Ngồi trong phòng y tế, Ôn Tịnh thờ ơ mặc cho anh kiểm tra tới lui. Dù vậy, hai tay cô vẫn bấu chặt vào nhau kìm chế lại sự run rẩy của bản thân.
Khi thời tiết lạnh, khô hanh làm mũi quá khô, các mao mạch bị co lại, rất dễ vỡ, có thể gây xuất huyết và dẫn đến việc chảy máu mũi thường xuyên vào mùa này.
Anh nhắc nhở nên chú ý một vài việc, cô có nghe nhưng không nói gì cả, càng khiến anh thêm khó chịu trong lòng.
Máu cầm được rồi đã không còn chảy nữa, Ôn Tịnh thở nhẹ đứng dậy rời khỏi phòng.
“Đợi chút.”
Tiếng nói của anh làm đôi chân cô vô thức dừng bước. Cô xoay người lại nhìn anh, chờ đợi lắng nghe điều anh muốn nói.
Nhậm Lăng có hơi chần chừ khi nhìn vào đôi mắt trong veo có chút đượm buồn kia, thực sự anh không muốn nó phải rơi nước mắt.
“Nhớ những lời tôi nói.”
Thật ra cô không hiểu lắm ý anh nói là gì. Là nhớ những lời dặn dò về sức khoẻ hay là chuyện gì khác?
Cô cũng rất muốn hiểu, nhưng không thể. Thực chất là cô không hiểu nổi con người anh, tất cả mọi việc!
“Chỉ vậy thôi?”
Nhậm Lăng.......
Câu trả lời hoàn toàn là sự im lặng, anh không nói gì cả, cũng chẳng thể hiện điều gì trên gương mặt hay ánh mắt.
Cô cảm thấy thật nực cười chính bản thân mình, rõ ràng là đã biết trước câu trả lời, thế mà vẫn cứ hỏi.
Ôn Tịnh lại lần nữa xoay người, bây giờ cho dù anh có nói gì chăng nữa, cô cũng sẽ không quay lại.
Nhưng...
Từ phía sau người ấy đi nhanh đến ôm chặt cô từ sau lưng, kìm hãm bước chân cô lại. Ôn Tịnh giật mình làm phản ứng bị chậm đi, nhất thời không biết phải làm thế nào.
“Xin lỗi.”
“Anh...”
“Em có thể không tin những lời tôi nói, nhưng có một điều xin em phải tin tôi. Sau khi em tốt nghiệp, nhất định tôi sẽ cưới em.”
Ôn Tịnh vừa nghe xong, sắc mặt chuyển hoàn là sự đau khổ. Cô ra sức vùng vẫy, đẩy anh ra khỏi mình, toàn thân bất giác run rẩy.
Gương mặt đáng thương thoáng chốc ửng đỏ đỏ, đôi mắt cũng đã hơi ngân ngấn nước.
“Anh đã không yêu tôi, tại sao còn muốn cưới tôi... ”
“Tôi yêu em.”
Cô loạng choạng lùi ra sau vài bước tránh xa anh, mà “Anh lừa tôi... Nếu yêu... Nếu yêu, anh sẽ không đối xử với tôi như vậy. Nhậm Lăng xin anh đấy, tôi biết tôi rất ngốc, nhưng xin anh đừng dùng cách này để trêu đùa tình cảm của tôi nữa...”
Nhậm Lăng mím môi, dương mắt bất lực nhìn cô. Anh muốn đi tới ôm cô thật chặt một lần nữa nhưng chân không thể nhúc nhích nổi.
Phải, nhìn thì không thấy nhưng trong sâu tận thâm tâm cô đã có một lỗ hổng lớn, rất đau.
Từ khi anh nói anh không yêu cô, hãy tránh xa anh càng xa càng tốt... Nó như một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim cô vậy. Tất cả mọi sự hi vọng, mong muốn trước kia, kể cả ngọn lửa của mối tình đầu chỉ đang nhen nhóm, từng thứ từng thứ đều bị anh dập tắt đi cả.
