Bạn Gái Trầm Cảm Của Tôi

Chương 17: Bởi vì quan tâm nên tàn nhẫn




“Nhưng tôi thì không vui…”

Lam thoáng biến sắc, cặp môi với những nét gợi cảm mím chặt, hình như có điều khó nói.

Sau vài giây im lặng, giọng cô cao lên một cách đột ngột: “Làm sao tôi có thể sống chung với người đã cướp mất gia đình và hạnh phúc vốn thuộc về tôi được chứ?”

Giọng Lam không cao, nhưng từng chữ nặng ngàn cân đè lên ngực ông. Quang ngồi kế bên như dư thừa, cũng may nhân viên phục vụ kịp thời lên món.

“Chuyện của bố con đừng kéo dì ấy vào, dì ấy vô tội!”

Ông khẳng định chắc nịch với Lam rằng bà ấy vô tội sau những gì bà gây ra với cô và mẹ cô, điều này khiến Lam không phục.

“Đến giờ ông vẫn nghĩ bà ta vô tội à? Bà ấy là vợ ông nên ông tin tưởng cũng đúng thôi, nhưng chính bà ta là người gây ra cái chết gián tiếp cho mẹ tôi, ông phải nhớ điều này!”

Ông tuyệt nhiên không ngờ con gái nhìn mình bằng cái nhìn đáng sợ, ánh mắt căm hận và những lời lẽ lạnh nhạt.

“Chuyện xảy ra với mẹ con là chuyện ngoài ý muốn, bố và dì Lam Yên đều không muốn như vậy.”

Ông cố gắng thuyết phục con gái hiểu cho mình và thông cảm cho cô vợ sau của ông mà không để ý đến cảm xúc ngày một tồi tệ của con gái, Lam ấm ức trong tâm khi đến thời điểm này ông vẫn khư khư bảo vệ bà ta.

Cứ vậy không ai nói thêm gì, cuộc trò chuyện lâm vào thế trầm mặc. Rõ ràng quán lúc này vẫn chưa quá vắng khách, nhưng không khí tại bàn của họ lại hoàn toàn trái ngược với không gian của quán.

Lam đưa tay cầm ly nước trên bàn uống một ngụm cho làn môi đỡ khô khốc, Bách Quang giả vờ bình tĩnh, anh cố ăn vài miếng trong lúc thăm dò ánh mắt Lam. Sau vài giây im lặng, giọng ông cất lên với vẻ bất lực:

“Vậy con nói đi, bố phải làm thế nào con mới chịu về nhà?”

Lam dần bình tĩnh lại, đặt ly nước xuống bàn nói thẳng:

“Trừ phi mẹ tôi sống lại hoặc bà ta rời khỏi nhà.”

Ánh mắt nhìn bố như thiêu đốt, Quang bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người cũng căng thẳng theo, anh nhìn ra được Lam không muốn về nhà nên cố tình làm khó ông Quốc, chuyện của gia đình họ anh cũng không tiện xen vào.

“Điều đó là không thể, con và dì Yên đều là những người quan trọng với bố.”

Ông Quốc vừa nói vừa nhắm mắt một cách vô thức, không dám nhìn con gái. Lam cười nhạo ông vẫn tham lam một lúc muốn cả hai thứ như ngày xưa.

“Ông chỉ có thể chọn một, nếu có tôi thì không có bà ta và ngược lại.”

Đây thực sự là một lựa chọn khó đối với ông ấy. Tống Diệu Quốc từ từ mở mắt ra, trước tiên ông thở dài, vân vê ly nước lọc trong tay bảo cô đừng làm khó ông ấy nữa, mau chóng quay về nhà.

“Chuyện năm xưa bố đã giải thích với con rất nhiều lần rồi, nếu như con vẫn cố chấp không thông cảm thì bố cũng đành chịu. Kỳ thực năm đó…”

Mắt ông nhìn về phía xa, mường tượng lại quá khứ.

