Bạn Gái Tôi Là Tiên Nữ

Chương 53: Khoảng Cách giữa hai người




Khu chợ sầm uất tiếng rao bán hàng vang lên nhộn nhịp. Mộ Giao tay cầm giỏ tre chậm rãi cùng anh đi chợ. Tiếng gọi của một ông sẩm.

"Giò cháu quẩy thơm ngon. A Hỷ ghé vô mua giúp ngộ đi"

Anh đáp. "Được lấy cho con 10 cái."

Ông lấy cháo quẩy gói lại, đưa cho anh cầm lấy lên tiếng "Tiệm của con mới khai trương, Chú Chín đến ủng hộ"

Ông tươi cười đáp "Ngộ sẵn lòng"

Anh đáp. "Vậy con cảm ơn chú trước"

Mộ Giao mỉm cười nhìn qua anh. "Hóa ra đi chợ là cái cớ còn giới thiệu tiệm mới là chính!"

Anh bảo."Tiệm chúng ta mới mở, phải giới thiệu cho mọi người biết tới"

Phía trước ồn ào một bầy trẻ con, ném đá trêu chọc một cô gái trong bộ áo bà ba đen.quấy khăn trùm đầu.

"Đồ Xấu xí."

"Xấu như vậy đừng ra khỏi nhà"

Cô ấy ngã xuống đất, anh bước đi tới dìu cô ngồi dậy gương mặt cô bệnh phong tàn phá một nửa, Anh chợt nhận ra (1

"Là Mộng Nguyệt, tôi là A Hỷ nhớ tôi không?"

Cô ấy nhìn chỗ khác. "Tôi không biết ai là A Hỷ"

Mộng Nguyệt quay người bỏ chạy.Mộ Giao ngước mắt nhìn theo bóng dáng cô ấy.

"Là bạn A Hỷ?"

Anh đáp. "Chỉ là hàng xóm lúc nhỏ có quen biết nhau" •

Lão Dương bên trong bếp chiên trứng.Anh tiến tới lên tiếng hỏi.

"Ba hồi sáng con có gặp Mộng Nguyệt. cô ấy bệnh từ khi nào? mà ra nông nổi như vậy?"

Lão Dương quay đầu nhìn qua đáp.."Mộng Nguyệt bệnh hơn hai năm, từ ngày cô ấy bệnh Gia đình sợ lây bệnh nên rời đi, giờ chỉ sống một mình"

Anh trầm ngâm thở dài một hơi...

Mộ Giao hỏi."A Hỷ định thăm cô ấy?"

Ann đáp. "không ai hiểu tôi bằng cô"

.....

Chiều hôm sau. Anh trên tay ôm lấy nhiều túi đựng rau củ quả. Cùng Mộ Giao đi qua đường phố, tới trước cửa nhà

Anh đưa tay lên gõ cửa. Mộng Nguyệt mở cánh cửa ra.



"Lại là anh đến đây làm gì"

Anh đáp. "Mộng Nguyệt, tôi đem đến thuốc cho cô và thứ khác cô cho chúng tôi vào nhà được không?"

Mộng Nguyệt do dự một chút lên tiếng."Anh vào. còn cô ta thì không được"

Mộ Giao ngạc nhiên bảo."Sao lại thế chứ?"

Anh bảo. "Thôi được. Mộ Giao về trước đi tôi vào một chút rồi ra ngay"

Mộ Giao thất vọng quay người bước đi. Anh bước vào trong nhà có vẻ không được sửa chữa, mọi nơi đều xuống cấp hư hại nặng. Anh đặt gói đồ xuống bàn.

"Cô cần tôi sửa mái nhà không?"

Mộng Nguyệt đáp. "Không. Anh đặt mấy món đó xuống bàn rồi về đi"

Thấy cô ấy quả quyết anh không muốn miễn cưỡng, bước đi ra ngoài trước cửa, Mộ Giao đứng bên ngoài thấy anh ra cô bước tới gọi.

"A Hỷ sao rồi?"

Anh đáp. "Cô ấy có vẻ rất ngại gặp người khác, chắc do bệnh tật làm người cô ấy trở nên như vậy."

Anh và cô chậm rãi đi về.Mộng Nguyệt lên lén nhìn qua cửa, cô gái đi cùng A Hỷ thật xính đẹp. không như mình thật kinh tởm.

Mộng Nguyệt đi tới giếng nước, nhìn vào thấy gương mặt lở loét in trong nước càng đau khổ, cô ấy nhíu mày đá chậu nước dưới chân ra xa, hét lớn.

"Tại sao tôi lại phải chịu căn bệnh phong quái ác này"

Từ trên mái nhà Hắc hổ ly đáp nhẹ xuống khẩy cười, Mộng Nguyệt hốt hoảng lên tiếng hỏi.

"Bà là ai?"

Bà ta đáp. "Ta đến giúp cô, ban cho cô một gương mặt xinh đẹp, ngược lại cô phải giúp ta làm một việc" (

Mộng Nguyệt đáp. "Chỉ cần bà cho tôi có gương mặt như trước kia, đều gì tôi cũng làm"

Một tuần sau. vào buổi sáng sớm Anh vừa mở cửa tiệm cầm cây chổi quét bụi bẩn, Mộng Nguyệt bước tới vui vẻ gọi.

