Chú Dĩ lái chiếc tay ga UMG chạy vào cổng, thấy hai người tình tứ trước nhà. Nghe tiếng xe hai người cũng nhìn ra, chú giản dị trong áo thun xám, quần âu đen.
“Chủ nhật mà hai đứa không đi chơi sao?”
Quang đáp: “Thời tiết 40 độ này thì đi đâu chơi hả chú?”
“Mời chú vào trong ngồi ghế nói chuyện cho mát.”
Lam đứng lên mời chú Dĩ vào nhà chơi, ông và Quang đi vào nhà, Lam xuống bếp gọt trái cây làm nước ép.
“Chú đến tìm cháu có việc gì?”
Chú đưa bìa trình ký trên tay cho Quang, ngồi xuống ghế.
“Không có gì, chú sợ sáng mai quên nên đem sang đây cho cháu hồ sơ vụ án. Hôm giờ anh Quốc thường thăm dò chú về tin tức của hai đứa, có thể thấy ông ấy vẫn luôn âm thầm quan tâm đến con bé. Cháu thử tìm dịp thích hợp khuyên nó về nhà thăm bố xem sao.”
Quang nhận lấy bỏ xuống bàn, vắt chéo chân, nghiêng người gác tay lên thành ghế.
“Nếu bác Quốc thực sự quan tâm đến cô ấy, thì sẽ đích thân đến tìm cháu đề nghị, đằng này bác ấy lại thông qua chú, chứng tỏ không muốn cho cháu biết, cũng không muốn Lam về. Bác ấy vẫn chưa hồi tâm chuyển ý, vẫn phản đối việc chúng cháu đến với nhau.”
Chú thở dài, dựa lưng ra sau ghế.
“Thôi bỏ qua đi! Cuộc sống dạo này của cháu thế nào?”
Vừa nói chú vừa đảo mắt nhìn xung quanh.
“Hai đứa đang xây lâu đài tình ái ở nhà sao? Khắp phòng đủ loại trò chơi, nào là bài cờ, đĩa, lego, trò chơi xếp hình đều có đủ cả, còn có những đồ điện gia dụng này nọ. Chú nghe bạn cháu nói dạo này không thấy cháu tụ họp bạn bè, luôn từ chối những cuộc gặp gỡ, mà so lại chú thấy thời gian đấy trùng hợp với thời gian con bé dọn đến đây sống. Người xưa có câu “gần mực thì đen gần đèn thì sáng”, cháu trở nên hướng nội luôn rồi à?”
Quang mở miệng ra định nói, đúng lúc Lam bưng trái cây và nước ép ra nên tạm thời không nói.
“Mời chú dùng ít trái cây, uống ít nước ép cho mát.”
“Được được, cảm ơn. Cháu ngồi lại nói chuyện với chú và thằng Quang nhé!”
Lam từ chối khéo: “Cháu có tí việc, chú và anh Quang cứ thoải mái nói chuyện.”
Quang nhìn theo bóng lưng Lam, thấy cô xuống bếp rồi mới tiếp tục câu chuyện dang dở:
“Bạn gái cháu là một người có chứng sợ xã hội, ban đầu cháu cứ nghĩ cô ấy chỉ là không quen với việc chào hỏi xã giao với người lạ. Thế nhưng sau khi chung sống một khoảng thời gian rồi mới biết, nhu cầu của cô ấy đối với xã hội rất thấp.”
“Cái này chú biết, cũng nghe nhiều người nói rồi.”
Quang tâm sự: “Thay vì ra ngoài thì việc ở nhà là lựa chọn ưu tiên hàng đầu của cô ấy, thế nên mối tình này chúng cháu yêu trong im lặng, không thường xuyên đi tụ họp với bạn bè, cũng chẳng bao giờ đăng tus gì lên trang cá nhân cả.”
“Cái này thì chú mới nghe lần đầu đấy, thông thường yêu nhau thì phải công khai để người ta biết mình có người yêu chứ sao lại im lặng như vậy?”
“Thi thoảng tan làm cháu một mình đi chơi golf, cô ấy thì ở nhà xem phim đợi cháu như thể cả hai người sống cuộc sống riêng vậy.”
