Cô đối chiếu với các chứng cứ lời khác như đã tiến hành thu thập, rồi sử dụng các tình tiết mâu thuẫn, bất hợp lý ngay trong lời khai của nhân chứng để đấu tranh, buộc bị cáo phải nhận tội.
Trong một giây, bà cảm thấy mắt chợt tối đi. Trái tim quặn thắt và rơi xuống một chỗ nào đó. Bà không thể nói gì hơn, đưa mắt tội nghiệp qua nhìn Quang. Lam ngồi xuống nói mình đã hỏi xong rồi, anh liền giơ tay phản đối ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lam, tố cô đang ép cung nhân chứng.
Quang nói: “Thân chủ tôi hiện tại đang là bị cáo trong một vụ án, khi chưa có bản án có hiệu lực pháp luật thì không thể quy kết anh ấy có tội!”
Lam nói rằng Quang chưa nghe kỹ lời cô nói. Cô lý giải phần đầu chỉ dựa vào lời khai nhân chứng để tranh luận, không có từ nào để kết tội bị cáo.
Nghĩ đến cảnh con trai bị Kiểm sát viên đề nghị mức án 20 năm tù vì tội mưu sát, trong đó đã bao gồm bạo hành gia đình và khủng bố tinh thần là bà đã không chịu nỗi.
Gương mặt bà nhòe nước mắt, thỉnh thoảng đưa tay lên ngạt nước mắt lăn trên gò má. Phong vốn là niềm hy vọng của bà bởi anh ta là thanh niên thông minh, được bố mẹ chắt chiu từng đồng cho học hành và tốt nghiệp cao đẳng chuyên ngành về tài chính. 20 năm đâu phải là ít, chồng bà mắt kém ngồi hàng ghế sau, cố rướn để nhìn con trai song ánh mắt vô định.
Bà nói với Lam con trai bà vô tội, con dâu mới là người có lỗi trước vì mang thai con của người khác mà còn nói dối để gả vào nhà bà, bà trách Lam tại sao không chịu tin bà mà cứ giúp người xấu xa đó.
Phong nhìn những giọt nước mắt đau đớn của mẹ cầm lòng không nổi, hắn thấy sống mũi cay cay rồi nước mắt trào ra, lại gắng sức chớp mắt vài cái, nước mắt chảy xuống theo gò má.
Trong phiên tòa ngày hôm nay không ai đưa ra được những tình tiết mới, Luật sư cho rằng bị cáo không phạm tội nhưng quan điểm của Kiểm sát viên là có tội, nếu cứ tiếp tục tranh luận mãi thì cũng không thể kết thúc được, nên Thẩm phán muốn nghe chính miệng Phong kể để mau chóng khép lại vụ án.
Đôi chân tê dại vì ngồi lâu, nhất thời đứng không vững, Phong loạng choạng được anh công an ngồi kế bên đỡ.
Hắn buồn bã, nghẹn ngào kể tối đó mẹ hắn đi chợ về vô tình thấy con dâu lên xe người đàn ông lạ nên đã đuổi theo, khi thấy họ vào khách sạn thì gọi anh ta tới. Sau đó anh ta chạy thẳng vào phòng, sau một hồi xô xát Phong làm tình nhân của vợ bị thương, vợ liền cầm ghế đánh Phong, anh ta sôi máu khi vợ dám ra ngoài ngoại tình rồi mà còn đánh chồng nên đã cầm con dao gần đó đâm vợ mình.
Quang hỏi Phong cầm con dao gọt trái cây đâm nạn nhân như vậy, có nghĩ rằng sẽ giết chết nạn nhân không, Gia Phong thở dài buồn rầu, rồi trả lời tiếng được tiếng mất:
“Đầu óc của tôi rối bời, không hề biết mình đang làm gì. Tôi chỉ biết gì là đâm xuống như vậy, cho tới khi mẹ tôi kéo tôi ra nhìn thấy cô ấy nằm dưới đất… tôi thấy khắp người tôi điều là máu, lúc đó… tôi mới biết tôi đã giết người.”
