Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 3:Đăng ký kết hôn




Trên chuyến xe đò đi từ tỉnh lên thành phố giữa thời tiết nóng nực, toàn thân Bảo Vy đổ đầy mồ hôi ướt đẫm cả áo. Bảo Hân ngồi kế bên nói: “Chị hai à, sao anh rể không về quê đón chúng ta mà lại bắt chúng ta đường xá xa xôi đi lên đây?”

Bảo Vy liền nói: “Anh ấy bay từ Mĩ về rất mệt, chị cũng không muốn anh ấy lại cất công đi về quê mình, nên để cho anh ấy nghỉ ngơi.”

Bảo Hân liền nói: “Em thấy anh ấy không có thành ý thì có. Nghỉ ngơi xong thì không về thăm chúng ta trước được sao?”

Bảo Vy lấy tay cốc nhẹ vào đầu Bảo Hân: “Con nhỏ này, nói gì vậy? Giấy tờ đăng ký kết hôn với người nước ngoài rất phức tạp. Càng làm sớm càng tốt. Chậm một ngày sẽ nhỡ việc. Ba mẹ anh rể em nhờ dịch vụ họ làm. Công ty đó khó lắm mới đặt được ngày hôm nay. Còn viếng thăm nữa thì bao giờ mới xong?”

Bảo Hân chề môi: “Chưa gì đã nói giúp cho anh ấy. Chị cẩn thận cưới nhau về thì sẽ bị anh ấy bắt nạt đấy.”

Bảo Vy cười nói: “Không có đâu, ngày xưa anh ấy rất hiền. Luôn luôn bênh vực chị. Anh ấy sẽ không bắt nạt chị đâu.”

“Lúc đó...”

Bảo Vy vừa mở miệng định kể chuyện thì Bảo Hân liền chặn lại: “Chị à, có phải chị định nói lúc chị vừa nhảy từ lớp hai lên lớp bốn đã khiến nhiều anh chị trong lớp không phục cho nên không ai thèm chơi với chị không? Lúc đó chỉ có mình anh Ưng Túc quan tâm chị, cho chị mượn tập chép bài phải không?”

“Ờ...”

Nghỉ một lúc, Bảo Hân liền nói tiếp: “Có phải chị còn muốn kể lúc chị bị mấy đứa lớp trên chặn đường sinh sự thì anh Ưng Túc đã nhào ra chắn trước người chị để chị chạy có phải không? Lúc đó anh ấy bị đánh đến thảm, toàn thâ bị thương đi về nhà. Chị thấy mà đau lòng có phải không?

Kể xong Bảo Hân liền cười trêu Bảo Vy: “Cái chuyện cũ rích đó chị kể bao nhiêu lần rồi. Em nghe từ nhỏ đến lớn cho nên thuộc lòng.”

Bảo Vy bặm môi trừng mắt nhìn Bảo Hân: “Con nhỏ này, hôm nay còn dám chọc chị nữa.”

Bảo Hân trề môi: “Em nhớ lúc nhỏ anh ta béo ú, lại đeo cặp kính rất to hình tròn. Nhìn rất ngố. Không biết chị thích anh ta chỗ nào mà từ năm tám tuổi đã ôm ấp mơ mộng.”

Bảo Vy nhìn ra cửa kính xe khách, chiếc xe băng băng qua con đường quốc lộ bụi bay mù mịt, nhỏ giọng nói: “Em không hiểu đâu. Ngoại hình làm sao quan trọng bằng tấm lòng. Ưng Túc là người con trai tốt nhất trên đời mà chị biết.”

Lúc bước xuống bến xe, hai chị em lại đón xe ôm đi đến Sở Tư Pháp. Trời nóng như đổ lửa, tóc của cô bết chặt vào trán, áo cũng dính chặt vào lưng. Nhìn qua vô cùng nhớm nháp. Sau khi trả tiền xe, cô liền lật đật chạy vào bên trong. Cô lo Ưng Túc đến sớm sẽ đợi mình nên vội đến mức quên xách cả giỏ. Bảo Hân phải chạy theo nói lớn: “Chị hai à, chờ em với.”

