Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây

Chương 66: Thịnh Thành




Đương nhiên Kỳ Xán sẽ không ngây thơ tới mức tự lừa gạt bản thân rằng đây là thư tình Tân Đàm mới viết cho anh, dù sao từ xưa tới nay Tân Đàm không làm loại chuyện này, bức thư tình duy nhất cô viết cho anh còn là thư hồi âm, sáu chữ ngắn ngủi, anh đã chờ suốt ba năm.

Vậy thì chỉ có một khả năng, phong thư tình này có thể, đại khái, có lẽ, chắc chắn là bạn nữ khác viết cho anh. Nhưng Kỳ Xán cũng không nhớ rõ anh từng nhận thư tình của ai.

Tân Đàm nhẹ nhàng đẩy cốc thủy tinh ra, để lộ phong thư màu hồng. Cô cầm phong thư lên đưa cho Kỳ Xán, vừa tò mò vừa chờ mong nói: "Cậu không đọc xem à?"

"Không đọc, không cần thiết." Kỳ Xán tiện tay ném thư tình vào cái thùng rác rỗng tuếch dưới gầm bàn đọc sách.

"Mình muốn đọc." Tân Đàm nói.

"Cái này có gì đáng đọc chứ, còn không bằng cậu đọc thư tình mình viết cho cậu."

Tân Đàm mặc kệ anh, cô cúi người xuống nhặt bức thư tình trong thùng rác lên rồi đưa cho Kỳ Xán. Cô nói: "Mình tò mò mà, cậu cho mình xem một cái đi."

"Hồi cấp hai Đàm Đàm có từng nhận thư tình không? Viết những gì thế?" Kỳ Xán lề mề không chịu mở ra, hỏi ngược lại.

Tân Đàm không thường nhắc tới thời cấp hai, cấp ba lắm, Kỳ Xán biết rất ít về những chuyện trước kia của cô.

"Hình như là có." Tân Đàm nhớ lại, mắt cong lên: "Thường xuyên có bạn học nam viết thư tình cho mình, hỏi mình có thể cho bọn họ chép bài tập không."

"Mình cũng không khác mấy."

"Hử?"

Kỳ Xán kiêu ngạo nói: "Thường xuyên có bạn học nữ hỏi mình có cần một cô bạn gái cho mình chép bài tập không."

Tân Đàm: "..."

"Được rồi, đừng lảm nhảm nữa, mau mở ra."

"Mình không mở, mình chỉ mở thư tình Đàm Đàm viết cho mình thôi." Kỳ Xán ném thư tình xuống mặt bàn. Ban đầu anh muốn ném vào thùng rác, nhưng thấy Tân Đàm tò mò, anh bèn tùy ý nói: "Cậu tò mò thì cậu mở ra được mà."

"Đây là đưa cho cậu, sao mình có thể mở ra được chứ?"

"Thật hết cách với cậu." Kỳ Xán bất đắc dĩ nói.

Tân Đàm chờ mong nhìn Kỳ Xán mở thư, nhưng Kỳ Xán đi vòng ra sau lưng cô, ấn cô ngồi lên chiếc ghế mềm mại, sau đó kéo tay cô cùng nhau cầm bức thư này lên.

Kỳ Xán nắm tay Tân Đàm, dùng móng vuốt sắc bén của cô vạch một cái, phong thư lập tức bị rạch ra, lộ ra giấy viết thư trắng tinh bên trong.

Tân Đàm bị động tác của anh chọc cười, cô ngoái đầu lại, nói: "Có phải sau này bóc hàng chuyển phát nhanh không cần kéo nữa không? Trực tiếp dùng móng vuốt của mình vạch một cái là được."

"A~." Kỳ Xán kéo dài giọng, nói: "Trước kia mình từng xem được một cái video ngắn trên QQ, móng vuốt của mèo có thể dùng để mở chuyển phát nhanh."

"Mình không phải mèo."

"Đàm Đàm không phải mèo không biết kêu meo meo, Đàm Đàm chỉ biết kêu grào grào."

Tân Đàm nghĩ cái câu vè đọc nhịu này của Kỳ Xán đúng là rất hay, cô cười, lực chú ý nhanh chóng bị tờ giấy viết thư bị Kỳ Xán mở ra rồi túy ý ném trên mặt bàn hấp dẫn.

