Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho Lắm

Chương 52: Vừa nãy sao Nam không hôn tớ?




"Úi chà chà!"

Vi vội vã kít phanh lại rồi di chuyển đầu xe đạp điện, tránh khỏi cái hố đang được đào lên ở ngay trước cổng trường.

Cổng trường đã quá cũ rồi, thêm việc mới nhận được gói tài trợ từ hội phụ huynh nên ngay trong tháng thầy hiệu trưởng đã cho chốt duyệt luôn, đập đi xây lại một cái cổng mới cho an toàn và tạo cảnh quan đẹp hơn cho bộ mặt của toàn trường học.

Biết đây là việc tốt nên làm rồi, nhưng trời ơi, làm ơn mấy ông thợ có thể đặt biển cảnh báo ở trước cái hố này có được không? Nhỡ có học sinh đi vội quá, không để ý cái là phi vào cái hố to bằng dấu chân voi kia như chơ-

"GÁ Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!"

Vi còn chưa kịp dứt đoạn suy nghĩ, từ ngoài cung đường chính, bóng ai đó nhẹ vụt qua nơi đây, đâm thẳng xuống cái hố mới đào.

Cả người cả xe máy đều bay lên không trung rồi đáp xuống mặt mất. Riêng người thì còn lăn thêm mấy vòng nữa rồi ngã xòe ra sõng soài ở giữa sân như một miếng vỏ chuối bị người ta ném đi không thương tiếc.

Cả quá trình ấy diễn ra chưa quá năm giây. Tất cả những ai đang chứng kiến, bao gồm Vi, những bác thợ xây và những cô cậu học sinh khác trên sân, đều đã há miệng to đến nỗi có thể nhét vừa cả một quả trứng gà.

Trời đất!

Khuôn mặt Vi tái xanh, trán vã hết mồ hôi hột.

Đây, đây chẳng phải là thanh niên Phạm Phú Quý lớp cô sao?!

...

"Xong rồi đấy."

Giáo viên trực trong phòng y tế cất tiếng rồi phất tay, ra hiệu cho bọn con trai giúp Quý quay về lớp.

"Nếu thấy bạn kêu đau thì ngay lập tức vác tới bệnh viện nghe chưa?"

"Dạ, vâng ạ!"

Cả đám gập sâu người xuống, đồng thanh cảm ơn rồi mỗi đứa cầm hai tay, hai chân, mang vác ông giời Phạm Phú Quý trả về lại lớp 12A1.

Ai nhìn vào đống vết thương ở trên người Quý cũng thấy sót thật sự, nhìn chẳng hề dễ chịu một chút nào. Ấy thế mà chẳng hiểu thế quái nào mà cậu ta cứ toe toét nhoẻn miệng ra cười, khuôn mặt rạng rỡ như ánh dương ban mai, trông yêu đời hết sức.

Bọn bạn lo vừa nãy cậu bị đập đầu vào đâu nhưng thấy người giáo viên vừa nãy bảo đầu không bị vấn đề gì cả nên thôi chẳng dám hỏi, cứ thế, suốt cả chặng đường đi từ phòng y tế cho tới cửa lớp học, bên tai họ cứ văng vẳng tiếng cười giòn giã mãi chẳng dứt của Quý.

"Ê, mày ổn không?"

"Hi hi, mày hỏi gì kì thế? Đương nhiên là éo ổn chỗ nào rồi, nhưng yên tâm đi tao không cảm thấy quá đau đâu."

"Thế sao mày cứ ngoác miệng ra cười như dở thế?"

"Ờm... Thì là... Kiểu tớ đang có chuyện vui ý. Các cậu hiểu không? Kiểu như là tối qua tớ mới có chuyện vui ý. Hi hi hi hi."

"Tao chả thấy có gì vui ở đây ngoài việc đầu mày sắp bị biến dạng cả."

Quý: "..." Câm lặng.

Quý được bọn nó đặt ngồi ở trên ghế, mấy đứa khác ngồi chờ ở trong lớp cũng xúm lại túm tụm xung quanh cậu. Nhìn mọi người quan tâm mình như vậy, Quý không nén nổi xúc động mà đưa hai tay che miệng mình.

"Cảm, cảm ơn vì đã lo lắng cho tao như vậy... Bọn mày làm cho tao cảm thấy xúc động quá... Không sao, không sao đâu. Tao chỉ thấy hơi rát tí tì ti thôi ấy mà..."

"Thật không? Người không bị chấn thương quá nặng ở đâu đúng chứ? Nhất là đầu ấy, mày có va trúng vào đâu không? Lần sau phải để ý mắt mũi tí đi chứ."

"Hi hi hi, tao thực sự không sao mà. Bọn mày cứ làm quá..."

"Đương nhiên là phải làm quá lên rồi, không thì từ giờ thằng nào cho bọn tao chép bài?"