Bảo Vy đưa mắt nhìn quanh, cô nhìn thấy lưng của một người mập mạp mặc áo thun trắng đang ngồi. Cô liền vui vẻ đi đến bên cạnh người đó. Khi người đó vừa quay lại nhìn cô thì cô biết cô đã nhận nhầm người. Cô lễ phép xin lỗi rồi ra chỗ khác ngồi. Bảo Hân cũng tiến lại ngồi bên cạnh cô.

Hai chị em chờ hơn một tiếng vẫn không thấy Ưng Túc xuất hiện. Người của công ty dịch vụ đã đến từ lâu. Họ cũng dần mất kiên nhẫn khi cứ phải đến năn nỉ nhân viên tư pháp cho thêm chút thời gian.

Bảo Vy nhìn qua em gái, mới bốn giờ sáng đã thức dậy chuẩn bị lên thành phố, cho nên bây giờ nó mệt mà ngả đầu vào vai cô ngủ. Bảo Vy tự nhủ, có lẽ anh ấy có chuyện đột xuất. Nếu cô biết anh ta vì quấn lấy người phụ nữ khác trên giường mà đến trễ thì không biết sẽ đau như thế nào?

Đêm qua, cô gần như không ngủ được, chỉ mong trời mau sáng để nhanh đến gặp Ưng Túc. Mười lăm năm rồi, đã mười lăm năm rồi, cô mong đợi gặp anh ta biết bao.

Chiếc xe Ford màu rêu đời mới nhất thắng cái két trước cửa Sở Tư Pháp. Tiếng thắng xe mạnh đến mức khiến Bảo Hân ngồi cách lớp kính cũng nghe thấy. Cô tỉnh giấc, lấy tay dụi mắt nhìn ra cửa. Một đôi nam nữ ăn mặc sành điệu hàng hiệu bước xuống xe.

Cô nói nhỏ vào tai Bảo Vy: “Chị à, cái đôi kia là đến đăng ký kết hôn sao? Em nhìn họ giống như đi tham dự liên hoan phim vậy đó.”

“Kệ người ta, liên quan gì đến mình.” Bảo Vy nhắc nhở cô nhưng Bảo Hân vẫn ngoan cố nói tiếp: “Chị à, chị nhìn người đàn ông đó đi. Nhìn hắn không giống người tốt. Trên hai tay xăm nhiều hình như vậy, giống như mới ra tù. Còn nữa nha, mắt anh ta trắng dã không biết là mất ngủ hay là nghiện ma túy nữa. Nhìn anh ta ốm như vậy em đoán chắc là anh ta là tên nghiện từ trong tù mới ra.”

Bảo Vy nghiêm mặt nói: “Con nhỏ này, em giỏi như vậy sao không đi thi cảnh sát đi. Người ta nghiện liên quan gì đến em?”

Nhưng Bảo Hân không để lời của cô vào tai, vẫn lải nhải: “Đàn ông mà còn đeo bông tai. Giống bê đê quá!”

Đến mức này cô liền cốc đầu Bảo Hân: “Có thôi đi không? Em không biết thế nào là học cách tôn trọng người khác sao? Nói xấu sau lưng người ta như vậy không hay chút nào?”

Mặc dù mắng em gái như vậy nhưng trong lòng cô cũng liếc nhìn qua đôi nam nữ trước mặt. Nghĩ thầm: “Bảo Hân nói đúng là không sai. Khách quan mà nói anh ta cũng có thể xem là một người đẹp trai. Nhưng mà nhìn qua dáng điệu tự nhiên cô thấy anh ta đúng là giống ở trong tù mới ra thật. Chỉ tội cho cô gái kia. Xinh đẹp như người mẫu mà phải lấy người như vậy. Thật là uổng phí. Có lẽ vì tiền...”

Suy nghĩ vừa dứt thì cô đã nghe thấy tiếng  của nhân viên công ty dịch vụ. Họ không những lịch sự mà còn có phần nể trọng người đàn ông này: “Phan Tổng tài, đi đường vất vả rồi.”

Hắn không liếc nhìn anh ta, chỉ hời hợt nói: “Cô ta là thư ký của tôi.”

