Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 9




*Thân bất do kỷ: ý nói nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật

Văn Tiêu bị vây cả hai bên, nhìn gần sẽ thấy ánh mắt cậu cực kỳ sắc bén, không phải ánh nhìn sáng ngời mà là vẻ lạnh lẽo đến cực điểm. Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, trước hay sau vẫn là vẻ mặt lạnh lùng.

Dưới đuôi mắt là vệt máu đỏ trông rất bắt mắt. Ánh mắt Trì Dã không nhịn được mà cứ nhìn mãi vào nơi đó.

Không ngờ lúc này lại động thủ.

Khoảng cách hai người rất gần nhau, Văn Tiêu bị khống chế vững vàng, tay trái cậu đang buông xuôi bên cạnh đột nhiên dùng lực tấn công thẳng vào huyệt Thái Dương của Trì Dã. Trì Dã theo bản năng giơ tay lên đỡ đòn, bàn tay của cậu khép năm ngón lại, đánh về phía hầu kết ở cổ Trì Dã.

Trì Dã lùi về sau hai bước ổn định trọng tâm, cả người ngửa về sau tránh đòn. Không ngờ ngay sau đó Văn Tiêu rút tay trái đang trong khoảng không về, trực tiếp lên gối húc vào phần bụng hắn đang lơ là không chút đề phòng.

Trời ạ!

Hóa ra tay trái cậu ta lại là hư chiêu*!

*hư chiêu: là chiêu thức để phá phòng thủ của đối phương, sức sát thương không thật lớn (hiểu đơn giản là đòn nhử)

Trì Dã cũng không phải kẻ vừa, cùng lúc mặt nghiêng sang một bên né đòn, tay hắn nắm chặt cổ tay Văn Tiêu, hung hăng ấn cả người cậu lên vách tường một lần nữa.

Đè cổ tay vừa trắng lại vừa nhỏ của Văn Tiêu lên mặt tường, Trì Dã khẽ cười, “Trước khi động thủ cũng không thèm ra tín hiệu?” Hắn không tức giận, ngược lại còn cảm thấy kích thích, nhiều hơn là sự hứng thú, “Tôi trêu chọc cậu chỗ nào chứ?”

Văn Tiêu không giãy giụa nữa, giọng nói lạnh lẽo như sương mù đêm đông, “Cậu dựa vào quá gần tôi.”

Đây là sự cảnh cáo sao?

Buông cổ tay Văn Tiêu ra, Trì Dã lùi về sau hai bước, “Khoảng cách bây giờ đã được chưa?”

Văn Tiêu đứng ngay ngắn, dưới ánh đèn nhìn Trì Dã không đáp, một tay chỉnh lại mũ đen, xoay người bỏ đi.

Trì Dã đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng gầy của cậu ————- Ra tay cũng thật ác.

Sau khi về nhà, Văn Tiêu lao vào phòng tắm. Mắt kính đã lấy xuống, lông mi bị dính nước nên ướt nhẹp. Vệt máu dưới mắt bị nước tạt qua đã ngừng rỉ máu, chỉ còn hiện lên màu đỏ. Cậu đi qua phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một lon Coca.

Trên bàn học, hai đề thi Toán học đang mở ra. Văn Tiêu nhấp một ngụm Coca, cầm bút giải đề. Trước mặt đều là giấy nháp, giải toán một thôi một hồi, cuối cùng nhìn lại vẫn không tìm ra đáp án.

Đánh nhau một trận xong, trong lòng đầy sự bực bội, cảm thấy trong phòng quá bí bách, Văn Tiêu đứng dậy mở cửa sổ.

Gió lạnh tràn vào phòng, rất nhanh đã khiến tinh thần sảng khoái hơn hẳn.

Đường Cửu Chương lúc nửa đêm rất yên tĩnh, thi thoảng vang lên tiếng chó sủa, rất nhanh lại tĩnh lặng trở lại.

