Bạn Học Của Em Trai Là Sói

Chương 57: Giận lây




Tô Thời Nghi mất kiểm soát, Tô Gia Ngôn lại không dám manh động, sợ cô ta làm bị thương Thời Dĩ An. Đuôi mắt cậu nhìn thấy một người rón rén lại gần, bèn nghĩ cách đánh lạc hướng Tô Thời Nghi.

“Cho dù cô có ảo tưởng, có phát điên phát rồ đến đâu, vị trí thiếu phu nhân nhà họ Tô cô cũng đừng hòng nghĩ đến. Tô Thời Nghi, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thích cô. Nếu mọi hành vi, cử chỉ cưng chiều của một người anh trai dành cho một người em gái khiến cô hiểu lầm, nếu những lời năm xưa tôi nói làm tổn thương cô, tôi xin lỗi cô tại đây, bỏ dao xuống, được không?”

“Xin lỗi? Xin lỗi có ích gì, trái tim em đã moi hết ra trao cho anh rồi, anh xin lