Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây

Chương 57: Con người và zombie




Kỳ Xán cũng không biết ngay vào lúc anh đang chuẩn bị để cứu đám Úc Gia Trí vào đêm qua, Tân Đàm đã lén rời đi công trình kiến trúc những zombie trong trấn Vĩnh Ninh ẩn núp, cô nhìn thấy Kỳ Xán chui vào kho lúa dự trữ, lúc này đã không kịp ngăn cản. Tân Đàm nhớ tới cuộc trò chuyện trước đây không lâu giữa cô và zombie trấn Vĩnh Ninh, kìm nén xúc động muốn xông lên hỗ trợ, lục lượng của cô vẫn còn quá nhỏ bé.

Tân Đàm nhớ kỹ khuôn mặt của mỗi một người đàn ông bắt nạt Kỳ Xán, sau đó lặng lẽ rời đi trấn Vĩnh Ninh, tìm tới Thẩm Ưu đang lòng nóng như lửa đốt bên ngoài. Cô nói với anh ta: "Anh không nên ở lại chỗ này nữa, tới Tô Thành đi."

"Có ý gì? Sao chỉ có một mình em?"

Tân Đàm không định nhiều lời với Thẩm Ưu, cô bình tĩnh nói: "Chúng tôi muốn thay đổi tuyến đường đi tới biển Não Châu, cụ thể anh không cần biết."

Sau khi Tân Đàm nói xong, cô đi đến trước vali, mở nó ra, lấy một cái áo khoác màu đen to rộng ra. Dưới áo khoác là một khẩu súng, cô cũng lấy ra, nhét vào túi.

Thẩm Ưu thấy cô ném những hành lý vướng víu này đi giống như định trang bị gọn nhẹ lên đường, càng thêm nghi ngờ. Anh ta không nhịn được gặng hỏi: "Rốt cuộc thì em muốn làm gì? Có phải bọn họ gặp nguy hiểm rồi không?"

Tân Đàm không lên tiếng, cô lấy hai chiếc di động đã hết pin từ trong ba lô ra nhét vào trong một cái túi khác, bên cạnh ba lô còn có một con dao, cô trực tiếp nắm trong tay. Sau khi làm xong tất cả, Tân Đàm nhìn sắc trời sắp sáng, bước nhanh hơn.

Vào lúc cô sắp bước vào trấn Vĩnh Ninh, phát hiện Thẩm Ưu theo sau, cô quay đầu, trong giọng nói bình tĩnh ẩn chứa sự lạnh lẽo. Cô nói: "Đừng thêm phiền."

Ba chữ đơn giản khiến Thẩm Ưu chợt dừng bước, anh ta lại một lần nữa cảm nhận được sự thay đổi của cô em kế. Cô gái nhỏ đã từng tự ti cho rằng mình là phiền toái, sau khi trải qua tận thế mài dũa, trở nên kiên cường chín chắn, lạnh lùng bình tĩnh.

...

Thừa dịp những người đàn ông trong kho lúa còn đang nghỉ ngơi, Tân Đàm đạp trên bóng đêm đang dần rút đi, len lén trốn vào trong tầng thấp nhất đã bị đồ ăn chất đầy trên thuyền, kiên nhẫn chờ đợi con thuyền khởi hành.

Khi ánh nắng yếu ớt xuyên thấu qua boong tàu chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, Tân Đàm nghe thấy được tiếng bước chân nặng nề, cũng không lâu lắm, cô cảm thấy thuyền lớn bắt đầu di chuyển.

Tân Đàm ngồi trên núi gạo, tùy ý đánh giá những lương thực khác xung quanh. Ngoài gạo ra nơi này còn chất đầy những cây nông nghiệp dễ bảo quản như khoai tây khoai lang và bột mì dầu ăn, thậm chí còn có thịt đông đá.

Hơn nữa còn không chỉ là một buồng nhỏ trên tàu này, cô từng lén lút đi xem, tất cả buồng nhỏ ở nguyên một tầng này đều chất đầy đồ ăn. Tân Đàm tính nhẩm một chút, suy đoán lượng người ở địa điểm cần đến của chiếc thuyền lớn này cũng không ít, nhiều đồ ăn như vậy, hẳn là có thể chống đỡ một thời gian.