Cậu quan sát không mục đích, bỗng nhiên thấy cửa sổ chếch về phía đối diện bị đẩy ra, một cô nhóc nằm bò lên khung cửa sổ, không biết đang làm gì.

Hình như có chút giống———–Nha Nha.

Đang muốn nhìn kĩ lại thì điện thoại di động để trên bàn học reo.

Số điện thoại của cậu chỉ có hai người biết. Bạn học trước đây đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc, hiện tại ở nơi này cũng chưa từng trao đổi phương thức liên lạc với ai, không cần đoán cũng biết người gọi chỉ có bà ngoại.

Giọng của bà ngoại cậu trước sau vẫn ôn hòa như vậy, “Cháu vẫn đang giải đề sao?”

“Vâng, bài tập Toán học cháu chưa làm xong, vẫn còn hai bài thi.”

“Vậy làm xong rồi thì ngủ sớm một chút.” Bà ngoại ngừng vài giây, nói chậm lại, “Bác sĩ Lâm gọi cho bà, nói rằng cháu đến Minh Nam hơn nửa tháng vẫn chưa liên lạc với ông ấy.”

Văn Tiêu nhìn chằm chằm cửa sổ chếch về hướng đối diện, mờ mờ thấy cô nhóc giống Nha Nha hình như đang tưới hoa, cậu cong môi, không trả lời.

Bà ngoại khẽ thở dài, “Buổi sáng ngày thứ bảy, bà hẹn thời gian giúp cháu rồi, địa chỉ cháu nhớ chứ, vẫn như trước đây.”

Một lúc sau, Văn Tiêu mới trả lời, “Vâng.”

Hàng năm, bệnh viện Đại học Y Minh Nam lúc nào cũng đông nghịt người, cầu thang lên xuống thường xuyên nghe thấy tiếng “bịch bịch”, giống như một giây tiếp theo sẽ sập vì quá nhiều người đi lại, báo hiệu sự hỏng hóc.

Trì Dã đứng ở khu nộp tiền thu lệ phí, trong tay cầm một xấp biên lai đủ để xếp dài từ đây ra tới tận đại sảnh. Trên hóa đơn viện phí có con dấu đỏ tươi của phòng tài vụ, mực đóng dấu còn chưa kịp khô, dính chút ít trên tay. Trì Dã không để ý, kiểm tra lại biên lai cùng số tiền một lần nữa, chắc chắn không có vấn đề gì mới thôi.

Vừa ngẩng lên thì đột nhiên nhìn thấy người quen.

Trì Dã thuận tay nhét hết biên lai vào túi áo khoác.

Văn Tiêu không mặc đồng phục học sinh, có thể là do cảm nhận được không khí mùa xuân đến sớm hoặc cậu không sợ lạnh, chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, cổ áo xếp chồng mấy nếp cao đến tận cổ, càng khiến khuôn mặt cậu nhỏ hơn.

Có điều Trì Dã rất quen thuộc với bệnh viện này. Hướng mà Văn Tiêu đang đi dẫn thẳng đến một nơi ——-Trung tâm bảo vệ sức khỏe và tinh thần.

Bỗng nhiên chạm mặt nhau, Văn Tiêu cũng không quay đầu đi thẳng, cậu vẫn lên tiếng chào hỏi trước, “Trùng hợp quá.”

Trì Dã: “Đúng là rất trùng hợp. Tôi hơi cảm mạo, đang lấy số, không ngờ lại gặp cậu.”

Văn Tiêu quan sát người trước mặt, cả người cậu ta chẳng có dấu hiệu nào là bị cảm mạo đến mức phải đến viện khám. Biết lý do này hắn vừa bịa ra, cậu cũng không thích dò hỏi chuyện riêng tư của người khác, chỉ gật đầu một cái, “Ừ, vậy tôi đi trước.”

Không ngờ, hơn nửa tiếng sau hai người lại gặp nhau.

