Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 5




Buổi sáng, sau khi kết thúc hai tiết học, chuông nghỉ giữa giờ vang lên, tiếng phát thanh lại réo rắt vào tai mỗi người trên sân trường. Ủy viên thể dục*gọi mọi người đến xếp hàng trên hành lang.

*ủy viên thể dục: lớp phó thể dục

Đứng ở phía sau của mỗi lớp là những người có chiều cao trung bình đạt một mét tám, toàn bộ xếp thành hàng ngũ đứng ở sau cùng.

Triệu Nhất Dương nhảy qua lan can, thấy đội hình dưới tầng một và tầng hai vừa xếp xong, đang lục tục chuẩn bị ra sân tập, “Đáng lẽ ra tôi không nên tích cực đi xếp hàng như vậy, lời giải mới chỉ hiểu một nửa, đi ra sân tập một lúc khiến linh cảm của tôi bay hết thì làm sao?”

“Nếu nhảy vài cái mà đã mất, điều này chứng tỏ duyên phận của em và kiến thức đã cạn rồi!” Chủ nhiệm lớp Hứa Quang Khải cầm một cái ly giữ nhiệt màu đen đi tới, đúng lúc nghe thấy lời than phiền của Triệu Nhất Dương.

Triệu Nhất Dương quay đầu, vỗ ngực hai cái mãnh liệt, “Lão Hứa, thầy là mèo à? Đột nhiên lên tiếng làm em giật cả mình, bệnh tim sắp tái phát rồi đây!”

“Tuổi còn trẻ, tim đã yếu như vậy?” Hứa Quang Khải cao giọng, “Thầy nói này các bạn học, thời điểm các em tập theo phát thanh thể thao có thể để tâm hơn được không? Tư thế ở cửa tập thể dục theo phát thanh của em người không biết nhìn qua còn tưởng rằng thực vật đại chiến với cương thi!”

Có người tiếp lời, “Thầy, chúng ta sẽ diễn vai xạ thủ bắn đậu Hà Lan sao?”

Hứa Quang Khải nhấp một ngụm nước ấm trong ly, cười híp mắt trả lời, “Còn muốn làm xạ thủ sao, thử tưởng tượng các em là cương thi, tình cảm ở nơi này một năm rưỡi đã tăng lên cao rồi!”

Mọi người cười ầm lên một trận.

Rốt cuộc hàng ngũ cũng chậm chạp di chuyển về phía trước, đằng trước là bạn học đầu tiên đang xuống tầng, Trì Dã đứng ở phía chót của hàng ngũ. Hứa Quang Khải đi chậm lại, tới cạnh hắn hỏi, “Hai tuần trước em đều không đến trường, mẹ em…gần đây thế nào?”

Bước chân của Trì Dã dừng lại, tay nhét trong túi quần, vài giây sau mới trả lời, “Vẫn như cũ, trạng thái tuần trước không ổn lắm, em đã qua thăm một chuyến. Vận may không tệ, không phải vấn đề gì quá lớn, bây giờ đã ổn định lại rồi.”

Văn Tiêu chưa từng nghe lén người khác nói chuyện phiếm, cũng không tò mò chuyện riêng của người khác, nhưng cậu và Trì Dã cao tương đương nhau, cùng đứng hàng cuối của đội ngũ, trừ khi bịt tai lại, nếu không tiếng nói chuyện sẽ bay vào trong tai.

——–Lần đầu tiên cậu thấy Nha Nha, hỏi cô bé người lớn trong nhà đâu, Nha Nha trả lời rằng đi bệnh viện, vẫn chưa trở về.

“Ừ, vẫn như cũ, thế là ổn rồi.” Hứa Quang Khải vặn chặt lại nắp của ly giữ nhiệt trong tay, đóng xong lại mở nắp ra, nhìn nụ cười thoải mái trên mặt Trì Dã, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy lời an ủi đối với Trì Dã không có tác dụng gì, “Vậy nếu cần thầy giúp gì, em cứ nói.”

