Editor: Giừa
-
Bữa sáng ngày hôm đó, hai người họ đã không thể ăn cùng nhau.
Tạ Do Lạc quên mất mình đã bước vào căng tin nào, nhưng anh vẫn nhớ rằng mình đã ăn bánh bao nhân trứng sữa, có điều anh không nếm được chút mùi vị nào, cũng không biết bánh bao có vấn đề gì không, anh cứ thất thần như vậy mà ngồi ăn.
Sau khi trở về ký túc xá, người bạn cùng phòng đã đợi anh gần như cả ngày, nhanh chóng chạy tới: "Sao rồi? Có hỏi được không, Thời Du có đồng ý không, có thể gửi thông tin liên lạc không?"
"Không được." Tạ Do Lạc vô thức từ chối, cảnh tượng Thời Du rời đi với vẻ mặt chán nản thoáng hiện trong đầu anh, trông hệt như một chú cún bự muốn được chủ nhân ôm ấp mà lại bị từ chối, hai tai rũ xuống, cái đuôi bất động.
Anh nghĩ, nếu lúc đó mà anh nhìn cậu lâu hơn chút nữa, có khi anh thật sự sẽ không nhịn được mà xoa đầu cậu.
Bạn cùng phòng rên rỉ: "Tại sao chứ, có phải ông quên hỏi không vậy." Cậu ta bị em gái quấy rầy suốt cả ngày, sắp suy sụp tinh thần đến nơi rồi.
Tạ Do Lạc im lặng quay đi: "Cậu ấy bảo có người mình thích rồi."
Sau ngày hôm đó, anh bắt đầu cố ý hoặc vô thức trốn tránh Thời Du, cố tình rời khỏi ký túc và lớp học từ sớm, không trả lời các cuộc gọi của Thời Du, hoặc là chờ thật lâu mới chậm chạp trả lời tin nhắn của Thời Du.
Anh không nghĩ được ra cách nào khác, đơn giản bởi vì anh chưa từng xử lý loại tình huống này bao giờ, anh không biết phải nói gì khi họ đi cùng nhau, không biết phải nói gì khi nghe điện thoại.
Nhưng Tạ Do Lạc cảm thấy bản thân mình có gì đó không ổn.
Không gặp Thời Du, anh không khỏi nghĩ đến Thời Du sẽ có biểu cảm gì khi cậu đi tìm anh nhưng lại không thể gặp. Thời Du gọi điện cho anh, mặc dù anh không nhấc máy nhưng vẫn sẽ luôn nhìn màn hình cho đến khi cuộc gọi bị ngắt. Tin nhắn cũng vậy, hai ba dòng chữ chẳng có nội dung gì mấy, anh vẫn có thể nhìn chúng chằm chằm thật lâu.
Có lẽ Thời Du cũng đã nhận ra thái độ của anh, không tới tìm anh nữa, cũng không thường xuyên gọi điện và nhắn tin nữa.
Trước giờ Tạ Do Lạc vẫn luôn cảm thấy trường học thật là nhỏ, đi đến đâu hai người cũng có thể bắt gặp nhau. Hiện tại không còn gặp người kia nữa, anh mới chợt nhận ra, trường học đâu có nhỏ, chỉ là do ai kia luôn tìm được cách để hai người bất ngờ đụng mặt mà thôi.
Người chủ động trốn tránh là anh, nhưng giờ thật sự không gặp được, anh lại nhớ đến phát hoảng.
Đúng, là nhớ đến phát hoảng.
Trước kia không hề nhận ra con đường từ ký túc xá đến tòa nhà thí nghiệm lại dài như vậy, không nhận ra rằng ngồi ăn cơm một mình ở căng tin lại nhàm chán như vậy, sau khi tan học không thấy người kia đứng ở cổng khu dạy học lại có cảm giác trống vắng như vậy.
Bài luận văn trên máy tính vẫn chưa chỉnh sửa xong, Tạ Do Lạc đã lặp đi lặp lại một hành động hơn mười lần dưới sự dẫn dắt của trí nhớ cơ bắp— cầm điện thoại bật màn hình sáng lên, thấy không có tin nhắn mới nào, sau đó lại đặt xuống.
Khi anh nhận ra vòng tuần hoàn hành động vô thức này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu quả học tập của mình, anh bắt đầu cảm thấy bất an, bực bội bóp bóp sống mũi, chỉ muốn tắt hẳn điện thoại đi.
Nhưng ngay lúc này, màn hình điện thoại lại sáng lên, lâu lắm rồi Thời Du mới gửi cho anh một tin nhắn.