Bên cạnh bệnh viện có dãy quán ăn, dù rất đông nhưng số người ngồi ăn không nhiều lắm———-chủ yếu là khách sau khi tranh thủ ăn uống xong sẽ lập tức mang theo một phần cho người nhà đang cấp cứu trong viện.

Một hai năm gần đây, mỗi tuần lễ Trì Dã đều phải đến bệnh viện hai lần, lần nào cũng nhắm đúng vào một quán sủi cảo, mỗi lần về đều tạt qua quán ăn, thành ra ông chủ quán cũng đã quen mặt hắn.

Tìm một bàn trống còn sót lại ngồi xuống, ông chủ nhận ra hắn, “Vẫn bốn lạng nhân thịt lợn nhỉ?”

Trì Dã cười nói, “Đúng, nhiều cải xanh một chút.”

“Được rồi!”

Tách đôi đũa ra, giống như nhận thấy được điều gì, Trì Dã ngẩng đầu lên đã thấy Văn Tiêu vén màn nhựa trong suốt từ cửa đi vào.

Thời gian này đúng vào giờ ăn trưa, trong tiệm đã kín chỗ. Trì Dã nhìn Văn Tiêu chọn phần sủi cảo xong, lại thấy cậu quan sát một lượt quán, cuối cùng hai chân bước tới bên cạnh bàn hắn, “Ghép hai bàn này lại.”

Đợi cậu ngồi xuống, Trì Dã nói, “Ánh mắt cậu không tệ, hai dãy quán ăn cạnh bệnh viện chỉ có quán này sạch sẽ, ăn những món khác như bát mỳ thôi cũng thấy đau ruột chắng khác gì Hạc Đỉnh Hồng*.

*Hạc Đỉnh Hồng: xuất hiện trong nhiều tiểu thuyết và phim kiếm hiệp Trung Quốc, thường đảm nhận một nhiệm vụ duy nhất là… giết người. Thứ chất độc có cái tên hoa mỹ này được mô tả là cực độc, lỡ uống vào thì “Hoa Đà tái thế” cũng không thể nào cứu được. (dễ hiểu thì trong HĐH có thạch tín đấy các bạn ạ =)))

Văn Tiêu liếc hắn, “May mà giọng cậu không lớn.”

“May?” Trì Dã rất tự biết mình, lúc nói chuyện còn cười, “Có phải giọng tôi nói lớn chút nữa, chủ tiệm tứ phía sẽ cầm chổi đuổi đánh tôi, nghĩ đến cảnh tượng đó đã cảm thấy cực kỳ muốn xem rồi.”

Sủi cảo trong nồi nóng hôi hổi, trên bàn đặt hai tấm thực đơn, Trì Dã đọc tên món, giá cả từ trên xuống dưới, nhìn đi nhìn lại hai lần thì phát hiện người ngồi trước mặt im lặng không nói gì, bầu không khí khó nói mà cảm thấy kì lạ.

Hắn thử tìm một đề tài, “Thứ sáu không phải trường chúng ta có tin tức mới sao?”

Văn Tiêu có chút ấn tượng, trong giờ học cũng mơ hồ nghe thấy học ủy từng nhắc đến, “Chuyện gì?”

Trì Dã: “Phía đông bắc của sân tập có một mảnh đất hoang, trường học chuẩn bị đào hố trồng cây. Không ngờ lúc đào lại phát hiện di tích lịch sử, nghe kích thích không? Phán đoán sơ bộ đây hẳn là một ngôi mộ cổ. Trường chúng ta có hơn 2000 năm lịch sử, có thể chôn được ở đây hẳn không phải người bình thường.”

Văn Tiêu nghe xong, im lặng vài giây, “Mộ phần thức tỉnh*?”

Trì Dã bật cười, “Bạn cùng bàn à, cậu nghĩ nhiều quá rồi đó. Còn muốn thức tỉnh hả, cùng lắm thì mộ phần này thức tỉnh do tiếng phát thanh thể thao thôi!”