Tân Đàm đẩy núi gạo ra, nhìn thấy vách gỗ của buồng nhỏ, cô dán lỗ tai lên trên, có thể nghe thấy tiếng nước biển vỗ lên thành tàu. Cô suy tư một lát sau đó giơ tay lên, mạnh mẽ chọc ra một cái lỗ, nước biển lập tức làm ướt đầu ngón tay cô, cô lại đẩy núi gạo qua, ngăn chặn lỗ thủng nho nhỏ không đáng chú ý này.

Chẳng được bao lâu gạo bị ngâm nước sẽ mốc meo hư thối. Cô cũng không muốn lãng phí lương thực, nhưng đây là để đề phòng bất trắc, nếu như về sau không tìm thấy thuyền, có lẽ cô sẽ cần ngồi thuyền của bọn họ về đất liền.

Sau khi làm xong tất cả, Tân Đàm mới một lần nữa yên tĩnh lại. Cô ngồi xuống, tiếp tục tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tiếng cười vang của những người đàn ông trên boong tàu thi thoảng lại truyền tới, cô kiên nhẫn thu hoạch được tin tức có ích trong cuộc nói chuyện của họ để giết thời gian.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh sáng trong buồng nhỏ dần trở nên lờ mờ, hẳn là trời sắp tối rồi. Ngay lúc Tân Đàm đang suy đoán còn bao lâu mới có thể đến đích, thuyền lớn chậm rãi dừng lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trên boong tàu lại lần nữa vang lên tiếng bước chân lộn xộn, có người cao giọng nói: "Kéo bọn chúng đi dỡ hàng cả đi!"

"Đại ca, thế thằng nhãi đeo vòng tay thì sao? Chúng ta có cần đưa nó đến đảo Hồ Tâm không?"

"Nhốt lại mài dũa tính tình trước, qua mấy ngày rồi nói!"

"Còn hai con zombie kia nữa, nhìn trông cũng không lợi hại lắm, để ở đâu?"

"Làm lao động, không làm thì băm cho cá ăn."

"Được!"

"..."

Âm thanh bên tai dần dần đi xa, Tân Đàm rất không thích giọng điệu miệt thị tất cả của những người kia. Cô đợi một lúc lâu, đến khi nghe thấy có zombie đến vận chuyển lương thực, cô trốn vào trong một chiếc túi được đặt trong góc.

Vóc người Tân Đàm nhỏ nhắn, chỉ cần những zombie đó không mở túi ra thì cô sẽ không bị phát hiện.

Chẳng mấy chốc Tân Đàm đã cảm giác được mình bị dời đi, trên người còn đè thêm một cái túi nặng, sau đó lại cảm nhận được xóc nảy.

Có người đang chỉ huy zombie chuyển lương thực vào kho lúa, Tân Đàm trốn trong túi, nghe những người đứng bên ngoài kho lúa nói chuyện phiếm. Từ trong miệng họ Tân Đàm nghe được "Đại đảo chủ" và "Nhị đảo chủ". Vì Đại đảo chủ và vợ con ra ngoài du lịch đúng lúc gặp phải tận thế tới, thất lạc với vợ con, trở lại trên đảo không bao lâu thì bênh nặng một trận, từ đó về sau mọi chuyện trên đào đều do Nhị đảo chủ quyết định. Bọn họ đang thảo thuận Nhị đảo chủ anh minh thần võ như thế nào, đảo Vĩnh Ninh bọn họ là vùng đất lành cuối cùng trong tận thế ra sao.

Sau khi tám chuyện xong, hai người kia lại thảo luận về con người và zombie mới lên đảo gần đây. Đây chính là chuyện Tân Đàm muốn nghe, nhưng bọn họ mới nói đoạn đầu thì zombie đã vận chuyển lương thực xong, hai người kia khóa cửa kho lúa lại rồi rời đi.

