Bạn Cùng Phòng Luôn Nhiệt Tình Giúp Đỡ Tôi

Chương 18: Lời cuối truyện




Vẫn như hai bộ trước, Pa xin cám ơn những người đã thả ⭐️ và để lại bình luận để ủng hộ tinh thần, cắm cọc đợi chờ trong thời gian qua để tôi có động lực update chương mới.

_____

Tôi cực kỳ đồng cảm với nhiều trạng thái cảm xúc của hai nhân vật. Tôi hiểu sự lạc lõng, hay thái độ "hiểu chuyện" của Văn Hoài. Nỗi sợ hãi đôi khi chẳng đến từ những cơn đau thể xác, mà đến từ những nứt gãy của tinh thần. Quá mức hiểu chuyện, tuyệt đối vâng lời là vì nỗi sợ hãi bị quay lưng, sợ không được yêu thương hoặc tự nhận ra bản thân chỉ là một nhân vật qua đường trong cuộc đời của tất cả những người xung quanh.

Trẻ con sẽ bày tỏ bằng cách cho đi những gì nó có, còn người trưởng thành sẽ cho đi những gì đối phương cần. Cách theo đuổi của Lục Dữ Hồi không chuẩn mực nhưng có lẽ nó phù hợp với Văn Hoài. Thật may vì Lục Dữ Hồi đã ở đó để cho Văn Hoài sự dũng cảm, thật may vì Lục Dữ Hồi đã lựa chọn sự ân hận, lựa chọn tin tưởng vào sự chắc chắn trong tình yêu của hai người để giúp đoá tường vi được nở rộ dưới ánh nắng, giúp chú sâu nhỏ thoát khỏi trói buộc của chiếc kén để hoá kiếp thành một chú bướm hạnh phúc.

Có người chẳng có may mắn như nhân vật trong chuyện. Chỉ có thể tự giằng co, vật lộn thoát ra khỏi gông cùng, xiềng xích của lớp kén dày, rồi bung ra với đôi cánh rách. Mãi mãi chẳng thể vươn cao. Hy vọng sẽ thực sự có những câu chuyện ấm áp như trong truyện.

Mong rằng mọi người đã đọc truyện thật vui vẻ, và cảm thấy ngọt ngào.

______

Nếu ai thấy không hợp thì block để đừng bao giờ gặp lại nhau nữa nhé, truyện nhà tôi chắc chỉ nhạt nhẽo vậy thôi.

Còn ai thấy hợp thì mình hẹn gặp lại vào những bộ tiếp theo nhé. Pa không đường nhưng toàn truyện ngọt. Hehe ?