Không khí nói chuyện phiếm không tệ, Trì Dã nói, “Chuyện này coi như sáng tỏ?”

Hắn muốn nhắc đến chuyện ngày hôm đó hai người bọn họ động thủ trong ngõ hẻm.

Thật ra chính hắn cũng không hiểu sao lúc đó chỉ mới kích động một chút đã ấn người ta lên tường. Với tính tình của Văn Tiêu còn không động thủ với hắn mới lạ đấy. Nghĩ tới đây, Trì Dã tự cho đây là hành động bộc phát, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi người nào mà không có lúc nóng máu chứ?

Hai tay Văn Tiêu cầm cốc nhựa trong suốt, bên trong là trà nóng màu hổ phách. Tay cậu rất đẹp, cầm cốc trà như vậy không giống như đang cầm một cái cốc mười đồng một cái mà càng giống cầm cốc sứ trắng vô giá.

Suy nghĩ này vừa lướt qua trong đầu, Trì Dã mở miệng, “Cậu nên đi đóng quảng cáo.”

“Cái gì?”

Trì Dã: “Không có gì.”

Văn Tiêu không hỏi kĩ, chỉ trả lời một vấn đề của hắn, “Vẫn là tôi nợ cậu một lần.”

Trì Dã nghĩ thầm, cảm giác làm chủ nợ thật tốt.

Ngày hôm sau, chỉ cần vừa đến trường, từ trong phòng học đến ngoài hành lang như biến thành cái chợ, đâu đâu cũng thấy đang bàn luận chuyện đào cổ mộ ở sân tập.

Trì Dã vừa đến cửa lớp, một chân còn chưa kịp bước vào đã nghe thấy tiếng Hứa Duệ cằn nhằn sau lưng, trong giọng nói còn xen lẫn sự hốt hoảng, “Trì ca? Tôi chắc chắn tới trễ rồi, chắc chắn là———-”

Trì Dã nhướn mày: “Tại sao cậu tới trễ?”

“Còn không phải vì tôi gặp cậu sao, như vậy chắc chắn là trễ rồi.”

Trì Dã: “…” Với cái suy luận sắc bén như này hắn cũng không thấy vấn đề gì. Hắn giơ ngón tay chỉ lên bảng thông báo chung, “Bạn học, cậu thấy rõ chưa, chuông dự bị* còn chưa kêu, đến trễ cái gì chứ.”

*Chuông dự bị: tạm hiểu là chuông truy bài, thường kêu sớm hơn 15 phút so với chuông vào giờ học (ở VN thì như vậy còn ở TQ mình không chắc lắm)

Đến chỗ ngồi, Trì Dã gọi, “Chào buổi sáng mọi người.” Nhìn thấy bạn cùng bàn đang chuyên tâm học tiếng Anh lại nói, “Chào buổi sáng bạn cùng bàn.”

Văn Tiêu dành ít sự chú ý cho hắn, “Chào buổi sáng.”

Triệu Nhất Dương cảm thấy hơi vi diệu, cậu chọc chọc bạn cùng bàn lặng lẽ nói, “Thượng Quan, hình như tôi vừa nhìn thấy đại chiến thế giới lần thứ ba biến mất trong ánh mặt trời ngày đông rồi.”

Thượng Quan Dục cảm thấy trong đầu cậu ta hẳn là đang vang lên tiếng loảng xoảng gì đó, “Đại chiến thế giới lần thứ ba, một viên đạn bắn ra do những lực nào tác động?”

Triệu Nhất Dương: “…”

Quay lại nhìn thấy Văn Tiêu ngồi sau lưng đang làm bài tập tiếng Anh, Trì Dã mượn cây bút của cậu ngồi nghịch chơi.