Lam ngồi dậy nhìn thẳng vào Phong, ánh mắt dường như có chút đáng sợ, giọng vẫn lãnh đạm.
“Bị cáo nói lúc đó không hiểu tại sao lại cầm dao đâm chết nạn nhân à, vậy trước khi không cầm dao thì bị cáo đang làm gì?”
Gia Phong nhăn mặt như đau đớn, anh ta nói không biết do lúc đó đầu óc rất rối. Lam một mực khẳng định những lời hắn ta nói đều là giả dối.
“Đầu óc của bị cáo không hề rối, bị cáo đang nghĩ làm sao để giết chết vợ mình, vì bị cáo muốn giết chết cô ấy!”
Trong đáy mắt cô lóe lên tia sáng sắc bén, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất. Khi nhìn lại, đã lấy lại vẻ bình lặng, đột nhiên quay người nhìn Quang, như kiểu biết thế nào anh cũng sẽ đứng lên phản đối.
Quang tố cô ép cung, anh khẳng định đây là phiên tòa, Kiểm sát viên không phải muốn làm gì thì làm, nên đề nghị tòa cần có việc điều chỉnh cách hỏi của VKS. Ánh mắt Thẩm phán đã chuyển về hướng cô ấy, không đợi tòa quyết định, Lam cầm cây bút đặt trên bàn chỉ tay về phía Gia Phong.
“Chính tay bị cáo đã giết chết vợ của mình, bị cáo đã đâm liên tục chín nhát sau lưng cô ấy. Đâm như vậy…”
Lam cầm bút liên tục xuống đóng tài liệu trước mặt, để mô phỏng lại cảnh tượng Gia Phong đâm chết vợ mình, vừa đầm cô vừa đếm. Quang bất lực kêu tòa mà tòa không giải quyết nên chỉ có thể đứng trơ mắt ra nhìn Lam.
Phong nhìn cảnh tượng này nhớ nhớ lại hôm gây án, anh ta cũng đâm vợ theo cách tương tự. Quang vốn dĩ tính tình không tốt, giờ đã bị Lam chọc tức đến nỗi tái mặt, chỉ tay về phía Lam liên tục phản đối thậm chí tỏ thái độ bất mãn. Anh đề nghị thay đổi Kiểm sát viên với lý do có những nội dung thân chủ anh và nhân chứng không trả lời được, Kiểm sát viên vừa phân tích vừa trả lời thay.
“Đây là phần hỏi bị cáo, chúng tôi cho rằng Kiểm sát viên đã lợi dụng quyền hạn của mình, làm không đúng quy định.”
Không những Quang mà có cả chú Dĩ, hai người lần lượt bày tỏ ý kiến phản đối cách hỏi của đại diện VKS, nhưng chẳng ai dành thời gian để lắng nghe nó.
Luật sư nói không ai nghe, Kiểm sát viên muốn làm gì thì làm, tòa cũng không quản, Hội đồng xét xử ngồi quan sát, dường như chẳng bên nào ăn nhập gì vào nhau. Phòng xử án vốn yên tĩnh bỗng nhiên bị xáo trộn bởi những bình luận của những người xem bên dưới.
“Bốn, năm, sáu, bảy…”
Phong bị tổn thương tinh thần dữ dội, những ảo giác khủng khiếp tiếp tục ám ảnh khiến anh ta lo lắng và sợ hãi. Mọi thứ trong đầu Phong như nổ tung, anh ta lạc lối trước vực thẳm tối tăm. Hắn sợ tới nỗi mặt mày trắng bệch, chậm rãi cúi đầu, hai bàn tay ôm đầu run rẩy vì kích động, cảm thấy bất mãn và tức giận trước những lời nói và thái độ của cô. Hắn hét to yêu cầu Lam dừng lại.
“Không, dừng lại, đừng đâm, dừng lại!”
Trong đáy mắt Thẩm phán lộ ra tia nghi hoặc. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, Lam dừng động tác thần sắc lạnh lùng.
