Bạn Gái Tôi Là Tiên Nữ

Chương 16: Đột nhập




Sau cuộc trò chuyện không được kết quả gì, buổi chiều ngày hôm sau, đi tới nhà Lâm Hỷ ngồi trên ghế hướng mắt nhìn qua, Gia Linh ôn hòa bảo

“Tôi đã hỏi má rồi, nhưng vẫn không được gì cả,giờ chỉ còn lại cách duy nhất là đột nhập vào phòng sổ sách,“

“ xem ghi chú nơi ở của người hầu nữ năm xưa và bà đỡ chỉ có như vậy, mới biết được chuyện năm đó như thế nào”

A Hỷ nhìn qua Mộ giao, cất giọng lên. “Chuyện này phải nhờ đến cô rồi”

Mộ Giao tự chỉ tay vào mặt mình ngạc nhiên hỏi.

“Ta hả?”

Lâm Hỷ gật đầu đồng ý đáp. “Phải đó, không phải chuyện ra vô nhà người ta,đối với cô dễ dàng lắm sao”

Gia Linh gương mặt nghiêm nghị nhìn mọi người mà bảo

“Phòng sổ sách có ông quản gia vương Tam, túc trực chỉ có bữa trưa đến giờ cơm ông mới đi ra ngoài một lúc”

“khi ông ra ngoài, chúng ta sẽ tranh thủ đi vào trong”

A Hỷ gật đầu đáp. “Cứ như vậy đi!”

Buổi trưa viên trang Mã gia,tại phòng sổ sách một ông già mái tóc bạc hoa râm,gương mặt đầy nếp nhăn trong chiếc áo dài Trung Hòa màu đen,đang ngồi trên ghế một tay gãy bàn tính một tay cầm cây bút lông,tính một hồi ông ghi chép vào cuốn sổ, có tiếng gõ vào cửa tiếng gọi của một người thanh niên

“Ông Tam,đến giờ dùng bữa trưa rồi ạ”

Ông đứng dậy dáng vẻ mỏi mệt tay đấm vào lưng mấy cái cất giọng đáp. “Biết rồi, ra liền đây”

Ông bước lom khom ra ngoài cửa,đóng cửa lại khóa chốt lại quay lưng bước đi tới cùng cậu thanh niên kia,đợi ông đi xa một khoảng Gia Linh nắp ở phía sau cây cột ngước mắt nhìn ra, cất giọng nói nhỏ

“Ông ta đi rồi cô mau vào đi, tôi ở đây canh chừng”

Mộ Giao cô gật đầu đáp. “Được!”

Cô xoay người nhẹ một ánh sáng bay ra cô biến vào bên trong phòng sổ sách cô nhìn xung quanh toàn kệ gỗ toàn sách và sách nhiều đến mức khiến cô không biết phải tìm bắt đầu từ đâu,cô phải đi tới từng hàng lật từng cuốn sổ để đọc,

Hơn một tiếng trôi qua mà cô vẫn chưa tìm ra được, thì tiếng bước đi tới chỗ phòng sổ sách càng lúc càng gần,hình như ông ta đã quay lại,tiếng chìa khóa mở cửa vang lên leng keng, ông đưa tay lên định đẩy cửa vào.

Gia Linh cô chợt kêu lên. “Hây da, đau quá...”



Ông vội vàng nhìn qua thấy cô Gia Linh đang mặt mày nhăn nhó,ông bước đi tới chỗ cô, lo lắng hỏi

“Cô ba sao cô ở đây?Cô bị gì vậy?”

Gia Linh nhăn nhó suýt xoa nói

“Tôi mới ăn trưa xong định đi dạo một vòng cho tiêu hóa,đi tới đây thì chân bị trật khớp rồi,ông dìu tôi đi một chút được không?”

Ông ngại ngùng lắc đầu cung kính đáp

“Chuyện này có hơi khó cho tôi,cô ba là cành vàng lá ngọc sao tôi dám dìu cô đi để tôi đi kêu A Mai lại dìu cô ba về phòng”

Ông cúi đầu mà đi gấp, nhưng bước chân khựng lại ông nhìn qua phòng sổ sách, miệng lẩm bẩm

“Kỳ lạ, hình như bên trong có tiếng gì đó?”

