Chỉ một lúc sau xe của Thời Dĩ An đã đỗ trước cửa quán làm thêm của Tô Gia Ngôn. Lúc Thời Dĩ An đang loay hoay tìm cách đỗ xe sát lề, Tô Gia Ngôn đã hỏi:
"Chị ơi, em có thể kết bạn Zalo với chị không? Tuy chị sắp tốt nghiệp nhưng vẫn là lão làng ở đại học S, sau này có gì không hiểu em cũng tiện hỏi chị."
Thời Dĩ An cảm thấy khuôn mặt của Tô Gia Ngôn rất thành khẩn, vả lại kết bạn Zalo cũng không có gì là quá đáng. Đối phương lại còn là bạn của em trai, cũng được coi một nửa là em trai cô rồi.
"Được thôi, em quét mã đi." Thời Dĩ An lấy điện thoại, mở mã QR ra. Tô Gia Ngôn quét mã xong thì xuống xe. Cậu đứng bên lề đường một lúc, nhìn chiếc xe đi xa dần, xa dần rồi mất hút mới quay người vào trong quán.
"Ơ, Tô Gia Ngôn, không phải hôm qua cậu xin nghỉ việc rồi sao? Sao còn đến đây thế? Đến ăn hả?" Một đồng nghiệp làm chung phát hiện Tô Gia Ngôn ngoài cửa, bèn đi ra chào hỏi.
"Tôi quên chút đồ nên đến lấy thôi."
"Thế lấy được chưa?"
"Lấy được rồi, tôi về đây."
Nói xong, Tô Gia Ngôn đi ra lề đường, vẫy một chiếc taxi trở về nhà.
Đồng nghiệp nhìn theo bóng lưng Tô Gia Ngôn biến mất cùng chiếc taxi, gãi đầu khó hiểu:
"Kỳ lạ, cậu ấy đã bước chân vào trong quán đâu!"
...****************...
Thời Dĩ An là tác giả tiểu thuyết ký hợp đồng độc quyền với công ty NovelToon, từ năm thứ ba đại học cô đã bắt đầu thực tập ở đây. Một tháng trước, tác phẩm Cửu Gia Truy Thê: Trói Buộc Em Bên Mình của cô đã được mua lại và chuyển thể thành phim, đồng thời cô cũng được bổ nhiệm làm biên kịch của bản truyền hình. Ngày hôm nay cô tới công ty là vì một số tình tiết liên quan đến quân nhân cần phải chỉnh sửa lại để phù hợp với thực tế, dễ thông qua kiểm duyệt của cục.
Bận rộn bàn bạc, chỉnh sửa cả một buổi chiều, mãi đến 5 giờ mới tan họp. Thời Dĩ An xuống quán trà sữa ở sảnh 1 công ty, gọi một cốc trà mãng cầu và một chiếc hamburger rồi lôi điện thoại ra nghịch.
Trong Zalo của Thời Dĩ An hiển thị biểu tượng thông báo lời mời kết bạn mới, lúc này cô mới nhớ ra Tô Gia Ngôn.
Sau khi đồng ý kết bạn, cô tiện tay bấm vào xem trang cá nhân của cậu nhóc. Ảnh avatar là một bầu trời đêm, lơ lửng một vầng trăng khuyết trông quen thuộc đến lạ kỳ. Tên Zalo cũng để tên thật, tường nhà ngoài ảnh thú cưng và phong cảnh ra thì chủ toàn chia sẻ đề thi và tiếng Anh.
Lướt một hồi thấy chẳng có bức ảnh chụp người nào, Thời Dĩ An chẳng còn tò mò nữa, cô quay lại khung trò chuyện, gửi một biểu tượng con mèo giơ hoa tặng, rồi nhắn: "Xin lỗi, chị họp cả chiều nên quên mất đồng ý."
Tại biệt thự nhà họ Tô - Thính Trúc Cư.
Thời Dĩ Châu tỉnh giấc đã đi tìm Tô Gia Ngôn, cả hai vừa chơi game vừa ăn mì Ý. Thế nhưng Thời Dĩ Châu phát hiện Tô Gia Ngôn cứ như người bị mất hồn mất vía, cả buổi chiều cứ hay liếc nhìn điện thoại.
Thái độ bất thường, ắt có chuyện gì đó xuất hiện.
"Này người anh em, hôm nay sao cậu cứ hồn vía lên mây, chốc chốc lại nhìn điện thoại thế? Yêu rồi hả? Đang chờ tin nhắn của ai?"
Trước đó Tô Gia Ngôn còn thấy hụt hẫng vì Thời Dĩ An không đồng ý kết bạn, giờ lại bỗng thấy điện thoại kêu 'Ting' một cái. Cậu chộp lấy điện thoại, mở ra xem.
*Bạn và Tiểu Thời ⊂(˃̶͈̀ε ˂̶͈́ ⊂ ) đã trở thành bạn bè. Hãy chọn một sticker dưới đây để chào hỏi.*
Thời Dĩ An gửi một sticker và một câu giải thích.
Nhất thời, vẻ mặt của Tô Gia Ngôn thay đổi nhanh hơn lật sách. Cậu quăng bộ điều khiển trong tay xuống, dùng cả hai tay để gõ chữ.
Thời Dĩ Châu ngồi cạnh, thấy nhân vật trong game của Tô Gia Ngôn đã ngỏm, cuống lên:
"Má! Thế là yêu thật rồi hả? Khai mau, là em gái nào?!" Thời Dĩ Châu rất tò mò, Tô Gia Ngôn trước giờ luôn bày ra vẻ mặt không gần phái nữ, đến thư tỏ tình của hoa khôi trường còn không thèm liếc lấy một lần, cô em nào có bản lĩnh hạ gục trái tim người anh em này mà thần không biết, cậu không hay.
Tâm trạng viết hết lên mặt, Tô Gia Ngôn giương khoé miệng cười, trong mắt đong đầy vẻ vui mừng dịu dàng.
Cậu gửi lại một biểu tượng vẫy tay chào, ngẫm nghĩ xem nên trả lời ra sao mới không lộ mình quá mong chờ mà cũng không khiến Thời Dĩ An nghĩ cậu hời hợt nên chẳng để ý Thời Dĩ Châu đang nói gì, chỉ nghe lọt hai từ 'em gái', thế là buột miệng đính chính:
"Không phải em gái, là chị."
Là chị gái cậu.
Thời Dĩ Châu mắt tròn mắt dẹt, quên luôn cái game đang chơi, quay phắt sang:
"Má, ý cậu là sao? Gu của cậu là phi công trẻ lái máy bay bà già á?"
Tô Gia Ngôn nhất thời không giải thích rõ được, chỉ đáp cụt lủn: "Không phải yêu."
Thời Dĩ Châu thở phào nhẹ nhõm:
"Hú hồn! May mà không phải yêu. Cậu cứ nhìn bà chị già nhà tôi đó, ở cái độ tuổi mà cứ nhìn thấy trai trẻ bọn mình là hậm hực căm thù. Vẫn là mấy em gái trẻ trung ngon hơn."
Thời Dĩ An ở bên này đang ăn bánh, không biết sao lại ngứa mũi hắt xì mấy cái.