“Tôi vừa đến tới bảy thì bị cáo đã kêu ngừng tay, hôm đó bị cáo có đủ thời gian để ngừng tay mà? Nhưng bị cáo đã không ngừng tay, mẹ anh đã kêu bị cáo ngừng tay nhưng bị cáo không chịu nghe, cho đến khi nạn nhân chết bất động thì mới ngừng.”
Mẹ Phong nhìn thấy con trai đau khổ không kìm nổi nước mắt, gục lên vai chồng. Lam quăng cái viết xuống bàn cô có vẻ hài lần với kết quả này, lời của cô khiến mặt anh nóng bừng, đôi mắt thâm trầm của Quang dính chặt lấy cô, khẽ siết chặt tay nhìn cô đăm đăm trong chốc lát.
____________________________
Ông Quốc nhận vụ kiện ở Hà Nam, khi ngang qua phòng thấy Quang ngồi thẩn thờ một mình, thấy lạ nên bước vào trong phòng muốn biết xem nỗi cô đơn và hiu quạnh của anh đến từ đâu.
Nghe tiếng bước chân anh từ từ mở mắt, Quang bất ngờ khi thấy ông Quốc xuất hiện.
“Nhìn cháu có vẻ là đang không vui.”
Quang nghiêng đầu, nhìn xuống sàn cười khổ.
“Cháu nghĩ thua kiện thì đâu có ai thấy vui.”
Ông mím môi đặt cặp da lên bàn, chống nạnh nhìn Quang.
“Vấn đề có thể mang đến rất nhiều cảm xúc, nhưng cảm xúc không thể giải quyết được vấn đề! Cho nên cháu cứ bình tĩnh, sẽ có một con đường riêng cho cháu thôi.”
Ông nói nếu đã là Luật sư thì phải luôn có thái độ tích cực, trước mọi điều phải luôn cố gắng giữ cho mình được tâm thế bình thản đón nhận, luôn tâm niệm trong mọi nỗi buồn, vẫn có những điều rất tích cực.
“Chưa kết thúc mà đã cho rằng mình thua, thật sự không giống cháu cho lắm.”
“Hình như bác rất hiểu cháu.”
Ông Quốc khoanh tay trước ngực, khóe miệng thấp thoáng nụ cười.
“Thật ra trước đây bác có xem cháu cãi vài vụ, chắc là do cháu quá tập trung nên mới không để ý tới bác.”
Anh cười cho qua chuyện, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt chất đầy những suy tư.
“Tình hình này cháu không thể thắng được rồi.”
“Vậy sao…”
Ông cũng bị những cảm xúc tiêu cực của Quang làm cho trầm ngâm. Sau mấy giây im lặng ông nói sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện.
“Ba năm trước có lần bác đến trường đại học thành phố Hà Nội diễn thuyết, ở ngoài sảnh thấy có một sinh viên sơ ý làm đổ thùng nước của bà lau công. Bà lau công đứng chửi sinh viên đó, nhưng mà sinh viên nó không hề sợ và nó rằng người ấy lau công không nên để thùng nước lung tung.”
Trên gương mặt buồn cuối cùng cũng trút được gánh nặng, Quang từ từ quay lại nhìn ông, cười lên một tiếng.
“Cuối cùng bà lau công cũng không cãi lại người sinh viên đó, liền xách thùng nước đi chỗ khác. Lúc đó bác rất phục người sinh viên cho nên nhớ tới giờ luôn.”
Nụ cười trên môi anh càng thêm tươi.
“Người sinh viên đó là cháu, vậy mà cũng để bác thấy. Cãi nhau với phụ nữ có gì mà giỏi?”
Ông chỉ tay về phía anh nói:
“Lúc đó điều bác phục không phải vì cãi thắng, mà là cháu đã kiên trì giữ vững lập trường, mãi mãi không bỏ cuộc, Luật sư giỏi thì phải nên như vậy.”
Quang ngại ngùng cúi đầu. Nghĩ đến lời ông vừa nói đôi cánh của anh càng thêm mạnh mẽ, đáy lòng sinh ra một lực vô hạn, cho anh sức mạnh đối phó với những thứ không vừa ý, khiến anh không còn sợ những phong sương bên ngoài.
