“Cô đủ 18 tuổi thật chứ?”
“Tôi... 21 rồi.”
“Vậy sao cô ngốc thế!”
Anh buông một câu cảm thán rõ ràng là bất lực.
Chuyện nước của mình bị bỏ xuân dược đương nhiên là anh biết ai là chủ đích thật sự, vì anh không phải là đồ ngốc mà chẳng phân biệt được thị phi.
Mà mỗi khi nói chuyện với cô, chẳng khác nào đang nói với một đứa trẻ cả!
“Cô lớn rồi đúng không?”
Ôn Tịnh gật mạnh đầu, “Phải.”
“Được rồi, hôm nay chúng ta nói chuyện người lớn.”
Chuyện người lớn đại khái là kiểu như nào?
Nhậm Lăng cởi chiếc áo khoác ra, lười nhác ngồi xuống ghế phía đối diện cô.
Từ ngữ loại nào để cho dễ hiểu đối với người như cô nhỉ?
“Thứ bột trắng hôm trước mà bố cô đưa là xuân dược, hay còn gọi là thuốc kích dục. Khi cô uống vào, nó sẽ kích thích dục vọng trong người cô, giống như đêm hôm ấy cô muốn tôi hôn cô vậy. Và kết quả của sự thèm khát đó sẽ là kiểu tương tự đêm hôm trước tôi và cô... Làm như thế.
Hiểu không?”
Ôn Tịnh chỉ mím môi, không đáp.
Hiểu, hiểu chứ. Nghe tới hai chữ Kích Dục là cô hiểu rồi, cho dù có ngốc tới đâu đi chăng nữa.
Cuối cùng cô cũng ngỡ ra mọi chuyện.
Thầm oán trách ai đó, thời đi học có ai dạy những thứ này đâu, vả lại bố cũng không nói rõ, làm sao cô biết được chứ?
“Anh có thể dạy tôi không?”
“Dạy? Dạy cái gì?”
Nhậm Lăng đăm chiêu nhìn bộ dạng ham học hỏi của cô rồi mới chợt nhận ra.
Cô ngốc này là đang muốn biết về vấn đề giường chiếu?
Được, anh sẽ tận tâm dốc hết lòng!
Định khai sáng hay bôi đen đầu óc cô đây?
”Đi theo tôi.”
Anh nói rồi bước đi, Ôn Tịnh cũng đứng dậy lẽo đẽo theo sau.
Cô được dẫn đến một căn phòng, phòng ngủ.
Đập vào mắt đầu tiên là chiếc giường tầm cỡ, phô trương đặt ở giữa phòng.
Đưa ánh mắt tò mò về phía Nhậm Lăng nhưng không biết sao lại không dám mở miệng hỏi, dù đang rất thắc mắc tại sao lại vào đây.
“Cởi áo ra.”
“Hả... Cởi... Cởi áo?”
Thấy dáng vẻ không muốn giải thích kia, Ôn Tịnh bất giác im bặt, đưa tay cởi áo theo lời anh nói.
Nhậm Lăng xoa xoa thái dương đau nhức, sự bất lực lại một lần nữa hằn rõ trên gương mặt. Anh cầm lấy tấm chăn trên giường quấn vào người cô.
“Bảo cô ngốc mà còn tỏ thái độ. Tôi bảo cởi là cô cởi ngay à?”
Ngốc ơi là ngốc!
Cô túm chặt lấy chăn, cấm khẩu tại chỗ.
Anh bảo cởi thì cô cởi, lỡ như không cởi thì biết chừng anh sẽ làm gì...
Từ lúc gặp anh là cô cứ cảm giác mình bị làm cho xoay vòng vòng, không biết được đúng sai phải trái gì cả. Nếu đặt trường hợp là người khác, cô sẽ không như vậy.
“Ôn Tịnh, nghe này.
Với tôi thì cô thế nào cũng được, nhưng với người khác, nhất là người khác giới mà yêu cầu cô làm gì, tuyệt đối không được làm theo. Biết không?
Giả dụ chỉ có hai người, cô nam quả nữ ở chung một phòng, hắn mà bảo cô cởi bất cứ thứ gì thì không được nghe. Cơ mà tốt nhất không nên đi chung với người khác giới. Không ai biết được hắn sẽ làm ra những chuyện gì đâu.
Đàn ông là động vật nguy hiểm, hãy tránh xa ra. Đương nhiên, trừ tôi.”
”Vâng...”
“Còn nữa, cô có muốn biết cô nam quả nữ ở chung một phòng đại khái sẽ làm gì không? Nhất là đối với người ngốc như cô.”
Ôn Tịnh gật đầu.