Quý: "..." Câm lặng x2.

Không gian lớp học đang lên cao bỗng hơi trầm đi một chút vì từ bên ngoài hành lang, Nam đeo cặp sách, lặng lẽ tiến vào bên trong gian phòng. Vừa thấy hôm nay mọi người tụ lại hết quanh bàn mình, cô đã nhướng lên một bên chân mày nghi ngờ rồi, ai ngờ, càng đi tới gần đám đông ấy, Nam mới sững sờ phát hiện ra Quý hiện đang ở trong một bộ dạng không thể nào mà nhếch nhác hơn được nữa với bộ quần áo đồng phục dính đầy bụi bặm, thậm chí là còn bung chỉ và rách một số chỗ, hơn thế nữa, khuôn mặt điển trai sáng sủa của cậu giờ đây đang có mấy vết xây xát được che lại bởi những miếng băng gạc y tế.

"Quý? Cậu bị làm sao thế này?"

Nam nhanh chóng đi đến rồi vươn tay chạm lên khuôn mặt của Quý. Cậu không những không giật mình né đầu đi, mà còn nghiêng nghiêng người về phía cô, nhắm mắt để cho cô vuốt ve lấy những vết thương đang âm ỉ.

Nam sốt sắng: "Làm sao mà để bản thân xước sẹo thế này?"

Quý nắm lấy tay cô rồi đặt môi, hôn vào giữa lòng bàn tay của Nam: "Tớ không may bị ngã xe. Nam ơi, tớ đau quá, cậu hôn tớ đi tớ sẽ cảm thấy đỡ đau hơn đấy."

"Cẩn thận cái mồm. Đang ở nơi công cộng đấy. Mọi người nghi ngờ bây giờ." Nam hạ thấp giọng xuống rồi bấu nhẹ lấy hai môi của Quý.

Toàn bộ cảnh tượng này đều đã bị tập thể lớp 12A1 thu vào mắt. Cả bọn cùng không hẹn mà tự giác quay trở về chỗ ngồi, sợ sẽ làm gián đoạn màn tình tứ này của hai anh chị.

Quãi luôn! Hai khứa này thành đôi từ khi nào vậy? Công khai gớm ha. Hai anh chị đang coi lũ chúng tôi là không khí hay sao?

Đúng đúng rồi đó, chúng tôi chưa nhìn thấy hai người đang làm gì đâu, cũng chưa biết hai người đã xôi nấu thành gạo đâu, nhá!

Trống vào lớp vang lên, học sinh ngồi trong lớp bơi qua năm tiết học rồi lại nhăm nhăm xách cặp lên để chạy ùa ra ngoài hành lang ngay khi tiếng trống tan học chỉ vừa mới được đánh có một khắc. Tuy vậy, vẫn còn những học sinh ở lại trường muộn hơn một chút. Một là để chờ cho lán xe bớt đông rồi vào lấy sau cho đỡ phải chen chúc, hai là mấy cặp yêu đương đứng nán lại ở trong lớp để tranh thủ thời gian ở bên nhau. Quý và Nam vinh dự được góp mặt trong nhóm thứ hai.

Nam vốn lúc đầu đã đứng dậy khi các học sinh khác đều đang lục tục rời khỏi phòng học, thì bỗng dưng Quý nắm lấy tay cô giữ ở lại. Nam tuy không hiểu ý cậu là gì nhưng vẫn kiên nhẫn chờ cho đến khi cậu thả tay mình ra thì thôi. Bất ngờ, ngay vào lúc cái bóng của học sinh cuối cùng trong lớp học vừa đi mất, cậu đã nhào đến ôm lấy cô như hổ đói, bờ môi mỏng thơm thơm lấy cái má xinh xinh, âu yếm hôn lên cái cần cổ thon gầy rồi kết thúc bằng một nụ hôn môi dai dẳng và ngọt ngào.

Nam chưa quen với sự tiếp xúc nồng nhiệt này nên lúc đầu cô có giật mình lên khánh cự, nhưng rồi dần dần bị hương thơm the mát từ hơi thở của cậu làm cho mềm nhũn mà chu môi, đáp lại cái hôn gấp gáp ấy của Quý.

Hai má của Quý đỏ lên. Cậu ôm lấy eo Nam, hôn chóc chóc lên môi cô mấy cái nữa rồi ngả cả người vào cơ thể của Nam, giọng trầm xuống làm nũng.

"Vừa nãy sao Nam không hôn tớ?"

Nam khúc khích vùi cả mặt vào vai Quý, gừ giọng.

"Cậu hâm à? Muốn phanh phui cho cả lớp biết bọn mình yêu nhau sao?"

"Ơ? Cậu thấy còn đứa nào ở trong lớp là chưa biết à?"

