Bạn Gái Tôi Là Tiên Nữ

Chương 40: Nỗi Nhớ Đong Đầy






Khả Như đột ngột xuất hiện. Khiến hắn ta hoang mang cô gái này không phải người thường, hồ ly lại đi chung với con người sao?

Khả Như đưa tay lên.“Hồ ly biến phân thân thuật”

Khả Như dùng thuật phân thân chia ra thành nhiều người hàng trăm đuôi đánh tới tấp vào hắn không kịp trở tay, Mộ Giao đứng dậy vung kiếm tung một đòn phép mạnh phá tan trận pháp. cô bay ra cùng Khả Như tung một chưởng mạnh vào hắn ngã xuống đất.

Khả Như bước tới túm lấy áo hắn.“Nói mau!”

“Chuyện này ai sai ngươi làm hay do ngươi tự ý muốn làm!”

Hắn ta hốt hoảng.“Các người không đấu lại họ đâu.Tốt nhất nên đi khỏi nhà đó càng sớm càng tốt”

“Đoàng!”

Tiếng súng vang lên viên đạn xuyên qua đầu hắn. Khả Như nhanh chóng đuổi theo hướng súng phát ra. thì tên đó dùng súng tự kết liễu bản thân.

Khả Như quay lại đỡ Anh ngồi dậy đưa tay lên áp nhẹ vào lưng dùng phép trị thương. Anh gắng gượng lên tiếng.

“Khả Như mọi chuyện thế nào rồi!”

Khả Như đáp.“Bình cổ tôi lấy lại được rồi A Hỷ đừng lo nữa”

Anh chậm rãi đáp.“Nhờ cô đem chiếc bình về nhà!”

Khả Như lo lắng hỏi.“Vậy A Hỷ không về nhà sao?”

Anh đáp.“Tôi muốn về nhà Lão Dương nghỉ ngơi. Tôi không muốn để ba tôi thấy bộ dạng này làm bệnh ông ấy nặng thêm!”

Mộ Giao ngồi cạnh trách móc.“A Hỷ là đồ ngốc đến giờ này vẫn còn lo lắng cho người khác!”

Anh gượng cười. Khả Như dìu hai người bước đi về. thấy Lão Dương quét dọn trước sân nhà anh lên tiếng gọi.

“Ba!”

Lão Dương nhìn qua tiến tới hốt hoảng.“A Hỷ con sao cả người đều máu.mau vào nhà nói ba biết chuyện gì xảy ra?”

Ông thấy lo lắng có phải ông đã sai khi để con trai trở về Mã gia.khiến nó gặp quá nhiều gian nan.ông chậm rãi dìu anh vào hỏi thăm đủ thứ…



Qua ngày hôm sau.Gia Linh cùng má tới thăm anh đem theo nhiều thuốc bổ từng hộp đặt trên bàn.Cô ngồi trên ghế nhìn qua anh.

“Anh Ba thấy sao rồi, vết thương trên người anh đỡ chưa? em xin lỗi trong nhà xảy ra chuyện mà em không giúp gì được”

Anh ngồi trên giường cười nhẹ.“Anh khỏe nhiều rồi nên em đừng lo lắng.xem như nhân dịp này anh được nghỉ ngơi thoải mái”

Gia Linh vui vẻ đáp. “Ùm”

Bà Tư điềm đạm bảo.“Thấy Nặc ý khỏe lại má cũng mừng, Gia Linh để anh nghỉ ngơi hai má con mình về thôi”

Rời khỏi nhà Lão Dương lên xe được một lúc. Bà Tư cho xe ngừng lại trước quán ăn, hai má con cô chậm rãi lên tầng trên,lồng đèn đủ màu sắc trang trí khắp nơi, trên tường treo các bức tranh sơn mài không gian khá trang nhã, Gia Linh ngồi vào bàn.

“Sao không về nhà luôn mà vào quán ăn vậy má”

Bà Tư nằm lấy tay cô.“Nghe quán này mới mở có nhiều món Gia Linh thích ăn, con đó gầy đi nhiều lắm nên phải ăn nhiều vào”

Gia Linh khẽ cười.“Má của con thật tốt. con thương má nhất trên đời”

Bà Tư cười hiền hòa.“Má chỉ có con không thương con thương ai đây”

Một anh chàng lịch sự bước đi tới lên tiếng gọi.

“Cô Thanh Hà,Gia Linh lâu rồi không gặp”

Gia Linh nhìn qua Bà Tư thắc mắc hỏi.“Anh ta là ai vậy má?”

Bà Tư vui vẻ đáp.“Là cháu họ của má Hai, tên cậu là Hoàng Nguyên, mấy năm trước hay tới lui nhà mình chơi con quên rồi sao?”