“Nếu như không bận việc, đi đánh golf với bác nhé?”
“Vậy đi thôi. Lâu rồi con chưa chơi golf, chỉ sợ lụt nghề thôi.”
Lúc này, thời tiết lúc này khá dễ chịu, nhất là vào mùa đông có thể tránh được nắng nóng gay gắt, thay bằng ánh nắng nhạt chiếu qua hàng cây và gió mang hơi mát trên không gian sân golf.
Hai người di chuyển trên chiếc xe điện sân golf là loại xe chuyên dụng ra sân. Tạo hình ở đây là những đường cong nhấp nhô, gợn sóng.
Khi thực hiện đánh chín lỗ đầu Quang đã thấy sảng khoái sau một ngày làm việc mệt mỏi. Quang vác cây gậy trên vai chỉ tay về hướng khu nhà cao tầng phía xa nói với ông Quốc rằng đó là nơi con gái ông đang sống. Ông Quốc đã định vị cho mình một cú swing hoàn hảo, nhưng ngay khi nghe Quang nói đã mất tập trung nhìn theo hướng tay của anh.
“Con bé này, sống xa thật đấy, từ đây đến nhà bác phải mất tận một tiếng rưỡi di chuyển.”
Quang bổ sung thêm: “Nhưng lại gần Viện kiểm sát.”
Ông gật đầu điều chỉnh lại tư thế đánh golf.
“Như vậy cũng tốt, nó có thêm thời gian nghỉ ngơi.”
Ông xoay người đánh bóng với sự nhẹ nhàng, nhưng lại đạt được tốc độ nhanh và chuẩn xác.
“Sao con biết nó sống ở đó vậy?”
“Chúng con sống trong cùng một tòa chung cư, cùng tầng và là hàng xóm.”
Anh nói với giọng đắc ý, như rất vui khi được làm hàng xóm của cô. Quả bóng bay lên không trung, đáp xuống đất và lăng chậm xuống hố golf.
Quang trông theo thấy cú đánh hoàn hảo như vậy liền vỗ tay tán dương ông.
“Tuyệt!”
Được Quang khen ngợi ông nhất thời cao hứng, chợt hưng phấn đặt một quả bóng khác xuống và hỏi Quang có muốn xem thêm lần nữa không. Đương nhiên anh sẽ không từ chối, ông cười tự mãn vào tư thế, sử dụng gậy sắt đánh thêm một cú đưa bóng từ điểm phát tới khu vực green đạt khoảng cách xa nhất.
“Thấy sao nào?”
Ông quay lại hỏi Quang, anh đưa hai tay lên thành dấu like, hai mắt sáng bừng hô to:
“Very good!”
Ông khoái chí cười khà khà.
“Gọi chú là golfer chuyên nghiệp quả không sai, tỷ lệ phát bóng đạt HIO là 1/3000 là thứ nhiều người mong ước.”
Ông phất tay cất gậy golf vào giỏ nói mình vẫy tay nói đã lâu không chơi golf nên tay hơi cứng, nhưng Quang không cho là vậy, cứ luôn miệng khen ông vẫn rất phong độ.
Hai người vừa đứng vừa nói chuyện bỗng Quang nhìn thấy Lam lái chiếc xe điện chuyên dụng ngang qua sân golf, anh sợ mình nhìn nhằm nên cứ mãi quan sát.
Ông Quốc nói chuyện nhưng anh chỉ hờ hững ậm ừ khiến ông nghi ngờ nhìn theo hướng mắt của anh, bắt gặp con gái đeo trên vai túi gậy golf bước xuống. Cô xuất hiện trong trang phục chơi golf thanh lịch và giày thể thao.
“Đó là con gái bác phải không ạ?”
Ông Quốc nheo mắt đưa tay lên che trán để nhìn cho rõ, sau đó gật đầu nhẹ, ông cũng ngạc nhiên không kém.
“Không ngờ nó cũng biết chơi golf.”