"Mình đọc được không?"

"Ừ, dù sao mình cũng không đọc." Kỳ Xán nói vô cùng kiên quyết.

Sau khi Tân Đàm được cho phép thì cầm bức thư lên, từng chữ cái trên giấy đập vào mắt. Cô đọc rất nhanh, gần như là đọc như gió, cho nên chẳng mấy chốc đã đọc hết một bức thư tình.

Sắc mặt của cô dần trở nên kỳ lạ.

Kỳ Xán bắt đầu tò mò: "Sao thế?"

"Chu Nhược Ninh là bạn học cấp hai của cậu à?"

"Quên rồi, chắc là thế."

Tân Đàm đưa bức thư cho Kỳ Xán, nói: "Chữ viết thì là con gái tầm tuổi đó, nội dung thì không giống, rất... rất khiến cho người ta sáng mắt."

"Mình nói không đọc mà, trừ khi cậu đọc cho mình nghe."

"Tật xấu." Tân Đàm chu môi nhỏ giọng trách móc, sau đó nói: "Thế mình đọc nhé."

Kỳ Xán lập tức gật dầu, anh rất thích nghe Tân Đàm nói chuyện với anh, nhưng bình thường Tân Đàm cũng không nói nhiều lắm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

... Bạn học Kỳ Xán, chào bạn, mình là Chu Nhược Ninh lớp 9-1 bên cạnh. Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy tên này, bởi vì cái tên này thường xuyên treo trên vị trí đầu tiên trên bảng thành tích của khối.

... Anh Kỳ Xán, anh hẳn là nhớ rõ, bố của chúng ta là chiến hữu, lúc nhỏ chúng ta từng gặp nhau trong đại viện quân đội, úc chơi đóng vai gia đình em diễn vợ của anh, em nói tương lai em cũng muốn làm vợ của anh, mặc dù anh không trả lời em, nhưng em cảm nhận được anh cũng bằng lòng.

Nghe đến đó, Kỳ Xán không nhịn được lên tiếng: "Từ từ, cô ta cảm nhận được mình bằng lòng ở chỗ nào hả? Đàm Đàm mình không có! Mình cũng không nhận ra cô ta!"

"Đồ ngốc, mình sẽ để ý chuyện hồi cậu còn bé không bỏ qua chắc?" Tân Đàm cười trêu: "Mình chỉ cảm thấy khá đáng tiếc, khi còn bé không thể cùng chơi đóng vai gia đình với anh Kỳ Xán."

Kỳ Xán: "..."

... Em vẫn luôn nhớ chuyện này tới tận bây giờ, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, em cho rằng cho dù là bề ngoài, trí thông minh, gia thế, chỉ có anh mới có thể xứng với em.

... Tương lai chúng ta sẽ kết hôn, từ năm chúng ta mười sáu tuổi tới năm anh hai mươi hai tuổi đủ tuổi kết hôn, chúng ta còn có thời gian sáu năm để bồi dưỡng tình cảm. Nhưng em càng nghiêng về ý kiến chúng ta sẽ kết hôn khi em tròn hai mươi, bởi vì khi đó chúng ta đã nắm tay đi qua "thất niên chi dương"(*) đầu tiên, về sau tình cảm của chúng ta sẽ chỉ càng thêm bền chắc.

(*) Tình yêu hoặc hôn nhân khi bước vào năm thứ bảy sẽ khiến con người cảm thấy nhàm chán vì cuộc sống quy luật, là giai đoạn nguy hiểm cho tình yêu và hôn nhân.

... Những điều em muốn nói đại khái là vậy, thư của em là có một không hai, không thể bỏ vào trong ngăn bàn học của anh được, cho nên em đặc biệt nhét trong sách của anh.

Kỳ Xán: "..."

Sau khi Tân Đàm đọc xong, cô cất bức thư vào trong phong bì, nói: "Lúc đó nếu cậu đọc được bức thư tình này, chắc chắn sẽ ghi nhớ sâu đậm."

"Đừng, mình thật sự chưa từng mở thư tình của ai ra đọc."

