Bạn Gái Cũ Mất Trí Nhớ

Bạn Gái Cũ Mất Trí Nhớ - Chương 21




Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto

Từ Vọng dần dần thích nghi với cuộc sống mới.

Ban ngày Lục Bá An đi làm, buổi tối mới về nhà, trông thật sự giống một gia đình bình thường.



Vì có

bảo mẫu chăm sóc Từ Nhất, nên hiệu suất công việc của cô cao hơn rất nhiều, mỗi ngày tiết kiệm được

rất nhiều thời gian để suy nghĩ miên man.



Gần đây Từ Nhất càng ngày càng hoạt bát, có thể ngồi lâu

hơn, còn từ từ biết bò, khi Lục Bá An về nhà, chỉ cần Từ Nhất còn thức thì không khí sẽ rất náo

nhiệt.

Hôm nay anh vừa bước vào phòng trẻ con, đã thấy con trai đang dùng hai tay hai chân bò ra cửa, mẹ

bé thì ở phía sau cười toe toét.



Anh đi tới khom lưng bế con trai lên, nhất thời không đề phòng, bị

nước bọt trong suốt của Từ Nhất bôi lên cổ áo.

Con trai đang trong thời kỳ mọc răng nên rất hay chảy nước bọt, hồn nhiên không biết gì, cười đến

ngây thơ.



Đáy mắt Lục Bá An hiện lên vẻ ghét bỏ, dùng cái khăn có thêu con vịt vàng treo trên người

bé lau nước miếng cho bé.

Từ Vọng thấy thế thì thầm cười trộm, sau đó đứng lên hỏi: “Sao anh lại về giờ này?” Bây giờ còn rất

sớm, thường ngày phải đến khi trời tối đen anh mới về nhà.

“Em thay đồ đi, hôm nay phải về nhà ông nội.”

Nói xong, anh bế Từ Nhất đi tìm bảo mẫu, bảo dì ấy chuẩn bị đồ ra ngoài.

Hai ông bà nhà họ Lục đã gọi điện thoại hối thúc họ đưa Từ Nhất về không dưới một lần, vì nhiều



nguyên nhân, Lục Bá An lấy lý do bận việc để từ chối, nhưng hôm nay bất kể thế nào cũng không đùn

đẩy được nữa.



Trên xe anh căn dặn Từ Vọng: “Buổi tiệc gia đình hôm nay, bà nội sẽ giới thiệu em và

Từ Nhất với mọi người, em đừng lo lắng, chỉ cần chào hỏi là được.” “Hả? Sao anh không nói sớm với

em.” Từ Vọng nghe thế thì lập tức hoảng lên.

“Nói sớm thì em không sợ à?” Anh thản nhiên nhìn cô một cái.



“Em cũng… ít nhất… có chuẩn bị tâm lý đó.” Cô nhỏ giọng thầm thì.



Nhà cổ nằm dưới núi Phong Lâm ở

phía Nam thành phố, có diện tích 100 mẫu*, ẩn mình dưới non xanh nước biếc.

*3600 thước vuông tây là một mẫu

Vào cuối thu, lá trên cây lưa thưa, phong cảnh không được xanh tươi như ngày hè, nhưng lại mang một

vẻ đẹp khác.



Sau khi đi vào cổng lớn mấy phút thì mới nhìn thấy một ngôi biệt thự mang hơi thở cổ

xưa.

Nhà họ Lục là một gia tộc lớn, mà dưới đời của ông Lục là hưng thịnh nhất.




Lục Bá An có hai người

bác và một người cô, cha anh là nhỏ nhất.



Hai anh họ và một chị họ cùng lứa với anh đều đã lập gia

đình, ngoài ra còn kha khá bà con quan hệ không xa không gần.

Từ Vọng chưa đi vào đã bắt đầu chùn bước, vừa rồi ở trên xe Lục Bá An đã nói hết mọi chuyện một

lượt, nghĩ tới nhiều người như thế trong lòng cô lại thấy sợ.

Lục Bá An đã bế Từ Nhất xuống xe, đứng bên ngoài chờ cô: “Vào sớm thì kết thúc sớm, ngồi một lúc

anh sẽ dẫn em về nhà.”

“Anh nói phải giữ lời đó nha.” Nghe thế, cô mới lấy hết can đảm xuống xe.

Trong phòng khách rất đông, người ngồi người đứng, họ vừa vào đã nghênh đón ánh mắt của tất cả mọi

người.



Bà Lục ngồi trên sofa, vừa nhìn thấy họ

thì cười hiền từ: “Là vợ chồng Bá An tới đấy à.”

Lục Bá An bế Từ Nhất đi đến chào ông bà nội, Từ Vọng ngoan ngoãn theo anh chào từng người.



Bà Lục

bế Từ Nhất béo tròn ngắm nhìn kỹ càng, vui vẻ nói: “Nhóc con lại mập lên rồi.”

Đang trò chuyện thì lại có người đi vào, Từ Vọng theo ánh mắt mọi người nhìn ra thì thấy một người

đàn ông trung niên, ngoại hình cực kỳ giống Lục Bá An.