Gia Linh ngước mắt nhìn ông mà gọi. “Ông Tam, sao ông chưa đi tìm A Mai!”

Ông ấy ngập ngừng lại đáp. “Cô ba...xin đợi tôi một chút!”

Ông bước đi tới, mở ổ khóa nhìn vào cửa phòng, thấy bên trong không có ai, quái lạ sao lại có tiếng động hay là gió thổi qua ông quay lại mà bảo

“Tôi đi ngay đây”

Gia Linh cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng may là không bị phát hiện, cô mỉm cười mà ông Tam từ trước đến giờ, không thay đổi gì hết, vẫn cái kiểu cổ hủ”

Mộ Giao ở bên trong tìm kiếm mãi mới tìm được một cuốn sổ ghi chép ở tận trên cùng bám đầy bụi bặm,cô lấy tay phủi bụi bẩn xoay nhẹ theo ánh sáng biến ra bên ngoài đứng cạnh Gia Linh đưa tay vỗ nhẹ mà nói

“Tối tìm được rồi ta đi thôi”

“Ùm” Gia Linh Cô vui vẻ gật đầu đồng ý, cả hai người mau chóng rời khỏi viên trang Mã gia.

.........................

Bên trong tầng trên nhà A Hỷ, Mộ giao cô ngồi trên ghế tay cầm cuốn sổ ôn hòa bảo

“Theo như trong đây có ghi lại sau khi bà ba sanh khó qua đời cô hầu Ngọc Nương xin về quê thăm gia đình, không thấy quay lại nữa”



“Còn về bà đỡ thì đang sống ở phía đông đường Trường xuân phố cù lao”

Gia Linh trầm tư suy nghĩ nghiêm nghị bảo

“Má ba, vừa mất không lâu thì người hầu đã xin nghỉ việc, chuyện gì có gì đó rất đáng nghi ngờ”

A Hỷ ngồi phía đối diện nhìn cô mà bảo

“Vậy nếu muốn biết chân từ như thế nào, thì chiều nay chúng ta đi phố Trường xuân”

Gia Linh ngồi cạnh bên giọng điệu buồn bã

“Tiếc là chiều nay, tôi có việc nên không thể đi chung với hai người được”

Gia Linh nhìn qua Mộ giao thắc mắc hỏi. “Cô định đi ra ngoài cũng dùng thuật ẩn thân sao”

Mộ Giao liếc mắt nhìn qua Lâm Hỷ giọng điệu không vui lắm

“Tại A Hỷ nói tôi ăn mặc như vậy ra ngoài đường sẽ gây sự chú ý của người khác”

Gia Linh cô mỉm cười ôn hòa bảo. “Vậy tôi cùng cô sắm vài bộ đồ mặc cho thuận tiện đi ra ngoài”

Vừa nói dứt câu Gia Linh đứng dậy kéo tay cô đi ra ngoài,tới tiệm cắt may có sẵn ông chủ tiệm may vui vẻ chào

“Chào cô ba, lâu lắm rồi mới ghé qua tiệm, có nhiều trang phục mới ra rất đẹp rất hợp với cô”

Gia Linh nghiêm nghị bảo

“Hôm nay tôi tới đây muốn chọn cho bạn tôi vài bộ đồ cho hợp với cô ấy”

Ông chủ tiệm nhìn qua,ánh mắt ngơ ngác một cô gái trẻ rất xinh đẹp chỉ là ăn mặc có phần trông chút kỳ lạ,ông vui vẻ đáp

“Hóa ra, cô chính là bạn của cô ba, vậy cô muốn mặc trang phục kiểu nào, việt hay là Hoa hay là Tây Dương”

Mộ Giao, băn khoăn ngập ngừng bảo. “Tôi... không biết!”

Gia Linh nói nhanh.”Ông cứ đem hết ra, nếu được tôi mua hết”

Ông chủ tiệm hai mắt sáng lên, vui vẻ đáp. “Dạ được, cô Ba đúng hào sảng mà!”