Cô gái xinh đẹp tiến lên bắt tay người của công ty dịch vụ. Còn hắn thì rảo mắt nhìn quanh phòng chờ. Ánh mắt dừng lại trên người Bảo Vy rồi lướt qua rất nhanh.

Sau đó nhân viên công ty dịch vụ liền đi đến chỗ của nhân viên công chứng năn nỉ ỉ ôi gì đó thì họ cũng miễn cưỡng cho gọi hai người đến ký giấy.

“Phương Bảo Vy!”

“Phan Ưng Túc!”

Khuôn mặt Bảo Vy lúc này không thể tệ hơn. Ưng Túc sao? Anh ta là Ưng Túc sao?

“Tôi phải ...” Bảo Vy định nói “tôi sẽ đăng ký kết hôn với hắn sao?” Nhưng lời đến cổ liện bị nghẽn lại trôi lại vào trong.

Cô liên tục lắc đầu, dụi mắt không dám tin “thằng nghiện” này là Ưng Túc của cô, người cô từng chờ đợi bao lâu.

Hắn thay đổi quá nhiều. Trên người đầy hình xăm, lỗ tai cũng xỏ khuyên, người thì ốm đói mà dáng lại rất cao. Nhìn không khác gì cây tre. Bảo Vy có chút hụt hẫng khó che giấu. Còn người kia thì cũng không khá hơn. Hắn nhìn cô gái mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, mặt mày lộ vẻ mệt mỏi bươn chải thì liền thở hắt ra. Mẫu con gái không chút mùi hương kích thích, không có vẻ quyến rũ nóng bỏng của phụ nữ mà ba mẹ bắt hắn cưới. Đúng là làm hại đời hắn.

Thấy hai người đứng ra như phỗng, nhân viên công chứng của Sở Tư Pháp khó chịu gọi lại lần nữa. Lúc này bọn họ mới khó nhọc bước lên phía trên và ngồi vào ghế.

Nhân viên công ty dịch vụ thấy vậy liền nói: “Hai vị, chúng ta chụp tấm hình làm kỷ niệm. Như vậy thì sẽ dễ làm giấy tờ bảo lãnh hơn.”

Hai người miễn cưỡng ngồi cạnh nhau. Họ cười xấu hơn khóc, cố nghiêng đầu để ra vẻ tình cảm. Sau vài tiếng “tách” thì hai pho tượng cũng nhanh rời nhau ra. Nhân viên công ty dịch vụ nhìn bọn họ mà méo mặt. Kiểu này đi xin Visa nó không nghi kết hôn giả mới lạ.

Ưng Túc liền thở phào coi như xong nhiệm vụ. Anh cũng chẳng buồn xem lại hình chụp. Anh không bao giờ ngờ rằng có lúc anh phải cầm tấm hình này mà “ngồi khóc một mình”.

Lúc Bảo Vy chuẩn bị đặt bút xuống ký, Bảo Hân đứng cạnh kéo kéo tay chị gái: “Chị à, chuyện này không đùa được đâu. Hay chúng ta về suy nghĩ lại đi.”

Sau đó cô hạ thấp giọng nói: “Cái anh này... nhìn... không phải người tốt.”

Bảo Vy la em nhưng cũng là để trấn an mình: “Nói linh tinh cái gì vậy? Chỉ cần đúng là anh Ưng Túc thì sao có thể là người xấu.”

Hắn cười khẩy một cái, miễn cưỡng ký tên vào giấy đăng ký kết hôn. Bảo Vy cũng nhắm mắt ký cho xong. Nhân viên Tư Pháp gật gật đầu, nét mặt không biểu cảm nhưng cũng ráng nói câu chúc mừng: “Chúc mừng hai bạn từ giờ đã là vợ chồng. Giấy chứng nhận kết hôn sẽ sớm được gửi đến chỗ của hai bạn. Bla...bla...”

Bảo Vy không còn nghe cô ấy nói gì nữa, cả đầu ong lên, mệt mỏi đón nhận sự thật “thằng nghiện” kia là một nửa của mình.