Nhậm Lăng hắng giọng, “Lên giường, nằm xuống.”
Ôn Tịnh bàng hoàng nhìn anh.
Theo như lời anh nói là đang muốn cô thực hiện theo hay chỉ đơn giản là lời nói thôi?
Như đọc được ý nghĩ trong đôi mắt trong veo ấy, anh mới nói tiếp.
“Thôi tôi nói rồi cô tự hình dung.
Này nhé! Sẽ có hai trường hợp xảy ra, bắt cô rồi họ sẽ bán cô đi để lấy tiền. Hoặc là, nói vòng vo thì cô sẽ bị coi như một món ngon, và sẽ bị ăn! Nói trắng trợn ra thì họ sẽ chiếm lấy cơ thể cô để thoả mãn nhu cầu sinh lý của mình, mà đối với người phụ nữ thì đó là một sự sỉ nhục rất lớn.
Hiểu chứ?”
Ôn Tịnh thất thần gật đầu.
Lúc lâu sau mới ngẩn lên nhìn anh, “Anh thấy tôi ngốc lắm sao?”
Bị hỏi đột ngột như vậy nhất thời anh không phản ứng kịp nên chưa đưa ra câu trả lời.
Nhìn thái độ cô hôm nay đúng là có chút khác thường, giống như cô bé vừa hiểu chuyện vậy.
“Không biết những chuyện này nên bị gọi là đồ ngốc ư? Một người được gọi là thông minh đều là người biết những thứ này sao? Đàn ông các anh cứ hỏi những vấn đề thế này, tôi nói không biết thì lại bảo tôi ngốc. Mở miệng ra là bảo tôi ngốc, tôi làm gì cũng bảo là ngốc. Giờ tôi biết cả rồi thì đã thông minh rồi ư?
Vậy những hiểu biết về kiến thức thời đi học thì gọi là gì?”
Như vậy còn gọi gì là công bằng chứ?
Một cô gái tuy chỉ là học sinh trung cấp nhưng đã đoạt được giải cấp quốc tế, cũng từng là thủ khoa. Chuyên ngành hiện tại cô học không liên quan gì đến chuyện sinh lý cả, cô cũng không phải là thần đồng, không phải chuyện gì cô cũng biết. Con người cũng phải có điều biết, điều không biết mà. Tại sao phải áp đặt lên người khác phải biết chuyện đó, nhưng không, rồi lại bảo là đồ ngốc?
Nhậm Lăng hơi ngây người một chút, anh không ngờ rằng cô lại nghĩ như vậy. Vô tình làm tổn thương cô rồi ư?
Những điều cô nói hoàn toàn có lý lẽ, anh suýt quên mất thân phận cô gái này, theo như trong kí ức của anh, cô có độ suy luận khiến người khác phải thán phục.
“Xin lỗi, tôi sẽ không nói cô ngốc nữa.”
Ôn Tịnh nhìn anh, vẻ mặt giãn ra được chút, xem ra cô khá là hài lòng!
Nhậm Lăng chợt nhớ ra chuyện kết hôn, thuận miệng buông ra câu hỏi, “Tôi không đến buổi lễ, hai người kia tức giận chứ?”
'Hai người kia' anh nói cô biết người đó là ai, tất nhiên là hai người bố kia rồi.
Anh không đến họ không tức giận làm sao được. Chưa biết chừng tìm thấy người rồi sẽ không dễ dàng buông tha cho anh đâu.
“Tức giận thì sao, anh sẽ kết hôn lại à?”
“Để bụng tới vậy?
Tôi sẽ kết hôn với cô nhưng không phải lúc này.”
Cô khẽ thở dài.
Không để bụng làm sao được, ngày kết hôn quan trọng như vậy nhưng chú rể lại không tới. Không chừng trong mắt người khác cô đã trở thành cô dâu bị bỏ rơi, còn anh thì là chú rể đào hôn đấy.
Như sực nhớ ra chuyện gì đó, hai mắt cô đột nhiên lại sáng lên, nhưng sau đó hai má lại ửng hồng.
“Tôi... À không, bố tôi có thắc mắc một vài điều và nhờ tôi hỏi anh...”
“Chuyện gì?”
Nghĩ lại thấy chuyện này mà nói thẳng ra thì không hay lắm, Ôn Tịnh đành lấy điện thoại gõ một dòng chữ thật dài.
Và nội dung: *Bố tôi hỏi mầm giống của anh vẫn tốt chứ, có thể sinh sản ra nhiều mầm giống khác không? Cả... Ông ấy còn muốn biết kích cỡ của mầm giống anh nuôi nữa*...