Mặc dù Triệu Nhất Dương hiểu rõ nhân cách Trì Dã nhưng cậu chắc chắn không phủ nhận, Trì Dã là một người nguy hiểm. Giờ tự học buổi tối năm lớp 10, Trì Dã đá văng cửa sau của lớp học, xông vào đánh Chương Minh Phong, cảnh tượng hôm đó cậu vẫn nhớ rõ. Sau đó Chương Minh Phong được đưa đi bệnh viện, trên mặt sàn đầy máu, cậu và ủy viên đời sống cầm chổi lau nhà cùng nhau lau dọn sạch sẽ.

Vì thế, lúc Văn Tiêu vừa ngồi xuống ở hàng cuối, tính cách thì lạnh lùng như đá, cậu còn lo lắng hai người này sẽ không hợp mà xông vào đánh nhau.

Bây giờ phát hiện, trông họ thật——hòa hợp?

Thế giới thật kỳ diệu.

Chuông dự bị của giờ truy bài buổi sáng vang lên, Văn Tiêu vừa rút bài thi ra đã thấy Lý Bùi đi vào từ cửa trước lớp học.

Trên đầu cậu ta quấn băng vải, đi bộ vài bước cũng không đứng thẳng người được.

Có người kêu lên, “Lý Bùi, mấy hôm nay không thấy cậu, đi đâu mà người ngợm thành thế này?”

Lý Bùi dừng chân cạnh bục giảng, chần chừ một lúc liền vòng đường khác, dựa vào cửa sổ đi thẳng xuống hàng cuối cùng.

Triệu Nhất Dương lẩm bẩm, “Lạ nhỉ, chẳng lẽ thương tích này là do Trì ca đánh, đây là muốn báo thù sao?”

Nửa phút sau, Lý Bùi dừng cạnh bàn học của Văn Tiêu, vẻ mặt vừa khuất phục lại có vẻ nhục nhã, nhìn kĩ còn thấy cả sợ hãi. Cậu ta nuốt nước bọt, cúi gập người chuẩn xác về phía Văn Tiêu.

Cả lớp lặng ngắt như tờ, đây là mơ sao———– Hành động gì vậy?

Ngực Lý Bùi bị đạp một cước đến giờ vẫn còn đau đớn, cậu ta ấp a ấp úng, “Sau này, sau này tôi chắc chắn sẽ đi đường vòng, xin cậu——”

“Được rồi.” Trì Dã mở miệng cắt đứt lời, không tự nhiên khoanh cặp chân dài ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm Lý Bùi, “Nói xong chưa? Đi nhanh lên, đừng có dọa bạn cùng bàn của tôi.” Hắn cong môi cười, “Bạn cùng bàn của tôi ốm yếu, chỉ muốn học tập thật giỏi.”

Chờ khi giải tán, ánh mắt của bạn học trong lớp đều thu lại——– hóa ra là bị Trì Dã đánh, cái này cũng trong dự đoán.

Văn Tiêu rút lấy cây bút đang xoay trong tay Trì Dã, “Cậu bảo ai ốm yếu?”

“Tôi.” Trì Dã rất không có tiết tháo* mà trả lời, lại nói tiếp, “Tôi không mang bút, cho tôi mượn chút đi? 50 xu một giờ học.”

Văn Tiêu ném bút sang, “Tiền quá ít, của hiếm đấy.”

*tiết tháo: sự tu dưỡng đạo đức và nhân cách cao thượng

Cửa sổ phòng học đóng chặt, nhiều người cảm thấy ấm áp và dễ chịu. Giờ Văn học, giáo viên đang giảng về các tác phẩm văn cổ, không quá một tiếng trong lớp đã gục xuống một loạt.

Trì Dã nghe mãi cũng không hiểu, mượn máy chơi game switch của Triệu Nhất Dương, trái lại không hề cảm thấy buồn ngủ.

Đánh xong một ván game, nghiêng đầu sang đã thấy bạn cùng bàn của hắn nhắm hai mắt ngủ từ bao giờ, không biết là do thấy ác mộng hay tư thế ngủ khó chịu mà cau mày lại, lông mi run rẩy mãi không ngừng.