Sau khi làm xong thủ tục, hai người bọn họ đứng lên quay ra ngoài. Bảo Vy có rất nhiều điều muốn nói với anh. Cô còn đem theo cả cuốn lưu bút mười lăm năm trước anh viết cho cô. Nhưng mà, cô chưa kịp nói gì thì hắn đã lạnh nhạt nói: “Công ty còn rất nhiều việc, tôi phải đi trước.”

Bảo Vy hai mắt nhìn xuống, khẽ gật đầu. Đời này Phương Bảo Vy chưa từng nghĩ sẽ thích mẫu người đàn ông như hắn, nói chi đến kết hôn. Vậy mà trong lúc tâm không cam, tình không nguyện lại ký đơn như vậy.

Lúc lên xe đi về quê, cả chặng đường Bảo Hân cứ lải nhải: “Chị à, anh ta...không giống chúng ta.”

Im lặng.

“Chị à, anh ta giống như người nghiện Heroin.”

Im lặng.

“Chị à, cô gái kia là gì của anh ta? Sao em thấy hai người này kỳ kỳ. Họ không giống quan hệ đồng nghiệp bình thường.”

...

Bảo Vy biết hết nhưng cô không muốn nghĩ nữa. Không phải chỉ là vấn đề cô từ nhỏ đã thích Ưng Túc mà còn là vấn đề tiền bạc. Năm ngoái, ba của mẹ kế cô bệnh nặng phải vay nặng lãi một số tiền lớn. Năm nay em gái cô phải đi lên thành phố học Đại học, còn cô muốn qua Mĩ học tiến sĩ Y khoa thì cũng cần tiền vé máy bay, ăn ở, đi lại... Nhà của Ưng Túc vì thể hiện thành ý muốn cưới cô làm con dâu nhà họ mà biếu cho ba mẹ cô món tiền kếch xù.

Chưa kể, từ khi sinh ra, cô đã mất đi mẹ ruột, mẹ kế của cô không chê ba cô có một đứa con nhỏ, còn tận tâm chăm sóc nuôi cô khôn lớn. Cô sao có thể từ chối hôn sự này làm dở việc học của Bảo Hân để mẹ kế của cô phải khổ. Nghĩ đến đây cô liền lạc quan tự nhủ: “Mười lăm năm có thể khiến anh ấy thay đổi thì chắc chắn cũng sẽ khiến anh ấy quay lại chính mình.”

Lúc sắp đến nơi, cô quay qua nói với Bảo Hân: “Đừng có nói gì với ba mẹ đó. Cứ nói là anh rể bận việc đột xuất không về được. Nghe chưa?”

Bảo Hân uất ức gật đầu.

Khi hai chị em bước lên đảo thì trời cũng gần chiều. Hai người họ dắt tay qua chợ huyện để giúp mẹ dọn hàng. Từ phía xa, cô nhìn thấy mẹ kế của mình mệt nhọc bán từng ly chè, tích cóp từng đồng tiền nhỏ để cho cô bao năm đi học. Cô  thấy thương bà lại thấy mình làm gì cũng đáng. Uất ức một chút thì sao? Cái tôi dẹp bỏ thì sao? Nhịn nhục Ưng Túc một chút để mọi người đều dễ thở thì lại có sao?

...

Ưng Túc bước nhanh vào căn phòng máy lạnh mát rượi của khách sạn, mệt mỏi ngã lưng trên chiếc giường lớn êm ái. Cô thư ký xinh đẹp cũng nằm xuống cạnh anh. Cô ta liên tục chọc ngoáy anh bằng những nụ cười khiếm nhã: “Tổng tài à, cô gái đó là vợ anh sao? Haha...vừa quê vừa cục mịch. Anh thật có thể ngủ cùng cô ta sao?”

Ưng Túc nhìn lên trần thở dài, nhẹ buông ra mấy chữ: “Đương nhiên không!”

Chuyện từ mười lăm năm trước anh đã quên, càng không nghĩ Bảo Vy vì vậy mà đồng ý lấy anh. Anh cho rằng lý do chính là cô ham hư vinh của nhà anh và hơn hết là muốn sang Mĩ tiến thân. Giấc mơ Mĩ, đúng là kích thích những cô thôn nữ nghèo hèn.