Chú Dĩ ngờ vực hỏi: “Liệu có khi nào con bé đấy không yêu cháu không?”
Quang không nhịn được cười ngay lập tức đáp lại:
“Đúng, đúng, cháu cũng từng cảm thấy như vậy. Cô ấy không thích ra ngoài, không thích cùng cháu đi mua sắm hay đi ăn, tới cả chuyện đi xem phim cũng muốn cháu ở nhà nằm trên giường mà xem.”
“Thế thì đúng rồi, không yêu cháu nên không muốn cùng cháu làm bất cứ điều gì.”
“Nhưng tối cháu cùng bạn bè tụ tập ăn uống cô ấy vẫn sẽ gọi điện đến nhắc nhở chú ý giờ giấc. Nếu cháu nói mình đang say cô ấy sẽ lập tức lái xe đến đón mà không một câu thông báo trước.”
“Chà, cô bé có vẻ giống như “Trap Girl” được nhắc đến trên mạng, không muốn tham gia vào cuộc sống của đối phương.”
“Thế nhưng cháu biết cô ấy yêu cháu.”
Chú ngạc nhiên: “Sao cháu dám chắc như thế? Dựa vào đâu cháu cho rằng như vậy?”
“Đó là chuyện cháu chỉ mới biết về cô ấy. Có một lần cháu xem phim tiện nhắc đến món trứng kếp trong đó, kết quả là không lâu sau cô ấy liền mua một chiếc chảo hình chữ nhật nói sẽ làm cho cháu ăn thử.”
“Chà, xem ra nó cũng quan tâm đến lời nói của cháu đấy chứ, sẽ không ai bận tâm chỉ vì một lời nói vu vơ nhất thời ham muốn đâu. Con bé tưởng chừng như vô tâm nhưng thực sự rất lưu tâm đến cảm xúc của cháu, nhớ hết những chuyện nhỏ nhặt mà ngay cả cháu cũng không để ý đến đấy.”
“Chú nói đúng, cô ấy khiến cháu cảm thấy chơi golf không phải cách hiệu quả để giải tỏa căng thẳng mệt mỏi. Đấy chính là lý do vì sao cháu không quan tâm tới việc định nghĩa tình yêu nữa. Đã từ rất lâu rồi cháu không còn quan tâm đến việc định nghĩa của tình yêu…”
Chú gật đầu đồng cảm, cầm ly nước ép lên uống.
“Có lẽ cháu đã qua cái tuổi dùng tai để nghe những lời đường mật, qua cái giai đoạn không còn vững tin khi người ta nói với mình những lời thề hẹn.”
“Tình yêu trên thế giới này có hàng nghìn hàng vạn kiểu… nhưng cách cô ấy yêu cháu rất đặc biệt, cô ấy có cách yêu của riêng mình và cháu tôn trọng điều đó.”
“Nhìn cháu bây giờ chú thật không thể nhớ nổi cái hình ảnh Trần Bách Quang của quá khứ.”
“Sao chú nói thế?”
“Trước khi nếu cháu không hét, không tức giận thì cũng chau mày. Cả ngày dường như chẳng có lấy nụ cười, lúc nào gương mặt cũng trong trạng thái căng thẳng. Chỉ những khi đi tụ họp ăn uống với nhau mới thấy cháu vui vẻ cười nói. Giờ cháu vẫn là một người đàn ông bình thường nhưng lại có chút duyên, nói chuyện dễ gây cảm tình và là người luôn tạo tiếng cười, cứ như rằng cháu đi đến đâu là nơi đó xuất hiện tiếng cười vậy.”
“Ha ha, cháu cũng cảm thấy thế. Chú biết vì sao không? Chính vì cô ấy tiêu cực, nên cháu càng phải khiến bản thân trở nên tích cực, để tâm trạng cô ấy thoải mái.”
“Ban đầu hai đứa quen nhau chú đã nhiều lần nhắc nhở, hai đứa vừa nhìn là biết không hợp nhau rồi ngay cả bạn cũng không thể làm chứ đừng nói là người yêu. Thế nhưng lâu dần chú cảm giác được cuộc sống của hai đứa đã có chuyển biến.”
“Tích cực hay tiêu cực ạ?”