Nếu như cô còn nhớ rõ thì hẳn sẽ biết đây là

Lục Văn Hàn, cha của Lục Bá An, nhưng cô đã quên ông là ai, chỉ thấy ông vừa xuất hiện thì sắc mặt

của Lục Bá An lập tức rất khó xem.

Ông vừa tiến vào thì Lục Bá An dẫn cô đi chào những bà con khác, cô theo anh chào hỏi từng người.

Người nhà họ Lục đều rất hiền hòa, tình huống thực tế không hề đáng sợ như Từ Vọng tưởng tượng, chỉ



khổ thân cục cưng Từ Nhất bị mọi người chú ý, ai cũng ôm tới ôm lui trêu chọc.

Bữa tiệc gia đình diễn ra rất thuận lợi, có điều giữa chừng có một gián đoạn nhỏ.



Lúc Lục Văn Hàn

định bế Từ Nhất thì Lục Bá An sầm mặt đi tới bế con trai đi chỗ khác.



Tình huống nhất thời có chút

lúng túng, Từ Vọng thấy mặt mày của lão soái ca đen cả đi.

Từ Vọng biết Lục Bá An xấu tính, nhưng chưa từng thấy anh làm ai khó xử trước mặt nhiều người.



Từ

nhà họ Lục đi ra, vẻ âm u trên mặt anh vẫn chưa biến mất.

Khi về đến nhà, Từ Nhất đã ngủ say như heo, Từ Vọng đứng ở cửa phòng nhìn Lục Bá An cẩn thận đặt

con xuống giường, bóng lưng cao to mà cô đơn không nói nên lời.

Cô do dự mở miệng: “Lục Bá An, anh không vui sao?”


Câu hỏi này thật ra hơi thừa, bởi vì phần lớn thời gian trông Lục Bá An đều có vẻ không vui, chẳng

qua hôm nay cô cảm thấy anh đặc biệt không vui hơn mọi ngày thôi.

Anh không ừ hử gì, ngay khi Từ Vọng cho rằng anh không trả lời thì lại nghe anh ‘ừ’ một tiếng.

Từ Vọng rất muốn nói anh có gì không vui kể ra em nghe chơi, nhưng sợ Lục Bá An ném cô ra khỏi nhà

nên thôi, chỉ hỏi: “Anh bị gì vậy?”

Lần này Lục Bá An thật sự không trả lời cô, chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái rồi bỏ đi.



Cô nhìn theo

anh nhỏ giọng làu bàu: “Nỡ lòng nào chà đạp lên lòng tốt của người ta, buồn phiền đáng đời anh.”

Nếu là trước kia thì chắc Từ Vọng sẽ không hỏi vì sao Lục Bá An không vui, nhưng cô được Lục Bá An

đối xử dịu dàng mấy ngày qua, với tinh thần nhân đạo ‘người tốt với ta ta tốt lại’, cô phát huy


lòng nhiệt huyết của mình ân cần hỏi han, kết quả lại bị bơ đẹp.

Đến khi Lục Bá An tắm rửa lên giường, định ôm cô như mọi ngày thì cô rất tiến bộ bộ tránh đi.

Hiển nhiên Lục Bá An không ngờ cô lại tránh né, trầm giọng gọi một tiếng: “Từ Vọng.”

Cô hơi sợ, nhưng phóng lao thì phải theo lao, cô kiên trì nói: “Gọi cái gì, không phải anh đang

không vui sao, em sợ anh lây sang cho em.”

Cô quay lưng đi, để lại cho anh một tấm lưng không sợ chết.



Nếu như Từ Vọng có một ngàn cách chọc Lục Bá An tức giận, thì cũng có một ngàn cách khiến anh nguôi

giận.



Vạn vật trên đời này đều bổ sung cho nhau, hóa giải lẫn nhau như thế đấy.

Anh thở dài: “Có một số việc không phải anh không muốn nói với em, chỉ là không biết nên nói với em

thế nào thôi.”

“Hả.” Thấy anh không giận, trái tim cô mới dần dần hạ xuống, có điều chưa đợi cô thở chậm lại, anh

đã bỗng nhiên xoay người đè cô ở dưới.

Trong đêm tối, ánh mắt anh sáng ngời: “Từ Vọng.



không vui chắc chắn không lây qua đường ôm ấp.”

Cô sợ hãi không dám tiếp lời anh.

“Như thế này mới lây.” Nói xong, anh cúi xuống hôn lên môi cô.

[Tôi cảm thấy Lục Bá An hơi không được bình thường.]

Từ Vọng viết từng chữ một, sau đó chống má ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ.



Hôm nay là cuối tuần, Lục Bá An

nghỉ ở nhà, cô đã ngồi trong phòng làm việc một tiếng, nhưng ngoài mấy chữ này, thì không làm được

gì nữa cả.

Khó khăn lắm mới chậm chạp làm được ít việc, khi ra ngoài thì thấy anh đang đi về phía mình, Cô chỉ

muốn lập tức mang mình về phòng giam lại.



Nói ra thì rất khác người, nhưng cứ nghĩ tới chuyện hôm

qua là cô lại xấu hổ.

Anh đi tới, đưa tay xoa đầu cô: “Làm xong chưa, hôm nay phải mang Từ Nhất đi tiêm phòng.”.