Bạn Gái Tôi Là Tiên Nữ

Chương 46: Biến Cố




Buổi chụp ảnh kết thúc. Mộ Giao ngồi xuống ghế uống ít cà phê. nhìn lên mấy tấm hình trên tường.

"Mấy tấm ảnh này sống động hơn vẽ, chỉ tiếc là có hai màu đen trắng"

Gia Linh bên cạnh ôn hòa bảo."Tuy bây giờ chỉ có hai màu,nhưng em tin trong tương lai xa sẽ có nhiều màu hơn nữa"

Gia Linh ngước mắt nhìn lên trời "Nếu như tới thế kỷ 21, lúc đó chúng ta sẽ như thế nào?"

Julien đáp. "Gia Linh em nói chuyện xa vời, lúc đó chúng ta hơn trăm tuổi còn gì?" (

Anh lắc đầu khẩy cười cầm ly cà phê lên uống. lên tiếng hỏi."Ngồi nãy giờ sau không thấy má Tư tới? kỳ lạ thật"

Gia Linh cảm thấy lo. "Em cũng không rõ sao má lại đến muộn như vậy?" (*)

Bà Mai hốt hoảng đi tới lên tiếng gọi."'Cô Tư nguy rồi bà Tư không thấy đâu hết"

Gia Linh giật mình đứng dậy hỏi.Má tôi đi chung với Bà Mai mà?"

Bà Mai phân trần."Lúc tôi chờ nữ trang gói lại, khi quay trở ra thì không thấy bà đâu nữa." (2

Anh lo lắng quay lại nhìn cô."Mộ Giao cô mau xem giúp Gia Linh, má Tư đang ở đâu?"

Mộ Giao gật đầu bắt đầu bấm ngón tay, đột nhiên sắc mặt cô lo lắng. "Trong quẻ bói xem bà Tư dữ nhiều lành ít.chúng ta phải tới cứu bà ấy ngay" (3

Trong một con đường vắng. Bà Tư nắm dựa trên tường gạch đầu đầy máu. Mộ Giao xuất hiện trong ánh sáng, cô đi tới đưa tay lên bắt mạch cho bà nhịp tim của bà rất yếu ớt. cô đỡ bà Tư ngồi dậy đưa tay trị thương. lúc này mọi người đều chạy tới. (2

Gia Linh hốt hoảng gọi. "Mộ Giao má tôi sao rồi"

Mộ Giao đáp "Vết thương của bà ấy nặng quá, tôi e là.." (3)

Gia Linh ôm chầm lấy bà Tư khóc lóc gọi.

"Má ơi má. là kẻ nào hại má ra nông nổi này?" (

Julien bước tới an ủi."Gia Linh đừng khóc nữa. chúng ta nên đưa má vào bệnh viện trước rồi tính sau"

Bên trong bệnh viện. Ông Mã cùng nhiều người trên nhà đứng trước cửa phòng bệnh lo lắng.Bác sĩ bước ra ngoài.Ông vội vàng tới hỏi.

"Vợ tôi sao rồi bác sĩ?"



bác sĩ trầm ngâm."Vết thương trên đầu quá nặng dù qua nguy hiểm nhưng mà..có thể bà ấy không bao giờ tỉnh lại nữa"

Ông nhắm mắt lại ngực đau nhói, muốn ngã xuống đất, Anh cùng với cậu Hai mỗi người đỡ một bên tay ông, cả hai đều lo lắng đồng thanh gọi

"Ba! không sao chứ!"

Ông đứng trụ lại hít thở sâu." Ba không sao!"

Cậu Hai ông ngước nhìn qua Ba mình Cậu Hai lo lắng cho ông cất giọng hỏi thăm.

"Ba sức khỏe ba không tốt, hay là về nhà nghỉ ngơi trước ở đây đã có tụi con lo liệu rồi"

Ông lắc đầu đáp."Không Ba muốn đích thân vào đi thăm má Tư con"

Anh đứng cạnh bên cạnh buồn bã khôn xiết, cầm lấy tay ông an ủi. "Con vào cùng ba"

Ông bước vào phòng bệnh. bà Tư nằm trên giường mê man.ông khẽ nằm tay bà,ông xót xa gọi

"Thanh Hà một người hiền dịu như bà sao lại gặp phải chuyển này? bà hãy tỉnh dậy chuyện trò với tôi có được không?" (

Gia Linh ngồi cạnh bà Tư nghẹn ngào."Ba. chuyện hôn sự con muốn hoãn lại một thời gian nữa."