Tân Đàm chui ra khỏi túi, sau khi giũ sạch bụi bặm trên người, cô quan sát xung quanh một lượt. Kho lúa trên đảo Vĩnh Ninh còn lâu mới to bằng kho lúa ở trấn Vĩnh Ninh, nhưng trong kho chất đầy lương thực, tìm chỗ đặt chân cũng khó khăn. Cô còn nhìn thấy một tầng hầm, tới gần lập tức cảm nhận được hơi lạnh, đây cũng là kho lạnh để cất giữ lương thực không dễ bảo quản.

Kho lúa chỉ có một cái cửa sắt lớn để ra vào, hiện tại đã khóa lại, việc ra ngoài đúng là một vấn đề. Tân Đàm tìm một củ cà rốt trong kho lạnh ngậm trong miệng gặm đỡ đói, chờ kho hàng mở ra lần nữa để tìm cơ hội chuồn đi.

Màn đêm nháy mắt buông xuống, lúc Tân Đàm đang chợp mắt bên tai bỗng truyền đến động tĩnh không tầm thường, ngay sau đó có tiếng bước chân yếu ớt vang lên, khiến cô giật mình mở bừng mắt, tiếp đó cong lưng như mèo trốn vào sau núi gạo.

Tân Đàm nhìn chằm chằm vào nơi truyền đến âm thanh. Chẳng bao lâu sau, cô trông thấy hai bóng người gầy yếu vòng từ sau kho lúa ra, cô có thể phân biệt ra được đó là một cặp thiếu niên thiếu nữ.

Thiếu niên đi theo sau lưng thiếu nữ, vẻ mặt hơi sợ hãi, do dự nói: "Miên Miên, chúng ta trở về đi, quá tam ba bận, cậu làm lần này đã là lần thứ ba mươi rồi! Nếu như bị phát hiện tất cả chúng ta đều sẽ thảm!"

"Lương thực ở đây nhiều như vậy, bọn họ tình nguyện để hỏng ở chỗ này cũng không chịu cho chúng ta ăn, trong làng đã có bao nhiêu người bị chết đói rồi cậu có biết không?" Phương Miên chẳng hề bận tâm nói: "Hơn nữa cậu xem bọn họ có phát hiện không? Căn bản không phát hiện! Một đám giá áo túi cơm, chờ Đại đảo chủ trị hết bệnh sẽ trừng trị bọn họ!"

Phương Dung bất đắc dĩ nói: "Nhưng nếu như bị phát hiện, chúng ta xảy ra chuyện là nhỏ, liên lụy tới người dân trong làng thì không phải là hỏng bét à?"

"Người sắp chết đói rồi cậu còn nói liên lụy với không liên lụy? Ngậm miệng! Mau dọn đi!"

Phương Dung hết cách, chỉ có thể cùng vận chuyển lương thực với Phương Miên. Nhưng bọn họ còn chưa dọn xong túi lương thực thứ nhất đã có một bàn tay đeo găng tay đen ấn lên túi, lương thực không hề nhúc nhích, bọn họ thì mệt đến mồ hôi đầy đầu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sắc mặt Phương Dung thay đổi, vội vàng lôi kéo Phương Miên còn đang nắm chặt lấy túi không chịu thả muốn chạy, nhưng bị Tân Đàm ngăn lại.

Phương Miên hạ giọng nói: "Cậu ngốc à cậu chạy cái gì? Chắc chắn là chị gái này cũng tới trộm lương thực! Nếu không thì hơn nửa đêm ở chỗ này làm gì?"

"Thật à?" Phương Dung không xác định hỏi.

Tân Đàm hơi nhíu mày, cô nhìn Phương Miên, thiếu nữ cùng lắm mới chỉ tốt nghiệp cấp ba không sợ hãi nhìn lại cô. Cô bèn gật đầu, nói: "Đúng, tôi chuyển giúp hai người."

"Thế thì không cần, chúng ta ai làm việc người ấy." Phương Miên nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Tân Đàm: "Nhưng sao chị biết là còn có một cái cửa nhỏ?"