"Sao cậu còn xoắn xuýt vấn đề này chứ?" Tân Đàm buồn cười, sau đó nói: "Nhưng có một câu của Chu Nhược Ninh đã nhắc nhở mình."

"Câu nào cơ?" Nội dung trong bức thư chỉ để lại cho Kỳ Xán một ấn tượng dở hơi, cụ thể không nhớ được bao nhiêu, anh chỉ nhớ rõ giọng nói dịu dàng êm tai của Tân Đàm.

"Thất niên chi dương á." Tân Đàm kẹp phong thư tình kia vào trang cuối cùng của sách giáo khoa, nói: "Chúng ta cũng quen biết năm mười sáu tuổi, đến năm nay vừa lúc là bảy năm rồi."

Kỳ Xán lấy thư tình ra xé thành mảnh nhỏ rồi vứt vào thùng rác, sau đó mới trả lời: "Chúng ta sẽ không có thất niên chi dương, nhưng..."

"Hử?" Tân Đàm phối hợp anh thừa nước đục thả câu.

"Chúng ta cùng nhau vượt qua thất niên chi dương, thế có phải sang năm có thể kết hôn rồi không?"

Tân Đàm khẽ giật mình, cô bất đắc dĩ nói: "Cậu nghĩ xa thật đấy, chúng ta mới đến đâu chứ?"

"Không xa, mình cứ muốn tráng niên tảo hôn đấy."

"Không muốn." Tân Đàm quay đầu sang chỗ khác, vành tai ửng hồng: "Cậu còn không nâng hoa tươi và nhẫn kim cương cầu hôn mình đâu."

Mặc dù là kiểu lãng mãn cũ kỹ, nhưng ở trong lòng Tân Đàm lại là cảm giác nghi thức không thể thiếu.

"À, mình hiểu rồi, đã nhận được ám chỉ!" Kỳ Xán lại hỏi: "Thế Đàm Đàm thích hôn lễ kiểu Trung Quốc hay là hôn lễ kiểu Tây nào?"

Tân Đàm: "... Đủ rồi, đứng nói cái này nữa, mình muốn đi ngủ."

"Được rồi." Kỳ Xán nói: "Mình đi cất cốc, cậu nằm trước đi."

Tân Đàm gật đầu, nhưng cô không nằm xuống ngay mà chờ Kỳ Xán trở về rồi mới cùng anh nằm xuống giường.

Sau khi tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối, Tân Đàm từ từ nhắm mắt lại, cảm giác được Kỳ Xán nhẹ nhàng ôm lấy cô, cô có thể nghe thấy được nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Tân Đàm bỗng mở miệng hỏi Kỳ Xán: "A Xán, học kỳ 2 năm lớp 9 cậu không tới trường đi học à?"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Ừ." Trong bóng tối, Kỳ Xán chậm rãi mở mắt. Anh do dự một chút rồi nói: "Lúc đó gia đình mình xảy ra một vài chuyện nên không đi học, về sau cũng không đi thi lên cấp ba, sau đó dựa vào mác học sinh năng khiếu chuyển tới Vân Thành học cấp ba."

Lực chú ý của Tân Đàm nháy mặt chệch đi, cô hỏi: "Năng khiếu gì á?"

"Võ thuật."

Tân Đàm: "..."

"Hết cách, khi đó thành tích của mình không tốt mà. Nhưng về sau mình cũng chăm chỉ học tập, thành tích xoẹt xoẹt xoẹt tăng lên, bây giờ nghĩ lại mình đúng là văn võ song toàn."

Khóe môi Tân Đàm nhếch lên, cô hát đệm: "Đúng thế, A Xán vẫn luôn rất tuyệt."

"Đàm Đàm, hình như mình chưa từng kể với cậu về tình huống gia đình mình nhỉ?" Kỳ Xán lại nói: "Thừa dịp hiện tại cậu còn chưa buồn ngủ, mình kể bù cho cậu nghe nhé?"

"Ừm."

Kỳ Xán có bố là quân nhân chiến công hiển hách, mẹ là shark thương nghiệp gia tài bạc triệu, hai người đều là người cực kỳ ưu tú, sau này bởi vì liên hôn gia tộc mà nên duyên vợ chồng, cuộc sống sau khi cưới cũng tôn trọng nhau như khách, coi như mỹ mãn.