Trì Dã khép ngón giữa và ngón trỏ lại, đi về phía trước nghiêm chỉnh, không có lễ nghi tôn kính gì cả, “Em chắc chắn sẽ không khách sáo!”

“Có quỷ mới tin em.” Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Hứa Quang Khải mở miệng hỏi, “Đợi đã, em đi thăm mẹ bằng cách nào?”

Ngược lại Trì Dã không nói dối, “Đương nhiên là em cưỡi con mô tô yêu thích của mình, nón bảo hiểm chắn gió hỏng đã mang đi sửa, vẫn chưa về kịp. Mùa đông gió lạnh như vậy, em còn cố ý đeo cả khẩu trang, như vậy mới bảo vệ được nửa gương mặt của em không bị thổi bay.”

“Không nói dối thầy là em yếu tim nữa sao?” Hứa Quang Khải lông mày dựng đứng trợn mắt, lại kiêng dè nơi này, thấp giọng mắng, “Tiểu tử nhà em đầu óc còn chưa dậy thì hết đâu, lá gan của em cũng không nhỏ? Không đội mũ bảo hiểm mà dám lái xe?”

Trì Dã học cách nói chuyện của Hứa Quang Khải: “Tuổi còn trẻ, tim đã yếu như vậy?”

Nếu không phải vẫn còn phẩm chất làm thầy ngăn lại, thiếu chút nữa Hứa Quang Khải đã tức giận thuận tay cầm ly giữ nhiệt ném tới.

Lại nhìn về phía Văn Tiêu, trong nháy mắt Hứa Quang Khải cảm thấy đây mới là học sinh, mặt đẹp dáng tốt, không ăn diện, không gây chuyện, thật là ngoan ngoãn, giữ khuôn phép, nhìn qua một cái cũng khác biệt với Trì Dã độc mồm độc miệng khiến người ta bực mình, làm người ta lo lắng!

Vẻ mặt lão Hứa rất ôn hòa, “Bạn học Văn Tiêu, thế nào rồi, em đã quen với ngôi trường này chưa?”

Văn Tiêu gật đầu, “Rất quen rồi ạ.”

Mặc dù chuyển trường nhưng giờ vào học, giờ tan học với cậu mà nói không có gì khác nhau.

“Bạn cùng bàn của em có ổn không?”

Trì Dã đứng bên cạnh bất mãn, “Lão Hứa, em vẫn còn đứng đây này, cái gì gọi là tạm được? Ngay cả hô hấp em cũng thở nhẹ đi, chỉ sợ hù dọa bạn cùng bàn gầy yếu ————”

Văn Tiêu liếc nhìn Trì Dã.

Mắt cậu hẹp, mi mắt hướng vào trong không quá rõ ràng, đuôi mắt dài, phía dưới còn điểm một nốt ruồi nhỏ. Nếu như thích cười, gương mặt này chắc chắn sẽ rất đa tình, là ngoại hình khiến các cô gái nhỏ yêu thích. Nhưng hết lần này đến lần khác gương mặt này luôn lạnh lùng giống như ai nợ cậu tiền lương tám đời chưa trả.

Trì Dã cảm thấy tính tình người này quá lạnh lùng, lại còn đơn độc, giống như rất sợ liên quan dây mơ rễ má với ai. Chỉ cần liên quan một chút, mọi chuyện phải sáng tỏ, tính toán phải rõ ràng.

Nhưng cái liếc vừa rồi, Trì Dã không hiểu sao tự động nuốt ngược lời chưa nói trở lại.

Đồng bọn tạm thời trước đây, giờ là bạn cùng bàn với hắn, ánh mắt lẫn dáng vẻ đều rất đẹp mắt.

Tiết thứ ba là môn Vật lý, thầy Vật Lý tên Vũ Lịch dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, vóc người cơ bắp đi vào phòng học, đặt bài thi lên trên bàn, “Tôi nghi ngờ nếu như Newton và Einstein còn sống sẽ đều bị các em làm cho tức chết!”

Có người lên tiếng đáp lại: “Vũ ca, nỗi kinh hoàng to lớn này chúng em không gánh được!”

“Vậy được, đổi thành tôi, có người thầy dạy Vật lý nào ngã trên bục giảng, chắc chắn đều là bị các em làm cho tức chết!” Nắm đấm của Vũ Lịch đập lên xấp bài thi, “Cán bộ lớp đâu, đi lên phát bài thi trắc nghiệm nửa tháng trước, tôi không muốn nhìn thấy điểm số này của các em lần thứ hai! Nếu không, tôi khẳng định các em phải bỏ tiền ra mua cho tôi thuốc trợ tim hiệu quả nhanh nhất!”

Triệu Nhất Dương có chút khẩn trương, quay đầu lại muốn tìm Trì Dã nói chuyện, kết quả đập vào mắt là đỉnh đầu của Trì Dã, đang nằm bò ra bàn học ngủ. Tầm mắt cậu ta chuyển sang người Văn Tiêu, “Anh bạn, cậu không hồi hộp sao? Tôi luôn có dự cảm xấu, hình như tôi hiểu sai đề bài rồi.”

Văn Tiêu lắc đầu, “Không hồi hộp.”

Triệu Nhất Dương than thở, vẻ mặt đầy lo lắng, “Cũng đúng, cậu chưa bắt kịp được chương trình học, mỗi môn đều thiếu giờ học của hai học kỳ, nếu là tôi, thi được 40 điểm một môn là trực tiếp để giấy trắng không áp lực trong lòng nữa.”

Cậu ấm ức ngồi yên, cằm đặt trên mặt bàn thở dài.

Thầy Vật lý khoanh tay, nghe cán bộ lớp đọc tên và điểm số, không nhịn được mắng vài câu, “Chiều dài dây kẽm là L, cuốn thành hình con ốc có chiều cao H cách một khoảng với vòng xoắn ốc của cuộn cảm, cố định theo phương thẳng đứng ở trên mặt bàn, thả một viên bi theo vị trí vòng dây của cuộn cảm không có sự ma sát trượt xuống, coi trọng lực của vật đang tăng tốc là g, thời gian diễn ra bao lâu? Đề bài đơn giản như vậy vẫn còn rất nhiều em làm sai!”

Thầy Vật lý còn nhấn mạnh thêm một câu, “Câu hỏi này không cần đọc hết đề cũng có thể biết đáp án là gì!”

Có người lên tiếng, “Thầy, vậy chắc chắn là bạn học mới sai rồi, người không bắt kịp chương trình học, đề bài đơn giản như vậy sai cũng là chuyện bình thường, không phải sao?” Nam sinh đổi giọng nói không nhỏ, nói chuyện nghe rất gian xảo và khó nghe.

Vốn dĩ chuyển trường đã dễ dàng bị gạt bỏ, tính cách Văn Tiêu cũng không đoàn kết nhiệt tình. Lời vừa nói xong, trong phòng học liên tiếp vang lên tiếng cười trộm.

Đúng lúc Trì Dã vừa tỉnh, nghe được câu này, tay trái đỡ đầu, lười biếng mở miệng, “Tôi nói này ai ồn ào thế, ngủ một giấc cũng không yên, thì ra lớp học này nguyên một bầy vịt nhung vẫn không đủ, phải thêm cả gia cầm.”

Tiếng cười trộm lập tức lắng xuống, gương mặt nam sinh vừa mở miệng lúc trắng lúc xanh, nhưng lời Trì Dã nói, cậu ta không dám đáp trả, không thể làm gì khác ngoài nín giận căm hận.

Đúng lúc này, cán bộ lớp đọc đến tên Văn Tiêu và điểm số, “Văn Tiêu, 79.”

Thầy Vật lý lấy bài thi từ trong tay cán bộ lớp, nhìn qua liền gật đầu khen ngợi, “Tất cả kiến thức đề cập trong đề đều được tính điểm, một nửa số điểm không bị trừ. Tôi nghe chủ nhiệm lớp các em nói, trước đây em thiếu khoảng giờ học của một năm học? Có thể đạt được số điểm này chứng tỏ năng lực học tập của em rất tốt, rất nhanh, không tệ, tiếp tục cố gắng.”

Số điểm này so với tính toán của Văn Tiêu không chênh lệch nhiều lắm, cậu đi đến bục giảng nhận lấy bài thi, “Cảm ơn thầy.”

Phía dưới, Trì Dã vỗ bả vai Thượng Quang Dục ngồi trước mặt, “Bài thi này thang điểm tối đa là bao nhiêu điểm? Chẳng lẽ là 150?”

Thượng Quan Dục quay đầu, nói cho hắn câu trả lời chính xác, “100.”

Hai mắt Triệu Nhất Dương mờ mịt, tham gia thảo luận, “Mới vừa rồi tôi còn nói thi 40 điểm, tôi hối hận rồi. Tôi đoán như vậy là sỉ nhục cậu ấy!” Nhìn bài thi của mình một lần nữa, “Tôi so với Văn Tiêu lại chỉ hơn có một chút, mà tôi học hơn cậu ấy những một năm giờ học, chẳng lẽ là ảo giác?”

Trì Dã không có lòng dạ nào mà đi an ủi cậu ta, “Đại sư, ngài vẫn là nên thiết lập lại bộ não đi, kế hoạch ra trận của ngài quá không ổn, phần mềm thăng cấp có tốt thế nào đi chăng nữa vẫn vô ích thôi.”

Triệu Nhất Dương chắp hai tay, “A di đà phật, thí chủ, ngài đang sát muối vào tim ta.”

Cậu ta nhìn về phía nhóm người đang oán hận Trì Dã, “Có điều lần này Vũ ca khen ngợi coi như chuốc thêm phiền toái cho bạn cùng bàn của cậu. Mấy người kia lòng dạ so với con gà mái cũng không lớn hơn bao nhiêu, hẳn là ghi hận với Văn Tiêu lắm.”

Trì Dã tựa người như không xương, lười biếng mở miệng, “Vậy cậu thấy bạn cùng bàn của tôi sẽ để ý sao?”

Triệu Nhất Dương, “Ha, có đạo lý, thật đúng là không thèm để ý. Tôi đoán cậu ấy tới chỗ này một tuần rồi, chắc biết được mỗi tôi và cậu.”

Trên bục giảng, cán bộ lớp đọc xong điểm của Văn Tiêu thì đến lượt Trì Dã.

Trì Dã tựa lưng vào ghế ngồi, giơ tay lên, “Bạn cùng bàn, sau này giúp tôi làm bài thi cùng chứ?”

Văn Tiêu thuận tay cầm bài thi của Trì Dã, lướt mắt nhìn qua, vừa vặn 60 điểm. Phần trả lời có điền đáp án, có câu lại để trống nhưng những câu trả lời được, cơ bản đều đúng.

Giống như là tính toán điểm làm đề đạt đúng 60 điểm.

Đặt bài thi của Trì Dã lên bàn, “Của cậu.”

“Cảm ơn.” Trì Dã không nhìn bài thi của mình, ánh mắt hắn rơi lên bài thi của bạn cùng bàn, phát hiện ra chữ Văn Tiêu rất đẹp, nhất là tên cậu, viết thẳng một nét hay đưa ngang một cái đều rất đẹp.

Đang muốn liếc mắt nhìn nữa liền nghe thấy nòng đại bác của thầy Vật lý nhắm ngay vào hắn, “Trì Dã, lần này em cũng 60 điểm, đếm xem đây là lần thứ mấy rồi? Thi nhiều lần vẫn chỉ 60 điểm, em không chán con số này sao?”

Trì Dã bịa chuyện, “Thầy, đây là số may mắn của em.”

Phát hiện Văn Tiêu cũng đang nhìn điểm của hắn, Trì Dã thấp giọng nói chuyện với bạn cùng bàn, nhiều lời đôi câu, “Cậu nhìn này, tôi gọi đây là sự phát huy ổn định, tình cảm lâu dài nhưng vẫn một lòng một dạ, không có mới nới cũ, đúng không?”