Gia Linh chợt nhớ ra tươi cười bảo.“Anh là cái anh trai ốm nhom.lúc nhỏ em hay bắt nạt đây mà trông anh khác lúc nhỏ quá”

Hoàng Nguyên đáp.“Thì Gia Linh cùng khác với lúc nhỏ đó thôi,anh nhớ lần cuối gặp em là 16 tuổi còn thắt tóc hai bên, mà bây giờ đã 22 rồi mau quá”

Bà Tư vui vẻ hỏi.“Sau hôm nay con lại tới đây vậy”

Hoàng Nguyên đáp.“Hiện tại con là nhà báo vừa phỏng vấn một thương nhân, xong việc vừa bước ra thì lại gặp cô và Gia Linh tại đây”

Hoàng Nguyên nhìn qua cô ngại ngùng hỏi.“Gia Linh càng lớn càng đẹp ra, vậy chắc là có bạn trai rồi phải không?”

Bà Tư lên tiếng.“Con gái cô đanh đá lắm nên chưa có bạn trai đâu”

Gia Linh ngại ngùng bảo.“Má à”

Hoàng Nguyên tươi cười bảo.“Nếu không phiền có thể cùng anh chuyện trò đôi câu được không?”

Bà Tư cười thầm cuối cùng con gái mình, cũng có người để ý, tính cách nó quá đanh đá mình sợ không có dám hỏi vậy tốt rồi.

“Hoàng Nguyên ngồi xuống đi, cứ từ từ nói chuyện với con gái cô bao lâu cũng được cô không làm phiền hai đứa đâu”

Hoàng Nguyên ngồi xuống ghế tươi cười bắt đầu kể câu chuyện anh gặp trong mấy năm qua…



Sau ngày hôm đó Gia Linh vừa tới trường, thì nhận được bó hoa bách hợp rất lớn. cùng với bức thư đầy sự dịu dàng.

Gia Linh em có biết không.

Người ta mất cả đời để tìm một ai đó,nhưng chưa chắc đã tìm được một người hiểu mình,nên vì vậy gặp được Gia Linh thật sự là một điều kỳ diệu, em như một gió lướt qua anh, và khiến anh nhung nhớ không thôi.

Gia Linh chỉ cười thoáng qua, không hiểu sao lòng cô vẫn buồn…

Chậm rãi lang thang trên phố, từng hàng cây Hồng Bàng màu đỏ thắm,ngước mắt nhìn bầu trời xanh mỗi ngày anh ta đều gửi cho mình lúc thì hoa tươi lúc bánh kẹo những bức thư thăm hỏi ân cần, khác với tên xấu xa đỏ không còn chút nào dịu dàng hỏi thăm nào.

“Gia Linh!”

Chợt có tiếng gọi trầm ấm vừa quen vừa lạ đã lâu rồi không nghe được.Cô ngước mắt nhìn phía trước xa xa, với vóc dáng cao cao mái tóc nâu xoắn lại,đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nụ cười ấm áp.với chiếc áo khoác nâu đậm anh chậm rãi tiến tới.

Cô ngạc nhiên giọng trách móc"Tên xấu xa này anh về làm gì?"

Julien đáp.“Nhiều tháng nay không hiểu sao tâm trạng của tôi, không thoải mái lắm bâng khuâng khó chịu trong lòng, nên muốn trở về đây để xác định một thứ”

Gia Linh ngây ngô hỏi.“Xác định thứ gì?”

Julien dịu dàng bảo.“Khi gặp lại cô thì tôi mới xác định được là…”

Anh quỳ gối nhẹ nhàng xuống, cánh tay phải đưa lên cao hướng về phía cô.

“Đó bởi vì Anh thích Gia Linh, tình yêu của anh là chân thành. Xin thề với chúa trên cao!”

Lòng dạ cô rối bời anh ta thật sự thích mình sao? cô ngỡ ngàng ngại ngùng đáp.

“Anh… mau đứng dậy đi người ta nhìn kìa”

Anh chỉ hướng mắt nhìn cô mặc người qua đường, chỉ biết trong ánh mắt có mỗi cô mà thôi.

“Anh mặc kệ khi nào em gật đầu chấp nhận thì anh mới đứng lên!”

Gia Linh khẽ cười gặt đầu, vươn tay lên đặt nhẹ vào lòng bàn tay của anh.

“Thật ra thì…em rất nhớ đầu rơm”

Anh mỉm cười tay nắm lấy tay cô đứng lên, một cái ôm ấm áp nhẹ nhàng vơi nỗi nhớ nhung bao lâu nay. Giọng Julien dịu dàng trìu mến.

“Anh theo em về nhà. Xin ba của em cho anh hỏi cưới em”

Gia Linh khẽ hỏi.“Thiệt hả?”

Julien đáp.“Thiệt”

Hai người tay trong tay từng bước đi tới, trong niềm hạnh phúc tìm thấy được một mảnh ghép nữa kia của cuộc đời mình.

chapter content