"A Hỷ"

Anh ngước mắt nhìn qua gương mặt cô ấy tươi tỉnh hơn vết lở trên mặt ít dần đi, Mộng Nguyệt lên tiếng.

"Nhờ có thuốc A Hỷ cho, sức khỏe của em đã đỡ hơn rồi, anh như là quý nhân của em vậy"

Anh vui vẻ đáp."Cô cứ nói quá, thấy cô khỏe là tôi mừng rồi."

Mộng Nguyệt ôn hòa bảo. "Em đến đây xin anh cho em vào tiệm ảnh làm việc, không cần phải trả lương chỉ cần cơm ngày ba bữa là được rồi"

Anh ôn hòa bảo." Như thế sao phải, Anh sẽ trả lương cho em mỗi tháng 10 đồng em thấy thế nào?"

Mộng Nguyệt vui vẻ đáp. "Cảm ơn A Hỷ, anh đưa cây chổi cho em quét dọn ngay"

Mộng Nguyệt cầm chổi quét bụi bẩn.Anh cứ tưởng cô ấy sẽ khép mình lại không muốn gặp ai nữa, giờ sức khỏe của cô ấy bình thường lại còn vui vẻ như lúc trước vậy là ổn rồi.



Buổi chiều Mộng Nguyệt vào bếp phụ Lão Dương nấu ăn, dọn ra vài món ăn đặt lên bàn.

"A Hỷ. Anh vào ăn cơm thôi"

Anh ngồi xuống ghế nhìn món ăn trên bàn, anh lên tiếng khen ngợi."Mộng Nguyệt nấu ăn khéo thật"

Mộng Nguyệt đáp."Anh nhớ không? món tàu hũ chiên giòn này là món anh thích ăn mỗi khi chiều xuống,anh hay tới ăn"

Anh đáp."Anh nhớ chứ, lúc đó là nhà em bán ngon nhất ở khu phố này chỉ tiếc là nghỉ bán"

Mộng Nguyệt cười đáp. "Nếu anh thích ăn thì em sẽ làm cho anh mỗi ngày"

Mộ Giao hướng mắt nhìn anh và Mộng Nguyệt chuyện trò.Cô cảm giác mình không khác gì người ngoài cuộộc...

Hôm sau. Anh đang đánh bàn tỉnh tại quầy, cô bước vào tiệm, lấy trong giỏ ra một đĩa bánh bao.

"A Hỷ ta có xuống bếp làm ít bánh bao ngươi ăn thử xem"

Anh cầm bánh bao lên ăn một ít than thở.

"Mộ Giao bánh bao này mặn quá, cô cho nhiều muối quá thì phải"

Mộng Nguyệt đi đến đưa ly trà cho anh."A Hỷ uống nước vào cho bớt mặn"

Anh cầm lấy uống vào vị trà hôm nay có hơi kỳ lạ hay tại bánh bao quá mặn, trán anh bắt đầu đổ mồ hôi, Mộ Giao đưa tay lên trán anh.

"A Hỷ hình như trán ngươi nóng quá, chắc là cảm rồi mau về nhà nằm nghỉ đi"

Anh đáp."Không sao uống thuốc lá khỏe thôi"

Buổi chiều hôm đó. Mộ Giao nấu cháo bưng lên phòng, Anh ngồi trên giường nhìn qua giọng lạnh lùng.

"Mộ Giao. từ ngày tôi gặp lại Mộng Nguyệt, tôi và cô ấy rất hợp ý nhau.cô ấy giỏi nấu ăn biết quán xuyến việc nhà thật khác xa với cô. nên tôi muốn cưới cô ấy làm vợ."

Mộ Giao buông tô cháo trên tay xuống đất vỡ tan những lời A Hỷ nói có phải là sự thật không, cô đưa tay lên trán anh.

"A Hỷ hình như trán ngươi nóng quá, chắc là cảm rồi mau về nhà nằm nghỉ đi"

Anh đáp "Không sao uống thuốc lá khỏe thôi"

Buổi chiều hôm đó. Mộ Giao nấu cháo bưng lên phòng, Anh ngồi trên giường nhìn qua giọng lạnh lùng.

"Mộ Giao. từ ngày tôi gặp lại Mộng Nguyệt, tôi và cô ấy rất hợp ý nhau.cô ấy giỏi nấu ăn biết quán xuyến việc nhà thật khác xa với cô. nên tôi muốn cưới cô ấy làm vợ."

Mộ Giao buông tô cháo trên tay xuống đất vỡ tan những lời A Hỷ nói có phải là sự thật không, cô đưa tay lên trán anh.

"A Hỷ không khỏe chỗ nào sao?"

Anh hất tay cô ra."Tôi rất khỏe.cô đừng có thân thiết với tôi, để Mộng Nguyệt hiểu lầm e là không hay. cô nên biết điều rời khỏi nhà này đi"

Anh lạnh lùng bước đi ra ngoài.Cô im lặng trầm buồn quay người bước đi lang thang trên phố. Đôi mi rủ xuống u buồn, Nếu A Hỷ lấy vợ ta phải rời khỏi nơi này sao...