Tân Đàm không lên tiếng, tùy ý dùng một tay xách một túi gạo nặng lên, nhìn đôi thiếu niên thiếu nữ gầy yếu này hợp sức vận chuyển túi gạo thứ hai.

Phương Miên nhìn thoáng qua Tân Đàm, vốn dĩ còn muốn tiếp tục chất vấn cô lại lập tức yên tĩnh lại.

Tân Đàm xách gạo đi theo bọn họ rời đi từ một cánh cửa ngầm trên vách sau kho lúa. Nói ra thì Tân Đàm cũng hơi khó hiểu, nếu như ai cũng biết cánh cửa ngầm này thì có lẽ kho lúa kia đã bị lấy sạch, khả năng duy nhất chính là thân phận của đôi thiếu niên thiếu nữ này không tầm thường, cho nên bọn họ mới biết. Cô nhớ rõ bọn họ vừa nhắc tới "Đại đảo chủ".

Cái nhìn của họ về Đại đảo chủ và Nhị đảo chủ hoàn toàn khác biệt với những gì Tân Đàm nghe hai người canh giữ ngoài kho lúa nói lúc chạng vạng tối. Nhưng cũng có thể hiểu, dù sao lập trường của họ cũng không giống nhau.

Tân Đàm vừa ung dung đi theo bọn họ vừa hờ hững đánh giá cảnh sắc xa lạ xung quanh. Phong cảnh nơi này tươi đẹp, bầu không khí yên tĩnh, không hề có cảm giác áp lực do tận thế mang tới như trên lục địa. Cô càng không cảm giác được sự tồn tại của đồng loại, chẳng lẽ đảo Vĩnh Ninh chưa từng bị zombie tàn phá ư?

Tân Đàm liếc nhìn Phương Miên Phương Dung, rất nhanh thôi cô sẽ có thể biết đáp án. Ánh mắt cô bình tĩnh lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào lưng Phương Miên mà không hề che giấu, khiến lưng Phương Miên ớn lạnh như kim chích.

Cũng không đi lâu lắm, Tân Đàm còn chưa trông thấy thôn làng trong miệng họ, Phương Miên đã bất ngờ dừng bước. Cô ấy quay đầu, nói với Tân Đàm: "Chị gái, tự bọn em về nhà là được. Chị giữ túi gạo kia lại mà ăn, đừng cho bọn em nữa"!

Tân Đàm liếc nhìn thiếu nữ đang lo sợ bất an, Phương Miên lập tức ra hiệu cho Phương Dung tăng tốc bước chân đi về một hướng khác, cô chợt bật cười.

Bước chân Phương Miên dừng lại, có loại cảm giác không tốt.

"Tôi nói là muốn đưa cô cậu về nhà bao giờ?" Giọng Tân Đàm trời sinh đã dịu dàng mềm mại, nghe rất dễ chịu, không mang theo chút mũi nhọn nào. Cô không có nhiều thời gian để lãng phí, nói thẳng: "Trả lời tôi mấy câu hỏi, tôi sẽ thả cô cậu đi."

Phương Miên quan sát Tân Đàm một lượt, nói giọng chắc chắn: "Chị không phải người đảo Vĩnh Ninh! Chị cũng không phải người bọn họ mang về! Chị là người lén lút lên đảo!"

Tân Đàm từ chối cho ý kiến.

"Chị dám không cho chúng tôi đi, hiện tại tôi và Phương Dung sẽ đi tố cáo chị!"

Tân Đàm không muốn khó xử bọn họ, nhưng cũng không muốn tốn nhiều nước bọt. Cô nói: "Nếu trên tay chúng ta đều có nhược điểm của đối phương, không bằng đều lùi một bước. Cô cậu trả lời câu hỏi của tôi, tôi thả cô cậu đi."

"Chúng tôi có hai người! Không sợ chị!"

Tân Đàm nhẹ nhàng buông tay, túi gạo trong tay rớt xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề, đủ để thấy trọng lượng của túi gạo kia kinh người cỡ nào.