“Bố không ngờ mẹ con sẽ lựa chọn tự tử để giải quyết vấn đề, trước khi cưới dì Lam Yên bố đã lên kế hoạch cho mọi việc. Bố quyết định sẽ mở lòng đón nhận, không để bà ấy lẻ loi cô độc trong căn nhà này nữa, cả đời này bố nợ hai người. Giờ bố đối tốt với con cũng là đối tốt với bà ấy, sinh thời bà ấy còn sống rất thương con, bố nghĩ tâm nguyện lớn nhất đời của bà ấy chính là mong con có cuộc sống sung túc đầy đủ, bố nghĩ con cũng mong mẹ yên lòng nơi chính suối mà phải không?”

Ông đã rất thông minh khi đánh đòn tâm lý, nhưng tiếc cô ấy là một nhà tâm lý học và sẽ không bao giờ mắc bẫy. Ban đầu cô thật không hiểu tại sao ông năm lần bảy lượt muốn cô về nhà bằng được, trong khi cô là con gái của người phụ nữ ông từng ghét bỏ.

Người vợ chung thủy với ông mười ba năm ông còn không có tình cảm, thì tại sao tiếc rẽ cho một đứa con gái của người ông không yêu như vậy, nhưng giờ đã rõ, hóa ra vì cảm giác tội lỗi nên ông mới muốn bù đắp chứ chẳng phải yêu thương gì, suốt cuộc tranh luận ông vẫn bảo vệ quan điểm của mình.



“Ông đoán sai rồi! Nếu tôi là bà ấy, tôi sẽ không bao giờ muốn con mình quay trở lại nơi mà nó không thể tìm thấy hạnh phúc, nơi mà nó từng cố gắng vùng vẫy để thoát ra. Dù cuộc sống có tồi tệ, thì ít nhất cũng có thể tìm được niềm an ủi về mặt tinh thần.”

Dứt câu Lam đứng lên cầm túi xách một mạch bỏ đi không thèm ngoảnh lại. Ông Quốc mệt mỏi ngả lưng ra sau ghế, kêu Quang đi vào nói chủ tiệm gói thức ăn lại sau đó theo sau đưa cô ấy về chung cư.

Lúc sau khi Quang đợi nhân viên gói lại thức ăn, khi ra ngoài đã không thấy Lam ngồi đợi trong xe, gọi cũng không nghe điện thoại. Quang vội lên xe trên đường đi luôn quan sát hai bên đường, đúng như những gì anh nghĩ, Lam một mình đi bộ trên vỉa hè, một mình quay về chung cư. Anh giảm ga lại, chạy rà rà theo bên cạnh cô ấy, hạ kính xe xuống.

“Kiểm sát viên Tống, lên xe đi!”

“Anh về chung cư trước đi, tôi muốn một mình đi bộ về.”

“Cô điên hay sao mà đi bộ mười mấy cây số về?”

Xong anh dừng xe bước xuống cưỡng chế cô lên xe bằng được, mặc cho Lam ra sức dùng dằng.

Anh khóa cửa từ bên ngoài khiến Lam loay hoay một lúc vẫn không biết cách mở vì vốn dĩ cô chưa từng sử dụng ô tô, anh chồm qua thắt dây an toàn cho cô ấy dặn cô ngồi im đừng làm loạn nữa, anh sẽ đưa cô ấy về chung cư.

“Thả tôi xuống đi, đây không phải chuyện của anh!”

“Tôi đưa cô đến đây nên phải có trách nhiệm đưa cô về, ngồi yên đó đi, đừng cứng đầu nữa!”

Không thấy Lam phản ứng, Quang nhìn qua gương chiếu hậu xem cô đang làm gì. Anh sửng sốt khi thấy Lam chồm người qua cửa kính ô tô mà lúc nãy anh hạ xuống quên nâng lên để nhảy ra khỏi xe. Quang nhanh chóng đạp phanh kéo cô lại vào xe.

“Này! Cô bị điên à?”

Lam quay lại nhìn anh, mắt như long lanh chực khóc.

“Thả tôi xuống.”

