Bản Ghi Nhớ Của Tôi
Một tháng tiếp theo, tôi liên tục thử hàng loạt các biện pháp như đổi điện thoại, ngắt kết nối mạng, cách ly máy móc, đồng thời lắp hệ thống camera giám sát tại nhà, ngoại trừ phòng ngủ và phòng tắm. Thậm chí tôi còn lên một diễn đàn ẩn danh để hỏi xem liệu tình huống này có thể báo cảnh sát hay không. Người ta khéo léo nói có thể cảnh sát sẽ nghĩ tôi bị bệnh thần kinh, hơn nữa họ còn vô cùng có lòng nhắc nhở tôi rằng Internet nằm ngoài phạm vi pháp luật. Sau đó, tôi bị quản trị viên trục xuất vì lí do “Liên quan đến thông tin khiêu dâm tục tĩu”.
Má nó!
Vậy mà mấy biện pháp kia đều không có tác dụng.
Cách vài ngày tiểu hoàng văn lại xuất hiện, cứ khi tôi ngủ dậy liền thấy nó trong bản ghi nhớ điện thoại. Thế mà nó còn là một series dài tập, vẫn luôn là “Tôi” cùng tiểu mỹ nhân kia. Các loại play tôi chưa từng nghe qua đều đủ cả, miêu tả vô cùng nhuần nhuyễn, ướt át. Có sao nói vậy, tôi đã trưởng thành thế này rồi nhưng hoàn toàn không có nhiều kiến thức đa dạng đến thế. Dù sao tôi đã chia tay bạn trai đã nhiều năm, lúc ấy tuổi còn nhỏ, vẫn chưa kịp nếm trải nhiều phong vị mới mẻ của thế gian.
Ngoài ra, tôi là 1*.
(1*: thuật ngữ trong truyện đam mỹ, ý chỉ công/top/seme)
F*ck!
Thậm chí tôi còn nhớ ở xương quai xanh của tiểu mỹ nhân có một vết sẹo nhỏ, dưới mắt cá chân còn xăm hình một chiếc vòng, da mỏng manh đến mức chà xát một cái liền ửng hồng ….. Và tấm lưng nhẵn mịn đổ xuống vòng eo thon gọn.
Tôi cầm lấy điện thoại, sắc mặt tái nhợt.
Bản mới nhất của tiểu hoàng văn, vẫn là “Tôi” và mỹ nhân được miêu tả đầy sắc tình, chỉ có điểm khác biệt là có hai bức ảnh được đính kèm ở cuối.
Một hình được lấy phông nền màu tối của ga trải giường, nổi bật nên một cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo đang bị một cái tay khác nắm chặt. Cái tay kia sẫm màu hơn chút, khớp xương rõ ràng, ngón tay cái dùng sức ấn, phía trên lộ rõ một dấu răng, thậm chí còn thấy vết máu nhạt, bên cạnh còn dính vệt nước ám muội.
Bức ảnh còn lại được chụp từ trên xuống, phần lớn trong khung hình là một tấm lưng trắng nõn, xương bả vai thẳng một đường mềm mại tuyệt đẹp, thắt lưng hõm vào thật sâu, xung quanh còn có chút chất lỏng màu trắng bắn tóe lên. Bên eo cũng bị một bàn tay nắm lấy, hiển nhiên là thuộc về người kia, khí lực rất lớn, da thịt mềm mại nơi ấy bị hắn nắm chặt mà hãm xuống chút, vùng da xung quanh vì bị ấn mạnh mà đỏ sẫm một mảng.
Ngón tay cái ấn vào cánh tay và eo của tiểu mỹ nhân kia có đeo một chiếc nhẫn màu đen, vài họa tiết đơn giản phác họa thành chuỗi chữ tiếng Anh lạ mắt.
——- nó cùng chiếc nhẫn tôi đang đeo trên ngón tay cái đang dừng trên màn hình điện thoại này đây, giống nhau như đúc.
Nếu tôi có đem bức ảnh này ra mà thề với trời với đất rằng không phải tôi lấy điện thoại tự chụp thì mẹ tôi cũng chẳng tin!
Oan, oan tôi quá!
Tôi không phải loại người ngủ xong là trở mặt thành người lạ, nhưng tôi thật sự không có một chút ấn tượng nào về chuyện này.
Mang theo tia hy vọng cuối cùng còn sót lại, tôi gửi bức ảnh đầu tiên cho L, nỗ lực muốn cậu ta giúp tôi phân biệt thật giả, dù sao thì cậu ta cũng từng nói có thể tổng hợp video s*x của tôi.
Với tinh thần nhân văn, tôi chỉnh sửa bức ảnh để chỉ lộ ra “tôi”. Không đúng, chỉ lộ cái tay mờ mờ ảo ảo của “tôi” mà thôi, cái này đi theo concept cô nương dùng mặt nạ che lại nhan sắc như trong phim truyền hình —— thiết nghĩ tên L kia cũng không quá giỏi trong việc ‘soi’ hình ảnh.
Có khả năng L lại cảm thấy tôi quấy rối cậu ta. Ngoan cố truyền phát tranh ảnh nhục dục, tôi không còn cách nào giải thích được chuyện này, thật sự quá oan ức!
Thế nhưng L, không hổ là anh em tốt của tôi, dù có bị tôi liên tục ‘quấy rối tình dục’ vẫn một lòng tin tưởng.