“Chú có thể nhận thấy cuộc sống của hai người đang đi vào trạng thái an yên, kể cả khi không nói chú cũng thấy được niềm hạnh phúc biểu lộ rõ trên khuôn mặt cháu. Giọng điệu cháu càng ngày càng ôn hòa điềm tĩnh, không còn cau có trừng mắt với những người xung quanh nữa, cuộc sống từ đó cũng an ổn.”
“Vậy thì tốt quá, cháu mong bác Quốc cũng thấy được con vì cô ấy mà thay đổi thế nào. Chú biết không, tuy không ra ngoài hẹn hò, nhưng ở nhà cũng rất vui. Chúng cháu thi trồng rau xem rau của ai lên tốt hơn, buổi tối thứ bảy sau khi ăn cơm xong sẽ lôi lôi kéo kéo Lam ra ngoài đi bộ, loanh quanh khu chợ, rồi kể tất cả những chuyện xảy ra trong ngày, chuyện rất vặt vãnh thế nhưng cháu vẫn muốn để cô ấy biết.”
“Cũng không đến nỗi nhàm chán nhỉ, thật là một cuộc mơ ước của bao người trẻ.”
“Đến cuối tuần sẽ ở lì trong nhà cùng xem bộ phim yêu thích của cô ấy, cháu ít xem phim nên khi xem đến những diễn biến nhanh, thường sẽ khó hiểu và hay hỏi cô ấy trước đó chuyện gì đã xảy ra với nhân vật, để giờ nhân vật kia hành động như thế. Chú biết không, cô ấy chẳng hề tức giận, ngược lại từng chút từng chút một giải thích cho cháu.”
Được ngồi cạnh nhau, được ôm vào lòng rồi xem những thước phim tình cảm lãng mạn thì còn gì bằng. Cái gì mới là hạnh phúc lớn nhất trên đời?
Khi nếm hết đời người trăm vị, nhìn hết sự phồn hoa. Chúng ta sẽ vững tin cuộc sống tốt nhất, không có gì hơn trong túi có tiền bên cạnh có người. Hạnh phúc nhất chẳng qua là có người bên cạnh…
Mỗi người trên thế giới này điều là hòn đảo cô độc, thường thì bạn không hiểu tôi, tôi không hiểu bạn. Nhưng cho đến thời điểm này đã có một người có thể nhìn thấu những suy nghĩ nội tâm Quang. Thương tiết sự hoang mang rối loạn này, yêu quý tính khí trẻ hay nổi cáu, hay giận này, đó là một may mắn lớn nhất trên thế gian.
__________________________
Ánh hoàng hôn cuối cùng rút đi, sắc đỏ cam của bình minh lan tỏa trên vách tường bị ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng từ ô cửa sổ. Đèn cao áp bật lên, thắp sáng cả khu phố.
Bác sĩ Minh bên ngoài bước vào trong, đi đến quầy trái cây nhập khẩu. Trùng hợp Lam cũng từ quầy thịt đi đến, Minh không chú ý đến, những hộp nho xanh vỏ căng bóng trơn láng, đã chiếm hết sự chú ý của cậu. Hai người cùng lựa nho cùng một quầy thế nhưng lại không chú ý đến người bên cạnh, đến khi chuẩn bị di chuyển sang quầy thanh toán mới phát hiện đối phương.
“Ồ, trùng hợp quá không ngờ lại gặp Lam ở đây. Lam vừa tan làm à?”
“Phải, Minh vẫn thích trái cây à?”
“Đúng rồi, Minh thích ăn trái cây lắm, nhất là nho này. Quen biết Lam mấy tháng rồi, Minh cứ tưởng Lam là chuyên gia tâm lý học, không ngờ Lam lại làm trong Viện Kiểm sát.”
Nếu không nhìn kỹ Minh sẽ không nhận ra vì đây là lần đầu cậu thấy Lam trong trang phục Kiểm sát viên.
“Lam chỉ học thêm để phục vụ cho công việc Kiểm sát viên của mình.”
“Chà, Lam giỏi thật đấy…”
Đến lượt của Minh, cậu bước lên đặt giỏ xanh lên bàn đợi quét mã. Mua có ba hộp nên thanh toán và đóng gói chỉ trong nháy mắt. Tuy vậy nhưng Minh vẫn không vội rời đi mà đứng gần cửa ra vào đợi Lam thanh toán.