Nam hơi khựng lại một chút. Cô nhớ tới những biểu cảm trên khuôn mặt của mọi người ở trong lớp vừa nãy rồi chấp nhận thở dài ra một hơi.

Nhìn mặt bọn nó thế kia, đảm bảo là đã đoán được ra hết rồi. Hầy. Cô cứ tưởng sẽ yên bình yêu nhau trong im lặng trong một khoảng thời gian cơ chứ.

"Thế vẫn không được." Nam nghiêm túc: "Bọn mình mới chỉ là học sinh thôi, phải tế nhị một chút trong môi trường giáo dục lành mạnh."

Quý tuy hơi thất vọng nhưng cậu vẫn nghe theo lời của cô. Nếu được, cậu muốn tuyên bố trước toàn thể thế giới là Nam hiện tại và mãi mãi sẽ là bé yêu của riêng Quý, muốn được ôm cô và giấu cô ở tận sâu trong tim mình.

Thề có trời mới có thể biết rằng cậu yêu Nam đến nhường nào. Cậu yêu cô như thiên hà ôm lấy bầu trời sao, yêu cô từ khi mặt trời mọc rồi lại lặn, yêu cô đến mức cậu phải cầu xin thần linh cho cậu về thực tại bởi vì cô xinh như một thiên thần.

"Này, bớt bớt lại đi! Giờ đây cậu còn học cả cái thói tâng bốc ở đâu ra thế?"

Nam xấu hổ véo mạnh lấy má Quý làm cho cậu phải á ui kêu ca. Nhưng điều đó vẫn không thể ngăn cậu khanh khách cười lên rồi dụi dụi đầu vào người cô.

"Nam xấu tính! Tớ đang bị đau muốn lộn cả tim gan phèo phổi ra bên ngoài mà cậu còn đánh tớ! Hứ, Nam xấu tính lắm!"

"Ồ, tớ xấu tính sao?"

"Đúng rồi đó! Nam xấu tính lắm luôn, chuyên đi bắt nạt bạn trai."

Nam hừ lên rồi cong môi cười. Cô đẩy Quý nằm lên bàn rồi giật lấy cổ áo đồng phục của cậu, ép sát cậu muốn nghẹt thở.

"Nào, tớ cho nói lại. Cậu vừa mới chê tớ là gì hả?"

"Aaaaaaaa! Nam xấu tính đang đe dọa tớ!"

"Đây còn chưa là gì đâu. Để tớ cho cậu biết thế nào mới là xấu tính!"

Vừa nói, Nam vừa cầm lấy hai bên cổ áo của Quý mở phanh ra. Trong khi Quý đang bất ngờ mà toe toét miệng ra cười, thì bỗng dưng, cơ thể của Nam cứng đơ cả lại.

Hê!... Cô sinh ngày 20 tháng 11, còn tên này là ngày 10 tháng 12. Tính ra... nhỡ không may giữa hai đứa xảy ra chuyện gì đó thì người bị gông cổ lên phường chẳng phải sẽ là cô sao???

Quý đã nhắm mắt từ nãy đến giờ rồi mà không hiểu sao, chờ mãi vẫn chẳng thấy Nam làm gì mình cả. Thế là cậu ngơ ngác mở mắt ra, chỉ thấy khuôn mặt Nam lặng yên không cảm xúc mà một phát cầm tay dựng cậu dậy, đeo cặp rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa lớp.

"Ơ ơ??? Nam, cậu đi đâu vậy?!"

"Về thôi, muộn giờ rồi."

"Ơ kìa! Chờ tớ với!"

Quý hớt ha hớt cầm cặp rồi cà nhấc bám theo sau Nam, cùng cô song song bước xuống lán để xe.

Tuy hôm nay không chờ được Nam sẽ làm gì đó với mình, nhưng đổi lại cậu được người yêu chở về đến tận cổng nhà (do chiếc xe máy vất vả lắm cậu mới xin mẹ mua mới giờ bay thẳng vào bãi phế liệu rồi), nài nỉ thêm được một nụ hôn chào tạm biệt nữa từ cô, đây cũng tạm coi là kết thúc mĩ mãn cho ngày hôm nay rồi.

Hi hi, yêu Nam lắm luôn ý!

_____

Chuyện ngoài lề:

Phu nhân Hà run rẩy nghe giáo viên gọi điện về báo lại vụ ngã xe của báo thủ Phạm Phú Quý. Ngay tối hôm đó, vừa thấy bản mặt của thằng con trời đánh thập thò ngoài cửa, bà đã xách cổ cậu ném ra giữa phòng khách rồi đánh đòn cho bằng chết mới thôi, đến cả bố Tian cũng sợ không dám vào can ngăn.

"Đây là chiếc xe thứ hai bị con phá cho tanh bành trong năm nay rồi đấy! Từ nay cấm, không xe với chả xiếc gì hết! Cấm xin xỏ!"

"Ối mẹ ơi?!"