L: [ Bức ảnh kia là thật, không phải photoshop.]
L: [ Quả nhiên cậu chẳng phải thứ tốt lành gì.]
Tôi kinh hãi, phản xạ có điều kiện định giải thích vài câu, song lại nghĩ tôi cũng có khả năng làm ra loại chuyện kia đấy chứ! Do dự nửa ngày, trước tiên cứ cảm ơn cậu ta một câu cái đã. Sau đó tôi liền nhận được một dấu chấm than màu đỏ.
…..
Người anh em là thẳng nam với hơn mười năm giao tình, kéo tôi vào danh sách đen. Bởi vì tôi mờ ám ‘quấy rối tình dục’ cậu ta. Còn không phải loại tốt lành gì.
Má nó!
Lần này tôi nhất định phải cùng tiểu hoàng văn sống chết.
Tôi mất đi chiến hữu duy nhất, chịu sỉ vả, nhưng không thể quỳ gối trước tiểu hoàng văn như vầy được!
Không phải, tôi cảm thấy bức ảnh kia có điểm quái dị. Tôi có thể lấy việc nửa đời sau sẽ không thể ‘cứng’ ra để đảm bảo, tấm lưng trong hình kia không phải của hai bạn tình cũ của tôi. Nếu người kia thật sự là tôi, vậy tôi đã chụp cùng ai? Sao lại nổi hứng chụp loại hình này? Tại sao tôi chẳng có ấn tượng gì?
Một người kiên định với chủ nghĩa duy vật như tôi đương nhiên không tin vào mấy chuyện ma quỷ, cũng chẳng thấy sợ. Ngày nay con người còn đáng sợ hơn ma quỷ ấy chứ.
Có khi nào tôi hẹn người ta 419* rồi bị lừa hút ‘nước tiên’? Hút một cái đến mất trí?
( 419*: đồng âm trong tiếng Anh với cụm “for one night“-tình một đêm.)
Tôi quyết định nhờ vả khoa học kỹ thuật.
Tôi đi vào thư phòng, mở ra camera 360 độ ngoại trừ phòng tắm và phòng ngủ mà mình đã cố tình lắp đặt.
Tiểu hoàng văn gần đây nhất xuất hiện là vào sáng hôm nay, mà tối hôm qua trước khi đi ngủ tôi đã kiểm tra điện thoại, lúc đó còn chưa có.
Theo camera ghi lại, khoảng 8 giờ tối tôi mở cửa bước vào nhà, đầu tiên đi vào phòng tắm, sau đó mặc áo choàng tắm ngồi trong phòng khách nhìn máy tính một lúc, lại uống chút rượu. Đến tầm 10 giờ thì vào phòng ngủ.
Giống hệt như trong trí nhớ của tôi.
Tôi cảm thấy không chắc chắn lắm, lại mở tiểu hoàng văn có hai bức ảnh kia ra.
Vô cùng chân thực, hương diễm đến cực điểm.
Tôi xem lại lần nữa, vẫn không phát hiện ra cái gì, tay lướt lên trang ghi nhớ trên cùng.
Thời gian sửa đổi là 01:31.
?
Tôi ý thức được điều gì đó, tua nhanh đoạn ghi hình.
Trong phòng ngủ không có camera, trên màn hình vẫn là căn phòng khách trống không, thoạt nhìn tất cả đều bình thường.
Khoảng 11 giờ, cửa phòng ngủ mở. Trên màn hình, tôi bước ra với bộ đồ ngủ, cầm điện thoại kề sát bên tai, có vẻ như đang cười nói với người ở đầu dây bên kia rồi vội vã đi ra ngoài.
Mở cửa nhà, ra ngoài, đóng cửa.
Đầu óc rối bời, tôi chết lặng nhìn màn hình.
Tôi không có ký ức này.
Đoạn ghi hình tiếp tục được tua nhanh, hơn 1 giờ sáng, cửa nhà lại được mở ra. Tôi từ bên ngoài bước vào, ngón tay bấm điện thoại không ngừng, vẻ mặt trông rất hạnh phúc, nụ cười luôn nở trên môi. Sau đó tôi đi thẳng vào phòng ngủ, đến sáng hôm nay mới bước ra.
Má!
Tôi đã mộng du suốt hơn hai mươi năm qua sao?
Tôi dò tìm lại đoạn ghi hình những buổi tối trước ngày tiểu hoàng văn xuất hiện, tình huống đều tương tự như vậy, không có ngoại lệ.
Thế giới quan bỗng sụp đổ.
Trước khi dọn ra ngoài, tốt xấu gì tôi cũng đã sống ở nhà mười tám năm, tại sao chưa từng nghe bố mẹ nói tôi còn bị bệnh mộng du?
Mộng du không tính là..…Tôi cứng ngắc cầm điện thoại lên nhìn ‘truyện người lớn’ được viết ở ngôi thứ nhất trong bản ghi nhớ.
F*ck.
Chẳng trách cảm giác lại chân thực mạnh mẽ đến vậy. Từ đối tượng, tư thế, đạo cụ, tất cả đều thuộc ‘đam mê’ của tôi.
F*ck.
Thế nên rốt cuộc là tôi đã ngủ cùng ai?
Không, chẳng phải trong trường hợp này tôi nên đi gặp bác sĩ trước à?