Kỳ Xán kể sơ qua về tình huống gia đình mình, sau đó lại hời hợt nói: "Bởi vì tính chất công việc của bố nên vào năm mình học lớp 9, mình và mẹ bị bắt cóc, đợi một thời gian rất dài mới được cứu ra. Bố mình nói là vì bảo vệ mình, ép mình tới Vân Thành, bảo mình sống cùng ông nội."

"Thật ra cũng không có gì to tát cả, nhưng lúc đó tuổi trẻ bồng bột, sau khi bị đưa tới Vân Thành lại nghẹn một hơi nhất quyết không chịu quay lại Thịnh Thành. Từ cấp ba đến đại học, mình thật sự chưa về Thịnh Thành dù chỉ một lần."

Kỳ Xán nói rất đơn giản, trực tiếp tóm lược tình hình lúc đó, nhưng trận bắt cóc có thể khiến anh không tham gia được cả kỳ thi cấp ba thì phải nghiêm trọng cỡ nào? Thậm chí nghiêm trọng đến mức phải bị đưa ra khỏi Thịnh Thành, Tân Đàm khó có thể tưởng tượng.

Tân Đàm yên lặng nghe, chờ sau khi anh nói xong, cô vươn tay, cách một lớp găng tay, nhẹ nhàng kéo tay Kỳ Xán lại. Cô thấp giọng nói: "Trong quãng thời gian cậu bị bắt cóc đó, mình đang mất hồn mất vía vì bố mẹ ly hôn."

"Mình nhớ là vào hồi mình học tiểu học, tình cảm của họ thật sự rất tốt, bố mẹ cũng đều rất yêu mình. Về sau công việc của bố quá bận rộn, bận đến mức không về nhà rất nhiều ngày, tình cảm của họ cũng dần phai nhạt theo thời gian. Từ khi mình lên cấp hai bọn họ bắt đầu cãi vã, vẫn luôn cãi đến năm mình tốt nghiệp lớp 9 mới ly hôn, nói cho hay là vì không muốn ảnh hưởng mình thi lên cấp ba."

"Mình tự nhận là từ nhỏ đến lớn mình đều là một người vô cùng ưu tú, nhưng người làm bố mẹ luôn miệng nói không ly hôn là vì không muốn khiến mình bị ảnh hưởng... lại đều không muốn mình, vì thế bọn họ còn đưa đơn ra tòa.

"Khi đó mình mới biết được bản thân nực cười đến mức nào."

"Mình là kết tinh tình yêu của họ, khi tình yêu không còn nữa, mình chỉ là vụn thủy tinh giá rẻ."

Tân Đàm chưa từng kể cho Kỳ Xán nghe về những chuyện này, Kỳ Xán chỉ lờ mờ biết về quá khứ của cô, toàn bằng suy đoán, mà cô lại nói ra vào lúc này.

Kỳ Xán ý thức được, Tân Đàm đang dùng sự bất hạnh của mình để an ủi anh, cô dùng một phương thức vụng về để nói cho anh biết... bố mẹ của anh rất yêu anh, anh rất hạnh phúc.

Tân Đàm lại nhẹ giọng nói: "A Xán, khi mình nhớ lại những ký ức mình cho rằng sẽ khiến mình đau khổ này, chúng đã không thể nhấc lên gợn sóng nào trong lòng mình nữa. Đoạn ký ức này… cũng không thể ảnh hưởng tới mình."

Kỳ Xán không trả lời, anh chỉ nắm chặt tay Tân Đàm, nói khẽ với cô: "Đàm Đàm, ngày mai về nhà gặp bố mẹ với mình được không?"

Giọng Kỳ Xán dịu dàng nhường ấy, giống như sợ dọa cô chạy mất.

Thật ra Tân Đàm càng muốn tới Viện Khoa học Thịnh Thành rồi mới đến thăm nhà Kỳ Xán, nhưng lúc này Kỳ Xán lại nhắc tới. Cô ngẫm nghĩ, ra vẻ thoải mái nói: "Vậy mình suy nghĩ một chút."

Kỳ Xán vui vẻ trả lời: "Được."