Ông gật đầu đồng ý."Vậy cũng được. dù tổ chức cũng không vui vẻ gì."

Bà Hai bên cạnh đôi mắt hai dòng lệ, lấy khăn lau nước mắt.

"Chi thấy buồn khi thấy em trở nên như vậy. em cứ yên tâm chị sẽ thay em chăm sóc tốt cho Gia Linh" (4

Anh khẽ nói nhỏ với Mộ Giao."Cô có cách nào cứu má Tư không?"

Mộ Giao khẽ đáp. "Rất khó bà ấy bị thương khá nặng.ta có một viên đan dược đều trị nội thương, nhưng có tỉnh dậy hay không đều nhờ ý chí bà ấy."

Cô biến ra một viên đan màu đỏ. Anh cầm lấy bảo."Dù sao vẫn còn cơ hội phải thử xem sao?"

Anh ngồi đợi mọi người đi ra ngoài phòng nói nhỏ với Gia Linh đặt viên tiên đan vào miệng bà Tư, Hy vọng có ngày má Tư tỉnh dậy.

Từ ngày bà Tư hôn mê sâu. ông Mã sức khỏe dần suy yếu ngồi trên giường bệnh,gương mặt xanh xao, bác sĩ tư của ông ngồi cạnh bên căn dặn.

"Sức khỏe của ông càng yếu, viêm phổi nặng cùng huyết áp cao, tim suy. tôi khuyên ông nên bớt buồn bã lại, không lo lắng nhiều việc phải để tâm trạng thật thoải mái, vậy mới tốt cho sức khỏe, nếu không thì tôi e là.. "



Ông nhưng hiểu được ý của bác sĩ mà đáp. "E là tôi có thể chết bất cứ lúc nào đúng không? tôi hiểu bệnh tình của mình!"

Bác sĩ thở dài một hơi bảo."Vậy nên ông phải nghỉ dưỡng nhiều hơn, giờ tôi xin phép!"

Ông nhìn qua bầu trời ngoài cửa sổ, thời gian trôi qua mau không chờ một ai, từng người thân mà ông yêu quý đã bỏ ông mà đi, thở dài một hơi trong lòng ánh mắt nhìn xa xăm... (

Ông trầm buồn. "Văn cậu mau gọi Nặc Á Nặc ý và Gia Linh tới phòng tôi"

Anh hầu bước đi tới chỗ ông gật đầu đáp."Dạ!"

Ba người ngồi đối diện nhìn ông.anh lên tiếng hỏi.

"Ba kêu chúng con tới có đều chi dạy bảo?"

Ông hướng mắt nhìn qua ba đứa con của mình, giọng trầm buồn. "Ba có chuyện muốn nói với mấy con"

Anh lo âu hỏi."Chuyện gì vậy ba!"

Ông mỉm cười thoáng buồn."Ta đã làm một tờ giấy phân chia tài sản,Gia Linh được năm mươi phần trăm, còn Nặc ý được sáu mươi phần trăm

"Riêng Nặc Á là con trai lớn trong nhà thừa hưởng gia nghiệp, nên được bảy mươi phần trăm, còn số tài sản còn lại sẽ chia cho người trong nhà, ba gửi cho người đáng tin cậy khi nào cần thiết,ông ta sẽ đem nó ra" (1

Anh hướng mắt nhìn qua, cảm thấy buồn có phải ba lo xa hay không? hay là sức khỏe của ba kém đi nên suy nghĩ nhiều hơn.

Ông lên tiếng." Trải qua nhiều chuyện nên ba muốn sắp xếp lại mọi thứ,nếu như ba không còn thì các con hãy tự gánh vác lấy" *

"Các con phải chăm sóc các má thật tốt. Nếu Thanh Hà tỉnh dậy không thấy ba đâu thì hãy nói với bà ấy cho ba xin lỗi"

Gia Linh vội vàng đáp. "Không đâu ba sẽ sống lâu trăm tuổi. nên vì vậy xin ba...hãy chờ má con tỉnh dậy"

Anh trầm buồn gặt đầu đáp. "Phải đó ba!"

Ông gật đầu cười."Ba chỉ nói phòng trước mọi chuyện thôi các con đừng lo."

Cậu Hai lo lắng nhìn quanh Anh và Gia Linh.

"Chuyện của má Tư khiến ba không vui sức khỏe sa sút, nên đưa ba ra ngoại thành tịnh dưỡng bớt lo nghĩ"

Anh cùng Gia Linh đáp."Em đồng Ý"