Thật sự, thật sự khó chịu, cho dù là gì với anh cũng không thể!
Mọi cảm xúc mỗi lúc một khác cứ biến đổi liên tục theo dòng tâm trạng trong người, cô cũng không thể biết được mình đã thật sự quên anh chưa, có ghét anh không... Hoặc đó chỉ là cái cớ để trốn tránh, thực chất là không thể quên, và rất yêu.
Anh lại còn lừa mình dối người rất tốt...
Ôn Tịnh quay người ngược hướng anh, cô không muốn phải bật khóc ngay lúc này, càng không muốn khóc trước mặt anh. Chỉ có điều vẫn không kìm được những giọt nước mắt cố chấp lăn dài.
Hai mắt đỏ ngầu, Nhậm Lăng nhíu chặt đôi mày, trong lòng như có hàng ngàn mũi kim nhọn đâm chọt xuyên thấu lồng ngực, đau nhói tận tâm can.
“Xin em... Cho tôi một cơ hội.”
Người cô run lên nhè nhẹ, cô khóc rồi, chỉ là cố gắng để không phát ra tiếng nấc.
Anh đi nhanh đến cúi thấp đầu, kề sát mặt cô, hai môi giao nhau.
Ôn Tịnh hoảng loạng hai tay nắm chặt vạt áo, cô khẽ nhắm mắt, đồng thời giọt nước mắt cuối cùng còn vương trên mi theo đà lăn xuống.
Anh khép hờ mắt đủ để thu trọn vẹn hình ảnh của cô vào trong, anh muốn biết cô có thật sự tình nguyện trao nụ hôn này cho anh không, hay là cự tuyệt.
Cảm ơn Ôn Tịnh...
Giọt nước nóng nổi từ khoé mắt Nhậm Lăng rơi xuống, hoà chung dòng nước mắt của cô. Bất giác cô mở mắt, trong vô thức hai ánh mắt giao nhau.
Nước mắt người đàn ông rơi với một người chỉ khi người kia đối với anh ta vô cùng quan trọng!
Rất lâu, rất lâu rồi anh đã không khóc, lâu đến nỗi anh chẳng còn nhớ lần cuối mình rơi nước mắt là khi nào nữa.
Nhậm Lăng hít sâu một hơi, áp trán mình vào trán cô, điều chỉnh lại tâm trạng.
“Sau khi kết thúc công tác, tôi sẽ trở về nói chuyện với bố em và bố tôi. Cho tôi chút thời gian, em không cần phải lo lắng điều gì cả.”
Ôn Tịnh khẽ gật đầu. Có lẽ là cô quá dễ dãi, nhưng hãy xem đây là lần cuối cô lựa chọn tin tưởng anh, cho anh thêm một cơ hội... Có trách chỉ trách cô vẫn chọn cách yêu anh.
Lấy khăn giấy lau sạch hết nước mắt trên mặt Ôn Tịnh, anh nhẹ giọng bảo, “Tôi đưa em về.”
Song anh cởi chiếc áo khoác dạ trên người khoác lên người cô rồi cả hai cùng nhau ra ngoài.
Họ không còn để ý tới những tin đồn xấu, lời bàn tán xung quanh nữa. Không phải là công khai, cũng không phải là ra sức che giấu mối quan hệ. Căn bản cả hai đều biết rõ, dù có giải thích cũng không giải quyết được gì, lại còn sinh thêm chuyện.
Đưa Ôn Tịnh về tới nơi, cô có hơi ngạc nhiên chút mà quay sang nhìn anh. Không cần hỏi anh cũng biết cô đang nghĩ gì.
Ánh mắt đầy ý cười, Nhậm Lăng vừa tháo dây an toàn cho cô vừa nói, “Mọi thứ liên quan tới em tôi đều biết, em không cần phải thắc mắc. Kể cả lịch trình chu kỳ kinh nguyệt của em.”