Nghe giọng cô nghèn nghẹn và thái độ cương quyết, anh biết mình không thể giữ nỗi cô nên đã ra ngoài mở cửa cho cô ra ngoài. Đúng lúc họ dừng lưng chừng dưới chân cầu Đoan Vĩ, khi phóng tầm nhìn xa dễ dàng thu trọn vào mắt cảnh đẹp hữu tình của sông Đáy.

Lúc này thời tiết vô cùng đẹp để có thể ngắm nhìn quang cảnh trên dòng sông cách hoàn mỹ nhất. Quang đề nghị hai người dừng ở đây một lúc, đợi tâm trạng cô ấy khá hơn rồi quay lại Phủ Lý, Lam đồng ý. Thế là anh quay trở lại xe lấy mấy món lúc ở nhà hàng ra đi theo sau Lam.

Hai người ngồi trên khối bê tông dưới chân cầu, bắt trọn khung cảnh tuyệt đẹp ở chân cầu vào lúc 5 giờ chiều.

“Lúc nãy cô chưa kịp ăn gì đã đi rồi chắc giờ đói rồi phải không?”

Lam nhìn anh đang lấy thức ăn ra khỏi túi nilon, từng hộp xốp được mở nắp, mùi hương theo đó mà dậy lên thơm nức mũi, dù tâm trạng tồi tệ không muốn ăn cũng khó thể cầm lòng.

“Ăn đi! Chỗ này đủ cho bữa tối của mình, tối về cô không phải nấu ăn.”

Lam chọn món thịt dê núi, Quang lấy món bánh cuốn chả. Hai người vừa ăn vừa ngắm hoàng hôn, những tia nắng cuối ngày phủ xuống mặt nước Lam thấy những dải ánh sáng lấp lánh tỏa rộng ra. Lúc này, đoạn sông thêm phần ảo diệu, đẹp đến nao lòng, Lam cảm thán khung cảnh dưới chân cầu cho cô cảm giác bình yên đến lạ.

“Tôi ít khi đi qua đoạn đường này, nếu có thì mỗi lần ngang qua cũng rất vội vàng nên không biết ở đây có cảnh đẹp như vậy.”

Quang lấy làm lạ hỏi: “Nói vậy mấy năm qua cô chưa từng về thăm bố à?”

Đang vui vẻ, cô chợt khựng lại vì câu hỏi của Quang. Lam lắc đầu buồn bã.

“Chưa từng.”

Anh nhai nốt chỗ bánh cuốn trong miệng nói với cô anh là người ngoài cuộc nên không biết được những gì cô đã trải qua, nhưng cái gì có thể bỏ qua thì cứ bỏ qua hết đi, dù sao cũng là người một nhà.



Anh kể cho cô ấy nghe một câu chuyện ngắn về ông bà của anh lúc sinh thời, lúc nhỏ ông bà nội rất thương anh, nhưng đến khi anh có cơ hội báo đáp rồi họ cũng chẳng còn…

Ở nhà cao cửa rộng để làm gì chứ? Chỉ có một mình anh ấy sống ở đó, một ngôi nhà không có một tiếng cười thật vô nghĩa, đến cả cơ hội báo hiếu cũng không có. Với tư cách người đi trước đã từng trải qua cảnh chia ly người thân, anh không muốn sau này khi nghĩ lại những chuyện đã qua cô phải hối tiếc giống anh bây giờ.

Lam gật đầu nhắm mắt lại, trong đầu hỗn độn một mảnh… Cô rất đồng cảm nhưng mãi không thể nghĩ thông. Cô ấy rất muốn tha thứ cho bố mình, quên đi tất cả, nhưng mỗi đêm nhắm mắt lại cô vẫn luôn bị giằng xé, ám ảnh trước cái chết của mẹ. Một người mà dù cho cuộc sống có bộn bề thế nào cũng chưa có ngày nào cô quên.

“Những năm qua tôi cũng như anh, mơ ước về một gia đình trọn vẹn có bố mẹ yêu thương. Anh chưa từng sống cùng dì ghẻ nên không biết nó khủng khiếp đến mức nào, cứ nghĩ đến việc gọi kẻ gây ra cái chết gián tiếp cho mẹ mình bằng ‘mẹ’ tôi đã thấy buồn nôn rồi, không thể chấp nhận!”

