Ôn Tịnh thụt lùi dần ra sau, đôi tay vô thức nắm chặt vạt áo.
Anh cự tuyệt cô một cách rõ ràng như thế...
Phải, cô quên mất rằng mình và anh ấy chẳng còn quan hệ gì nữa, lấy tư cách gì mà quan tâm anh đây?
Nhưng tại sao, không một ai để tâm đến cảm nhận, suy nghĩ của cô hết vậy, cũng không ai thấu hiểu cô hết. Cô cũng không muốn như một con ngốc mà ai nói gì cũng gật đầu nghe theo, chỉ vì cô thực sự xem họ là người thân nên chuyện gì cũng đều tin tưởng một cách tuyệt đối, không một sự hoài nghi.
Hoặc là, chỉ có mỗi mình cô là nghĩ như thế.
“Anh... Có yêu tôi không?”
Hai mắt đục ngầu hướng nhìn cô, Nhậm Lăng khó khăn điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp, “... Cô nghĩ tôi sẽ yêu người như cô?”
Ôn Tịnh cắn chặt môi dưới khẽ gật đầu, cô quay lưng đối diện với anh để che đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Tất nhiên, anh sẽ không yêu đồ ngốc như cô.
“Tôi biết rồi, xin lỗi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa...”
Cô nói rồi thục mạng chạy nhanh ra ngoài. Cửa vừa đóng sập, đồng thời anh cũng không gắng gượng được nữa mà ngã khụy xuống sàn rồi rơi vào hôn mê.
Ôn Tịnh sải bước trên đường, đôi tay run run cầm điện thoại nhắn cho Thanh Ngạn một dòng tin nhắn: Nhậm Lăng bệnh rồi, anh đến xem anh ấy thế nào...
Đi bộ về nhà hơn một giờ, cô không chú ý đến bản thân mình đã mệt rũ.
Từ nay cô phải quên đi khoảng thời gian có anh bên cạnh, trở lại với Ôn Tịnh của lúc trước khi chưa từng quen biết anh.
Thời gian thấm thoắt cũng đã là xế chiều, Ôn Tịnh dù mang tâm tình không tốt nhưng cũng phải về trường.
Nhậm Lăng được Thanh Ngạn đưa đến bệnh viện trong tình trạng mệt mỏi dẫn đến sốt cao, đến giờ cũng đã tỉnh.
“Này anh bạn, cậu quên bản thân mình là ai à? Không chăm sóc bản thân, lại để sốt cao thế này?”
“Tôi đang mệt, cậu bớt lải nhải đi.”
Thanh Ngạn thở dài, bộ dạng này của cậu bạn đúng là chưa nhìn thấy bao giờ. Nhưng mà, cậu ta phũ phàng vừa thôi.
“Cậu với Ôn Tịnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”
Nhậm Lăng........
Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
Anh cũng không biết.
“Cậu có yêu cô ấy không? Giữa bạn bè với nhau tôi hi vọng cậu nói thật.”
“Yêu.”
“Thế sao không nói cô ấy biết?”
Nói cho cô biết, cô biết rồi sẽ thế nào?
Bây giờ đã không còn như trước, Ôn Thành không muốn hai người ở bên nhau nữa, chẳng lẽ cô sẽ bất chấp mọi thứ để ở cùng anh, mặc kệ bị bố phản đối?
Nhưng nếu có thể như thế thì liệu sau này cô sẽ thật sự cảm thấy vui vẻ ư?
Anh thì sao cũng được, nhưng Ôn Tịnh thì khác, cô là đứa con gái duy nhất mà viện trưởng Ôn dốc lòng yêu thương. Anh không thể ích kỷ hủy đi tình thương giữa hai người họ.
Có trách chỉ trách anh nhận ra cảm xúc thật quá muộn.
Bây giờ thì như thế, nhưng sau này có lẽ anh sẽ nói chuyện đàng hoàng lại với bố và ông Ôn, nhưng ít nhất cũng phải đợi cô tốt nghiệp đại học xong đã.
Thanh Ngạn cũng không nói thêm gì nữa, anh ra ngoài trả lại không gian yên tĩnh cho Nhậm Lăng nghỉ ngơi.
Cũng may sức đề kháng của Nhậm Lăng khá tốt, cộng thêm sự chăm sóc tận tình của Thanh Ngạn nên anh tĩnh dưỡng một ngày gần như là sức khoẻ bình phục hẳn.
Hôm nay anh trở về trường, chỉ còn nửa tháng nữa là chuyến công tác lần này sẽ kết thúc.
Bước chân vào lớp, không khí ở đây vẫn như thường ngày, vẫn sôi nổi như vậy. Đảo mắt một lượt quanh lớp, rồi dừng lại trên người cô gái ngồi trong góc lớp đang cúi gằm mặt xuống bàn.
Hình như trạng thái không được tốt lắm. Phải rồi, hôm nay là ngày cô tới kỳ kinh nguyệt.
Anh khẽ thở dài rồi bắt đầu chương trình giảng dạy.
...
Cố gắng đến hết buổi học, Ôn Tịnh mệt mỏi ôm bụng rời khỏi phòng học.
Ở trong cùng một trường nên không tránh khỏi việc gặp mặt, vừa đi được nửa đoạn đường thì bắt gặp anh cũng đang đi tới.
Những tình huống này sao cứ lặp đi lặp lại mãi thế...
Bất ngờ Ôn Tịnh lại bị một bạn nữ va phải làm choáng đi, đứng cũng không vững, cũng may là Nhậm Lăng kịp thời đỡ.
“Đừng động vào tôi...”
Cô đứng thẳng dậy lùi ra sau vài bước tránh anh. Ánh mắt cô nhìn anh hôm nay cũng thật khác lạ.
“Tôi cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ. Với bất kỳ người lạ nào... Tôi cũng sẽ làm như thế.”