Nhịp tim vốn đã ổn định trong lồng ngực Tạ Do Lạc đột nhiên tăng tốc.
Đầu ngón tay anh khựng lại cách màn hình một milimet, trước khi anh nhấp vào.
Tin nhắn cuối cùng đã từ một tuần trước, Thời Du gửi cho anh vài tin nhắn, không đề cập đến lời tỏ tình, cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhắn toàn những câu vô nghĩa, nhưng đều không nhận được hồi âm.
Hôm nay cũng vậy, cậu nói hôm nay thời tiết rất đẹp, gần trường có một nhà hàng mới mở, hỏi anh có muốn đi ăn cùng cậu không, đi kèm với đó còn có một icon khủng long nhỏ vẫy đuôi.
Màn hình tràn ngập những khung bong bóng trắng của đối phương, dường như có thể cảm nhận được sự nhiệt tình không thể dập tắt của người ở đầu bên kia màn hình điện thoại.
Theo sau còn có cả sự e dè, thấp thỏm lo lắng.
Tạ Do Lạc chợt thấy lòng mình nặng trĩu, không phải vì bị một tảng đá đè nặng, mà là một núi bông, rõ ràng vừa nhẹ vừa mềm mại, nhưng lại khiến anh không thở nổi.
Qua một lúc lâu, anh mới động đậy ngón tay có chút cứng đờ, đáp lại: [Không được, buổi tối tôi có việc rồi.]
Buổi chiều anh lên phòng thí nghiệm, các thành viên trong tổ đều đã đến đông đủ, họ kiểm tra lại một lần cuối cùng trước khi báo cáo thí nghiệm lên hội đồng.
Xong việc, có người vươn vai duỗi eo hỏi anh: "Ủa, Do Lạc, cậu đến một mình hả?"
Tạ Do Lạc gật đầu.
Sinh viên nam nằm ườn trên bàn, mũi chân chán nản đặt trên mặt đất, cười hỏi anh: "Ầy, Do Lạc, sao dạo này thấy cậu toàn đi một mình thế, chó con la liếm cậu đâu rồi, sao không thấy đi cùng?"
Từ này lọt vào tai, Tạ Do Lạc sững sờ một lát mới phản ứng lại, sắc mặt trầm xuống: "Cậu đang nói cái gì?"
Sinh viên nam chẳng để ý gì: "Thời Du ý, không phải ngày nào cậu ấy cũng dính sau mông cậu à? Mấy nay không thấy cậu ấy nên có hơi lạ, sao rồi, hai người cãi nhau à?"
Tạ Do Lạc: "Cậu ấy không phải chó la liếm."
"Haha còn không phải hả, điển hình rồi lại còn, mỗi ngày đều bám theo cậu mấy lần, dù cậu có phớt lờ thì cậu ấy vẫn nhiệt tình—"
Sinh viên nam đó bị bạn học bên cạnh khẩy khẩy tay ám chỉ, mới phát hiện ra sắc mặt Tạ Do Lạc càng lúc càng khó coi, cậu ta đột ngột im miệng, xin lỗi: "Xin lỗi nha Do Lạc, tôi không có ý sỉ nhục cậu ấy đâu, cũng không mắng cậu hay gì đâu, tôi chỉ tiện mồm giỡn một tí thôi, nếu cậu không thích nghe thì cứ coi như tôi xàm chó là được."
Cậu ta biết mình lỡ lời, sau đó xấu hổ không dám nói gì thêm nữa, lập tức thu dọn đồ đạc rời đi ngay khi kết thúc buổi làm việc.
Phòng thí nghiệm chỉ còn lại hai người, một người là Tạ Do Lạc, người còn lại là một đàn chị được sắp xếp đến đây hỗ trợ tổng kết thí nghiệm.
Đàn chị này cũng là một thành viên của tổ nghiên cứu gen phản tổ, đã quá thân quen với Tạ Do Lạc.
Tạ Do Lạc vốn tưởng rằng trong phòng học chỉ còn một mình mình, khi chuẩn bị rời đi, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra còn một người nữa: "Đàn chị chưa đi sao?"
"Không vội." Đàn chị cười cười: "Ở lại một lúc, muốn tám chuyện chút."
Tạ Do Lạc: "Chuyện gì vậy?"
Đàn chị: "Cậu với Thời Du là một cặp rồi à?"
Chân mày Tạ Do Lạc giật giật, phủ nhận: "Chị hiểu lầm rồi, em với cậu ấy không phải quan hệ đó."
Đàn chị lập tức lộ vẻ thất vọng: "Không thành sao, vừa nãy nghe cậu nói như vậy, chị còn tưởng hai người thành đôi rồi, làm chị vui mừng vô ích."