Văn Tiêu ngủ không sâu.

Cậu mơ màng ý thức được lúc mình ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ, bốn phía trắng toát cùng mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Bác sĩ Lâm ngồi phía sau bàn làm việc, cầm bút hỏi cậu, “Hiện tại vẫn thường xuyên mơ thấy những cảnh tượng kia sao?”

Cậu nghe thấy tiếng mình trả lời, “Không có, lâu rồi cháu không mơ thấy bọn họ.”

Cậu nói dối.

Cậu thường xuyên mơ thấy bọn họ, ba, mẹ, em gái của cậu, mơ rất rõ ràng giống như ngày hôm qua.

Bọn họ vẫn sống trong giấc mơ của cậu.

Bác sĩ Lâm gật đầu, ghi chép trên quyển sổ, lại hỏi, “Bây giờ nhìn thấy nước, đá viên, thuyền, tiếng chuông báo động sẽ thấy sợ hãi sao?”

“Không biết.”

Bác sĩ Lâm đóng nắp bút lại, “Dựa vào câu trả lời của cháu, triệu chứng bệnh đang dần khỏi, mặc dù quá trình phục hồi còn chậm nhưng cháu đừng nản chí.”

Trong nháy mắt, cậu như thấy mình trong giấc mơ gật đầu nói lời cảm ơn.

Từ phòng làm việc đi ra, gạch sứ cẩm thạch sáng ngời, bóng loáng trong chớp mắt biến thành ao đầm, bùn đen lẫn lộn, một giây tiếp theo lại biến thành một tầng băng mỏng, phía dưới là nước biển xanh đậm dần hóa đen đang cuồn cuộn dâng.

Văn Tiêu sợ hãi lùi về sau một bước, nhưng kế tiếp lại bị sóng biển dâng trào ập đến cuốn đi, ngay lúc hốt hoảng, tay cậu bắt được một tấm gỗ trôi nổi.

Trong phòng học, giáo viên dạy Văn đang nói đến câu chuyện, “Gia Cát đản lấy thọ xuân phản bội, Ngụy đế ra trận, dẫn theo văn võ Kinh Châu làm người dẫn đường**, những câu này khi phiên dịch đều có điểm yếu, các bạn học hãy ghi nhớ.”

Trì Dã cúi đầu xuống nhìn bàn học, cổ tay hắn bị Văn Tiêu siết chặt như vậy, hắn nghĩ thầm, cũng đâu phải do hắn không muốn chép bài đâu, hắn phải làm sao? Hắn đây cũng là thân bất do kỷ!

Lời editor

Chương hiếm hoi mình đành phải để lại vài lời phía cuối giãi bày. Với mình mà nói chương này có khá nhiều thứ phải tra cứu, tra rồi vẫn không hiểu và chắc chắn cho lắm.

*Mộ phần bính địch (Hán Việt): âm 蹦 (bèng) trong tiếng Trung khi tra cứu có nghĩa là nhảy, bật, tung ra, bắn ra. Mình không edit được chuẩn vì đọc câu “mộ phần nhảy lên” nghe có vẻ buồn cười (?!) Tự nhiên nghĩ ra cụm từ “thức tỉnh” áp vào văn cảnh nghe hợp lí nên mình tạm thời để vậy. 

** ‘Gia Cát đản lấy thọ xuân phản bội, ngụy đế xuất chinh, chi tỷ số Kinh Châu văn võ cho là người dẫn đường’: do không hiểu chính xác được câu này nên không thể edit sang thuần Việt được. Mình cũng đi tra cứu thêm về lịch sử Tam quốc nhưng vẫn không tìm được cái gì liên quan giữa “Gia Cát” và “phản bội”. 

Bạn đọc đi qua nếu hiểu rõ hãy để lại góp ý phía dưới cho mình nhé. Mong khi đọc mọi người sẽ không khó chịu vì điều này >.<