như đã hành động theo bản năng, cô ấy chạy tới rồi nắm lấy vai Quý, đẩy cậu sang một bên.
Cũng vì vậy mà cú vung gậy của tên đó cứ thế mà nhắm thẳng vào chân của Như mà quật mạnh.
Một tràng những âm thanh rê bánh ghê rợn làm cho cả con hẻm nhỏ chấn động.
Hai tên đi xe kia đã dừng xe lại, sau khi nhận ra được một cái gì đó không được đúng cho lắm, chúng kinh hoảng nhìn lên chiếc gậy bóng chày bằng gỗ đã gãy thành đôi của mình rồi cứng nhắc quay đầu, nhìn ra sau.
Như nằm bệt ở trên nền đất, cơ thể quằn quại trong cơn đau đớn từ bên dưới hai chân của mình truyền lên đến đại não.
"Như! Như!"
Quý thất thần mất hai giây rồi vội vã quỳ xuống, vầng trán cậu nhễ nhại mồ hôi khi nhìn thấy Như đã bất tỉnh vì quá đau đớn, cơ thể nhỏ gầy run rẩy đến yếu ớt, còn hai bên cẳng chân của cô ấy giờ đây đã bị cả một vũng máu lớn nhuốm đỏ.
Cô ấy thoi thóp thở, và dường như Như đã yếu tới nỗi hơi ấm từ cơ thể của cô ấy có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Quý nghiến răng, đôi mắt cậu hằn lên những sợi tơ đỏ mà ngẩng đầu, nhìn sang hai kẻ đang ngồi ở trên xe máy kia.
"... BỌN CHÓ! Chúng mày đã làm gì thế này?!"