"Không có đâu." Tạ Do Lạc cúi đầu: "Cậu ấy chỉ là đàn em của em thôi."
"Cái gì mà đàn em thôi, nói ba cái câu này chỉ đủ gạt đám trẻ con lên ba, thử xem chúng nó có tin không..."
Đàn chị phàn nàn mấy câu, nghĩ ra gì đó, bỗng nhiên nheo mắt lại đánh giá Tạ Do Lạc: "Do Lạc, đừng nói với chị là cậu không biết Thời Du thích cậu đấy nhé, cả thế giới đều biết mà chẳng lẽ cậu không biết hả?"
Nếu như nghe những lời này vào tuần trước, Tạ Do Lạc hẳn đã có thể gật đầu thừa nhận, anh quả thật không biết.
Thế nhưng hôm nay thì không phải, anh biết, nhưng không phải do tự anh nhận ra, mà Thời Du vẫn phải đích thân nói cho anh, để rồi thành ra như bây giờ.
Đàn chị nhìn biểu cảm của anh là đã biết đáp án, tâm trạng rất phức tạp, do dự một lát, thở dài, cô vẫn nói: "Do lạc, chị nói như này có thể nghe không được lịch sự cho lắm, nhưng mà theo lý thì chị vẫn phải nói cho cậu, cậu hờ hững với người ta như vậy, thật sự không hay ho gì đâu."
Quen nhau đã hai năm, mặc dù không hiểu rõ triệt để, nhưng cô vẫn biết được tính cách của Tạ Do Lạc là như thế nào.
Cô biết Tạ Do Lạc tính tình lãnh đạm, ít nói, trong lòng cũng không có những suy nghĩ rối ren phức tạp, nên chắc chắn cũng không hề có ý xấu. Tình huống như vậy xảy ra, hơn một nửa là do trời xui đất khiến.
Nhưng đồng thời cô cũng hiểu rất rõ, chuyện này nếu không được trực tiếp chỉ ra, chỉ dựa vào EQ của anh thì không biết bao giờ mới có thể giải quyết được.
Tạ Do Lạc rất không đồng tình với câu nói này, cũng phản đối người khác nói Thời Du là chó la liếm anh: "Em không hờ hững với cậu ấy."
"Không hả?" Đàn chị nói: "Cậu ấy thích cậu, cậu cũng biết là cậu ấy thích cậu, lại không muốn đáp lại cậu ấy. Ai ai cũng thấy cậu ấy tốt với cậu như thế nào, rồi ai ai cũng thấy cậu thờ ơ với người ta như thế nào, đừng bảo là Tiểu Chu, đến cả chị cũng thấy cậu đang coi Thời Du như chó la liếm."
Trong lòng Tạ Do Lạc rối bời, anh muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, lời anh nói ra đều có vẻ rất bất lực và yếu ớt: "Em không có... Chỉ là em không biết phải đáp lại tình cảm của cậu ấy như thế nào."
"Nếu cậu không thích cậu ấy, vậy sao không từ chối thẳng thừng đi?"
Đàn chị từ từ dẫn dắt: "Chúng ta đều biết Thời Du chắc chắn không phải kiểu người lì lợm, nếu cậu nghiêm túc bảo rằng cậu không thích cậu ấy, không thể chấp nhận cậu ấy, cách thức thể hiện tình cảm của cậu ấy làm cậu bối rối, chị đảm bảo là kể cả cậu ấy có không buông bỏ được thì cũng sẽ không đến tìm cậu nữa, để làm cậu vui."
"Có một số người sẽ rất kiên nhẫn trong chuyện tình cảm, nhưng không thể nào cứ mãi chờ đợi trong vô vọng được, và kể cả có thể chờ được đi nữa, thì liệu có quá bất công khi cậu ấy phải chờ mà không có hồi đáp không?"
"Thời Du rất ưu tú, có không ít cô gái thích cậu ấy, có lẽ bây giờ trong lòng cậu ấy hướng hoàn toàn về cậu nên không để ý những người khác, chỉ cần cậu kiên trì đẩy cậu ấy ra, kiên quyết bảo cậu ấy đừng lãng phí thời gian cho cậu một cách vô vọng nữa, thì hẳn là một ngày nào đó cậu ấy có thể để ý đến những người khác mà đúng không?"
Sắc mặt Tạ Do Lạc trở nên trắng bệch, tờ giấy anh nắm trong tay đã bị vò đến nhàu nhĩ, không thể đọc nổi nữa.
Hé miệng vài lần, nhưng vì suy nghĩ trong đầu đã hóa thành một đống bùi nhùi, anh chẳng thể nói ra chữ nào.