“Tôi nghĩ chắc cô mang tâm bệnh rồi, phải chữa trị thôi!”

Lam vừa ăn vừa hỏi: “Anh định khuyên tôi đi điều trị tâm lý à?”

Quang cười sảng khoái nói cô không cần phải đi đâu xa xôi, vì chính anh sẽ giúp cô điều trị ngay bây giờ. Mắt Lam sáng lên, ngồi thẳng lưng có vẻ hứng thú với câu chuyện mang theo chút tâm lý tò mò hỏi anh chữa bằng cách nào.

Quang chém tay vào không khí, vẻ mặt tự tin nói: “Đơn giản lắm, giờ cô cứ đem hết ủy khuất, ấm ức cất giấu trong lòng từ trước tới giờ ra.”

Lam nghiêng đầu, mắt hoài nghi long lanh nhìn Quang, có vẻ không bị anh thuyết phục.

“Đó là cách của anh?”

Quang chớp mắt mấy cái liền.

“Phải, cô có thể bắt đầu ngay bây giờ, tôi sẽ kiên nhẫn nghe cô kể.”

Lam lắc đầu cười khổ, lặng lẽ cúi đầu tiếp tục ăn.

“Đừng bắt tôi phải nói ra hết những ấm ức trong lòng mình, vì tôi không làm được… Tôi không muốn khóc trước mặt ai cả.”

Nụ cười trên môi Quang chợt tan biến, lòng không nén được cảm giác nao nao, giọng anh trở nên nghiêm trang:

“Nếu đã muốn khóc thì đừng cố kìm nén, người đau khổ nhất là người phải chịu đựng mãi mà không chịu nói ra, cô đã quen tiêu hóa tâm sự một mình rồi đúng không?”

Ánh mắt anh đặt trên người Lam, cô vẫn ung dung dùng bữa, gió cuốn vạt áo, đến mi mắt cô cũng không lay động. Quang bỏ hộp thức ăn xuống khối bê tông, ngồi sát lại gần cô ấy, vừa nói vừa dùng ánh mắt để sưởi ấm Lam.

“Cô không cần phải lo sợ, nếu cô khóc tôi sẽ giúp cô lau nước mắt…”

Anh đưa tay vào túi áo vest lấy ra chiếc khăn tay đưa về phía cô.

“Đây.”

Lam nghiêng đầu nhìn chiếc khăn trong tay anh, ánh mắt từ từ hiện lên nét cười, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng, phẳng lặng như hồ nước mùa thu.

Lam đặt hộp thức ăn lên đùi, nắm chặt cây muỗng trong tay tâm sự. Ước mơ cô ấy là có một giấc ngủ yên, cô mong lúc nhắm mắt lại có thể quên được những chuyện trong quá khứ, bản thân sẽ không còn buồn bã, không tức giận, không phiền muộn cũng không cô đơn, những cơn ác mộng sẽ không còn dày vò cô mỗi khi đêm về.

Cô rất muốn khi nhắm mắt lại lập tức chìm sâu vào cơn miên man vô lo, chứ không phải là những dòng suy nghĩ cứ cuốn trôi.

Có những đêm nằm đó trằn trọc chẳng thể vào giấc, cứ nghĩ chuyện cũ rồi nước mắt tự động rơi. Cô nói với anh ghét cái cách bản thân không thể kiềm chế cảm xúc và dễ rơi nước mắt, đã thế còn luôn nhớ hầu hết những chuyện đau lòng một cách rõ ràng.

Cô cảm thấy tủi thân tại sao mình lại phải nhận lấy những điều tồi tệ đang xảy ra, lại khóc. Cô đơn thuần chỉ là một đứa trẻ bình thường, khao khát một cuộc sống bình thường mà sao cứ phải ôm vào người nhiều thứ tồi tệ đến vậy? Quả thực… Cô không thở nổi nữa rồi.