“Lam sống một mình mà mua nhiều thế? Để Minh xách giúp cho!”
Thấy cô cầm túi lớn túi nhỏ, Minh bước đến vươn tay ra muốn giúp đỡ nhưng bị cô từ chối.
“Lam tự làm được mà!”
Minh cười trừ, ngượng ngùng rút tay lại, hai người cùng nhau rời khỏi bách hóa. Khi ra cửa, Minh ga lăng mở cửa giúp.
Là người con trai vui tính, nhiệt tình với tất cả mọi người. Điểm cộng lớn nhất của Minh trong mắt cô chính là hành động ga lăng, tinh tế, nói chuyện hài hước. Những cử chỉ, hành động quan tâm, che chở của Minh đã khiến cho cô suy nghĩ Minh thích mình. Từ đó đã tìm mọi cách để né tránh cậu ấy. Bởi lẽ cô đã có bạn trai.
___________________________
Cả đoạn phố phường Yên Hòa được thắp sáng bằng ánh đèn điện cao áp, thế nhưng khoảnh khắc sáng nhất là khi một nhóm thanh niên mặc đồng phục Luật sư bước ra từ nhà hàng. Dáng người cao ráo, gương mặt sáng sủa, ăn mặc nghiêm chỉnh nhanh chóng thu hút ánh nhìn của những cô gái độc thân xung quanh, tự nhiên nổi bật giữa phố đông. Truyện Xuyên Không
Cậu Luật sư trẻ đi theo phía sau Quang cảm thán rằng:
“Có thể thấy công ty Tiến Thanh rất quyết tâm trong việc truy tố những kẻ tung tin thất thiệt, hủy hoại danh dự, tương lai và sự phát triển của họ. Không ngờ sau một lúc bị anh Quang thuyết phục, giám đốc Tiến Thanh chịu hẹn gặp phía bên kia đàm phán.”
Anh bạn đi kế bên Quang quay ra sau nói với cậu kia:
“Để hòa giải ngoài tòa không hề đơn giản nhưng Luật sư Trần làm được mới hay, bởi vậy Luật sư mới ra trường như cậu cần phải theo học hỏi!”
“Vâng vâng.”
Xong anh bạn kia nhìn Quang, huých tay Quang nói:
“Quang này, tôi nghe nói vụ kiện của Trần Mạnh Cường có sự góp mặt của bạn gái ông đấy. Cũng lâu rồi tôi chưa thấy hai người cãi cùng một vụ kiện, hôm đấy nếu không bận việc tôi nhất định sẽ đến xem.”
“Ông thích xem cảnh bất hòa lắm à? Dù những vụ kiện trong tương lai đều có sự tham gia của cô ấy tôi vẫn sẽ nhận, bởi vì thân chủ tìm đến tôi chứng tỏ họ tin tưởng và cần tôi. Còn về vấn đề bên phía công tố là ai đi chăng nữa cũng không quá quan trọng, bởi tôi đủ chuyện nghiệp để làm điều đó.”
“Ha ha, Luật sư Trần nói hay lắm, sau này em sẽ theo anh nhé.”
Quang chợt khựng lại, quay ra sau nhìn chàng Luật sư trẻ.
“Muốn làm học trò của tôi phải xem cậu có bản lĩnh không đã. Giờ tôi cho cậu tình huống thế này, nếu cậu trả lời được tôi sẽ hết lòng nâng đỡ cậu, ngược lại nếu không trả lời được thì chúng ta vẫn là bạn.”
“Được, Luật sư Trần cứ hỏi!”- Cậu ta xoa hai tay vào nhau hào hứng chờ đợi.
“Tôi cho cậu một quả cam, giờ cậu muốn mời khách hàng của mình dùng nó thì sẽ nói thế nào?”
Cứ tưởng một Luật sư kỳ cựu như Quang sẽ làm mình bối rối bằng một câu hỏi khó. Luật sư trẻ cười ngạo nghễ vì câu hỏi quá đơn giản và cậu ta có thể trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Em sẽ nói mời ngài dùng quả cam này!”