Đàn chị cuối cùng cũng hỏi anh: "Cậu không muốn từ chối cậu ấy sao?"
Các đốt ngón tay của Tạ Do Lạc đều đã trắng bệch, anh quả thật không biết phải đáp lại Thời Du như thế nào, nhưng trước giờ cũng chưa từng nghĩ đến việc từ chối cậu.
Thời Du tỏ tình, anh giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng là anh đang né tránh Thời Du, không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn, rồi khi cậu thật sự không tới tìm anh nữa, anh lại ngồi nhìn điện thoại đến mất hồn.
Chẳng trách người khác lại nói vậy, anh không thích nghe người ta gọi Thời Du là chó la liếm anh, cảm thấy người ta y vào sự dễ tính của Thời Du mà bắt nạt bằng cách đùa giỡn, nhưng kết quả là chính anh mới là người bắt nạt cậu nghiêm trọng nhất.
"Cậu tự suy nghĩ lại cho kỹ đi nhé."
Đàn chị nói: "Chị không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng mà chị vẫn phải nói với cậu, khi một người không biết phải đối diện với một vấn đề như thế nào mà lựa chọn né tránh, vậy có nghĩa là người đó đã vô thức có xu hướng chấp nhận nó rồi, suy cho cùng thì từ chối vẫn là cách xử lý đơn giản mà dễ dàng nhất mà, đúng không?"
"Nếu cậu vẫn không biết phải làm sao thì cứ thử tưởng tượng một chút, nếu đổi Thời Du thành một người bất kỳ nào đó, rồi người đó lại dính lấy cậu y hệt vậy, ân cần quan tâm chăm sóc cậu, liệu cậu có chấp nhận được không?"
-
Bữa tối, Tạ Do Lạc chỉ ăn được mấy miếng đã quay trở về ký túc xá.
Buổi chiều thứ sáu của sinh viên đại học có thể sánh ngang với ngày nghỉ lễ, trong ký túc ngoại trừ anh ra thì ba người còn lại đã đều đã về nhà.
Tạ Do Lạc cầm điện thoại, ngồi bần thần trên ghế một lúc lâu, cho đến khi mặt trời cất đi những tia nắng cuối cùng của nó, khi ánh trăng bắt đầu treo trên những đám mây, anh mới bấm điện thoại.
Tiếng chuông điện thoại kéo dài bao lâu, trái tim của Tạ Do Lạc treo lơ lửng trong lồng ngực bấy lâu, nhịp tim của anh bị kéo lên đỉnh điểm ngay khi điện thoại được kết nối.
Đáng tiếc, âm thanh phát ra không phải là giọng nói mà anh muốn nghe.
"Alo? Ai vậy ạ?"
Giọng nói xa lạ, say xỉn, Tạ Do Lạc có cảm giác như mình vừa đâm đầu vào bông: "Cậu là ai?"
"Tôi là ai, tôi là tôi, anh là ai?"
Lúc này Tạ Do Lạc không muốn lãng phí thời gian với một con ma men: "Thời Du đâu? Cậu đưa điện thoại cho cậu ấy."
"Hở? Thời Du?"
Đầu bên kia im lặng một lúc, sau đó một giọng nói lùng bùng mới đáp lại: "Ủa, đây không phải điện thoại của mình, Thời Du, thọ tinh, thọ tinh đâu?"
Có tiếng trả lời mơ hồ vọng lại: "Không biết nữa, hình như uống nhiều quá xong vào nhà vệ sinh ói rồi..."
Tạ Do Lạc cầm điện thoại, đóng băng tại chỗ.
Thảo nào, thảo nào qua nhiều ngày không liên lạc như vậy, hôm nay lại đột nhiên gửi tin nhắn muốn hẹn anh đi ăn.
"Alo? Anh còn đó không? Không biết Thời Du đang ở đâu rồi ý, à hay là! Hay là lát nữa anh gọi lại đi?"
"Hôm nay là sinh nhật Thời Du à?"
"Đúng rồi." Người nhận điện thoại say mèm chẳng hiểu mô tê gì, gào to lên: "Thời Du, chúc mừng sinh nhật 20 tuổi nhá! Chúc ông vui vẻ mỗi ngày, sống lâu trăm tuổi!!!"
"Các cậu uống rượu ở đâu?" Tạ Do Lạc hỏi hắn.
"Làm gì thế, anh cũng muốn qua nhậu hở?"
Tạ Do Lạc: "Tôi đi tìm Thời Du, phiền cậu cho tôi xin địa chỉ được không?"
-
Hết ngoại truyện 2.