“A...”
Cầm mẫu giấy có thấm chút thứ chất lỏng màu đỏ, Ôn Tịnh bất giác thốt nhẹ một tiếng.
Còn nữa sao?
Chỉ là cảm thấy thật lạ lùng, dạo này cô đi ngoài thường xuyên bị ra máu. Đó là dấu hiệu của bệnh lý gì chăng, hay tại cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cũng đã một tháng trôi qua, chuyện này nếu cứ kéo dài mãi hình như không hay lắm...
Đứng ngây người một lúc Ôn Tịnh mới quyết định nói chuyện này với bố.
Cơ mà nếu như ở nhà có phụ nữ thì tốt quá rồi, khổ nỗi mẹ cô mất sớm nên chuyện này chỉ có thể nói với bố thôi.
Nhưng cũng phải nói, có người bố quyền lực kể ra thì thích lắm chứ!
“Không cần lo lắng, ngày mai đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra thử xem, bố sẽ hẹn giờ giúp con.”
“Vâng.”
Cô ảo não đi nhanh về phòng, lập tức mở điện thoại rồi bắt đầu tra. Nhưng với đầu óc không thông thạo chút gì về y học như cô mà đọc thì hoàn toàn không hiểu gì cả.
Vẫn nên chờ đến ngày mai thì tốt hơn.
\[...\]
Cuộc sống của cô gái đó có lẽ sẽ bắt đầu thay đổi từ giây phút này.
Trong tương lai gần, liệu cô ấy sẽ gặp và trải qua những chuyện gì đây?