Ăn xong bữa sáng, Thời Dĩ An đã thực sự xin nghỉ một ngày. Cô nằm ở nhà đọc truyện, xem phim, lướt Tiktok, đói thì đặt đồ ăn ngoài. Chẳng mấy chốc trời đã nhá nhem tối.
Lúc này, người mẹ kính yêu của cô bất chợt gửi tin nhắn cho cô. Thời Dĩ An mở ra xem, là định vị của một nhà hàng, kèm theo nhắn nhủ:
[Mẹ và đồng nghiệp đã đến xem rồi, nhà hàng này rất hợp để hẹn hò. Sáng mai 9 giờ có mặt ở đây, mặc chiếc váy mẹ mua cho đi nhé! Không được tới muộn!]
Thời Dĩ An đổ lệ trong tim. Cuối cùng thì ngày này cũng tới. Cô nhớ đến bộ đồ mẹ cô mua trong dịp đi du lịch về, hình như cô còn chưa lôi ra ngắm thử, trực tiếp nhét vào góc tủ.
Thời Dĩ An chạy vào phòng lục lọi, lôi ra chiếc túi giấy đã bị đè bẹp. Chiếc váy bên trong là một chiếc váy bằng lụa bóng màu hồng đất, ôm sát cơ thể, phần ngực thiết kế xẻ chữ V. Thời Dĩ An cảm thấy không ổn, chưa kể kiểu váy còn là dạng dây đan chéo buộc rút phía sau lưng. Cô phải mất hơn 5 phút mới mặc xong, lúc ngắm mình trong gương, bản thân cô như chết lặng. Váy cúp ngực, chữ V xẻ ở giữa sâu quá, gần đến rốn, mặc dù đã được may lót một lớp ren phía sau nhưng không thể che được khe rãnh gợi cảm, điều gay go nhất là cô không thể mặc áo ngực mà chỉ được dán miếng lót.
Trong lúc Thời Dĩ An đang ngắm mình trước gương thì chuông cửa vang lên. Cô vội cởi áo ra, nhưng không hiểu sao càng muốn cởi nhanh nút thắt lại càng khó gỡ. Cuối cùng buộc thành nút thắt chết sau lưng. Tiếng chuông cửa liên hồi lặp lại, Thời Dĩ An chỉ đành tìm tạm cái áo khoác lên, đi ra mở cửa.
Tô Gia Ngôn đứng bên ngoài, thấy Thời Dĩ An mở cửa thì thở phào:
"Chị, em mua tôm hùm đất chua ngọt cho chị này!"
Lúc này cậu mới để ý Thời Dĩ An quấn mình kín mít, áo khoác dài trùm kín đến tận đùi gối.
“Chị ốm à?” Tô Gia Ngôn lo lắng đưa tay áp lên trán Thời Dĩ An, cô theo phản xạ giơ tay lên gỡ ra. Ánh mắt Tô Gia Ngôn di chuyển từ trán, xuống mắt rồi xuống phần ngực của Thời Dĩ An, sắc thái trong mắt đột nhiên thay đổi. Trong một thoáng trước khi cậu đỏ mặt quay đi, Thời Dĩ An phảng phất như thấy được hai đốm lửa nơi đáy mắt.
Chắc là ảo giác của cô.
Mà sao lại đỏ mặt nhỉ?
Phần áo trước ngực theo động tác tay của cô bị bung ra, để lộ chiếc váy bên trong, ngực cảm thấy lành lạnh Thời Dĩ An mới nhớ ra. Cô vội vàng một tay kéo áo che ngực, một tay cầm lấy hộp thức ăn.
“Cảm… cảm ơn em nhé!”
Tô Gia Ngôn cúi đầu, khẽ hắng giọng: “Trông chị mặc bộ này cũng rất hợp, phong cách mới lạ, chị định đi đâu à?”
Không phải lại đến quán bar đấy chứ?
Thời Dĩ An lắc đầu: “Bộ này mẹ chị đi du lịch mua cho, chị chỉ mang ra mặc thử thôi, nó không hợp với chị. Hơn nữa, muộn thế này rồi còn đi đâu, chị cũng sắp đi ngủ rồi.”
Tô Gia Ngôn nhìn đồng hồ trên tay rồi gật đầu: “Vậy em không làm phiền chị nữa, nghỉ ngơi sớm nhé!”
Thời Dĩ An đang định đóng cửa, bỗng thấy một bàn tay thon dài chặn lại, cô lại ngó ra: “Có chuyện gì vậy?”
“Chị… tối mai trường có tổ chức văn nghệ chào đón tân sinh viên, chị… chị có thể đến xem em biểu diễn không?”
Thời Dĩ An: ???
“Em có một tiết mục biểu diễn, có cả một bài thay mặt tân sinh viên lên phát biểu, nhưng bố mẹ em bận công việc quanh năm, chẳng có ai có thể đến với cương vị là người thân, cho nên…”
Cho nên cậu nhóc coi cô là chị gái, muốn cô đến thay? Thời Dĩ An ngẫm nghĩ, cũng không phải chuyện gì xấu cả, vậy là cô sảng khoái gật đầu: “Được thôi, tối mai chị sẽ đến.”
Nói xong, hai người tạm biệt nhau, Thời Dĩ An lại nhận được tin nhắn nhắc nhở của mẹ. Cô thở dài, đau buồn tiễn biệt ngày cuối tuần hiếm hoi.
Tô Gia Ngôn thấy Thời Dĩ An đồng ý xong thì cả người như trút được gánh nặng. Thế nên lúc cậu bước vào ký túc xá, khuôn mặt cũng bớt lầm lì hơn. Vương Tinh Húc thấy vẻ mặt Tô Gia Ngôn không lầm lì như buổi sáng, nghĩ chuyện đã thành công, bèn lân la:
“Anh Ngôn, anh mời được chị dâu rồi à?”
Tô Gia Ngôn khẽ “Ừ” một tiếng rồi lấy đồ đi vào phòng tắm.
Trong lúc nhân vật chính đi tắm, cùng bàn qua việc tại sao lại có cách xưng hô ‘anh Ngôn’ và ‘chị dâu’ chút. Khởi nguồn của mọi việc bắt đầu trong buổi tụ tập ở quán nướng ngoài cổng Tây của trường, bốn người trong ký túc xá bao gồm Vương Tinh Húc, Từ Hồng Minh, Đặng Vy và Tô Gia Ngôn rủ nhau đến quán nướng ăn một bữa để làm thân, dù sao cũng sẽ là anh em chung sống với nhau suốt 4 năm trời, nếu như kẻ xa lạ thì không hay.
Bữa ăn diễn ra được một nửa, Vương Tinh Húc đã ngà ngà say, rượu vào gan cũng to hơn chút, bèn khoác vai Tô Gia Ngôn:
“Anh Ngôn, làm một chén đi, em thấy anh chỉ ăn mỗi thịt thôi.”
Tô Gia Ngôn ghét bỏ đẩy tay Vương Tinh Húc ra, lạnh mặt: “Đừng có gọi anh Ngôn, tôi còn kém cậu 1 tuổi đấy.”
Vương Tinh Húc có một năm thi trượt đại học, thế nên thực tế đã 19 tuổi rồi.
Thấy Tô Gia Ngôn không dễ làm thân, cũng cứ hì hì nói tiếp: “Tuy tôi lớn tuổi hơn, nhưng trong lòng tôi, cậu mãi mãi là anh tôi.”
Là anh rể.