Đến tối, làm thủ tục xong xuôi tất cả, Ôn Tịnh chính thức nhập viện.
Cô vẫn mang tâm trạng hoang mang lo lắng từ lúc đó tới giờ.
Nhậm Lăng bước vào xem tình hình cô thế nào, lần này không còn buồn cười nữa mà có chút xót.
“Không cần sợ, phẫu thuật sẽ gây thuốc tê, cô sẽ không có cảm giác gì cả. Khi vào phòng chỉ cần nhắm mắt ngủ một giấc, dậy sẽ ổn.”
“Thật chứ?”
“Thấy tôi rỗi không? Tôi lừa cô làm gì?”
Ôn Tịnh im bặt đi, không thèm nhìn thái độ cục súc kia nữa.
Nhậm Lăng đến đầu giường, để lên bàn vài viên thuốc giảm đau, đề phòng tối cô có đau thì còn có thuốc uống.
Tay vô ý đụng phải công tắc đèn, Tách một tiếng làm căn phòng trở nên tối om.
Bản năng sợ bóng tối từ bé làm Ôn Tịnh kêu lên, tay huơ huơ cầm phải một thứ gì đó.
Cô hơi kinh hãi, “Á...”
Nhậm Lăng đột nhiên mím môi, sắc mặt trông khó coi vô cùng. Hít sâu một hơi điều chỉnh lại trạng thái, anh mới mở lời: “Hét cái gì?”
“Cứu tôi với, huhu. Hình như tôi đang cầm cái gì đó, nó hơi ấm, còn to nữa, nó đang dần to lên... Tôi sợ...”
Tiếng cô run run khẽ nấc lên lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Đã sợ sao còn không buông?”
“Buông ra, lỡ như, nó có cắn tôi không?”
“Không, nó sẽ không cắn cô, nhưng nó sẽ bị cô 'ăn'...”
Ôn Tịnh đột nhiên im lặng, không nói gì nữa, cô chỉ biết hiện tại cả người mình đang không ngừng run rẩy.
Ngây thơ đến thế là cùng!
Anh không phải lại thêm cái trách nhiệm bảo tồn sự trong sáng của cô đấy chứ?
Trong không gian bao trùm một màu đen tối, không thể nhìn rõ được sắc mặt đối phương thế nào, nhưng chắc rằng Nhậm Lăng cũng không thoải mái gì.
Cô đang cầm cái gì đó, có thể nhẹ tay một chút không?
Anh ho khan vài tiếng, nhẹ nhàng nói: “Nhắm mắt lại.”
Tuy có hơi ngờ vực anh có ý gì, nhưng cô vẫn nghe lời anh mà nhắm mắt.
Nhậm Lăng hắng giọng đưa tay bật lại công tắc đèn, đồng thời cầm tay cô kéo ra khỏi cậu bé của mình.
Ôn Tịnh mở mắt ra, căn phòng lại tràn ngập ánh sáng làm cô thở phào một hơi.
“Ngủ đi.”
Anh nói rồi liền rời khỏi phòng, vừa bước chân ra đã nghe tiếng gọi của cô, “Cái lúc nãy...”
“Chạy rồi!”
Cái cảm giác này chỉ có thể là thốn, đồ ngốc đó thật biết cách 'dụ dỗ' đàn ông mà!
\[...\]
Một đêm trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã đến giờ phải phẫu thuật rồi.
Vì viện trưởng có cuộc họp quan trọng nên không thể đến được, mặt khác ông rất tin tưởng trình độ làm việc của Nhậm Lăng mặc dù không thích tính đểu cáng đó chút nào.
Rõ ràng tối hôm qua đã nói không sao hết mà sao sáng hôm nay cô lại đáng thương thế rồi.
Khoác lên người bộ đồ bệnh nhân càng khiến Ôn Tịnh càng thêm gầy gò nhỏ bé.
Trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cô đột nhiên giữ chặt cánh tay anh, gương mặt tràn đầy vẻ bất an. “Nếu tôi có mệnh hệ gì, nhờ anh nói với bố tôi...”
“Tôi không để cô có chuyện gì đâu.”
Chưa đợi cô nói hết lời, anh đã ngắt ngang. Anh hiểu cảm giác, tâm trạng cô lúc này, chẳng khác gì một đứa trẻ sợ đi tiêm cả.
Ôn Tịnh ngậm miệng mặc cho anh đẩy vào trong căn phòng đó.
Cuộc phẫu thuật này không lớn nhưng lại có nhiều người túc trực như vậy. Nhậm Lăng bất mãn quét sơ ánh nhìn lên những chàng trai trẻ.
“Các cậu vào đây làm gì?"
“Chúng tôi phụ trách việc...”
“Ra ngoài hết đi, gọi vài y tá vào nữ vào.”
Những chàng trai kia đập đập vai nhau nhanh chóng biến ra ngoài.
Ai mà chẳng biết vị bác sĩ Nhậm đây là đang không muốn để những người đàn ông khác nhìn thấy thân thể vợ mình chứ.
Nhậm Lăng hoàn tất trang phục, cầm ống tiêm lên nhìn cô.
“Cô từng nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi.”
Ôn Tịnh như bị đẩy một phát liền quay về kí ức của buổi tối hôm đó, lập tức gương mặt lại phiếm hồng.
Cô nói, anh hôn cô, cô sẽ chịu trách nhiệm với anh.
“.. Anh muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?”
“Không cần to tát, tôi chỉ cần một bữa ăn, cô phục vụ.”
“Nhưng... Tôi không biết nấu ăn.”
Các cô y tá ngượng ngùng nhìn nhau.
Nếu là người khác thì có lẽ đó sẽ là một bữa ăn bình thường, còn đã phát ra từ miệng Nhậm Lăng rồi thì không ai dám chắc được điều gì cả.
Chuẩn bị phẫu thuật rồi mà còn nói những lời này, đúng là thật khó nuốt trôi bữa cơm này.
Anh không nói gì thêm nữa, chỉ thể hiện rõ trên mặt hai chữ: Bất lực!
Thuốc tê và thuốc gây mê được tiêm vào người, cơ thể Ôn Tịnh dần mất đi cảm giác và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhậm Lăng đảo mắt nhìn những người trợ lý bên cạnh buông lời nhắc nhở, “Không được để bất cứ sai sót gì dù là nhỏ nhất, nếu không sẽ trừ lương hoặc bị kỷ luật, hơn nữa thì bị đuổi việc.”
Rõ ràng là đang tra tấn tâm lý người ta mà!
Dùng những cách này để uy hiếp thật không hay chút nào.
Nếu anh sợ vợ xảy ra chuyện thì cứ nói thẳng, họ sẽ tận tâm cống hiến sức lực cho cuộc phẫu thuật này!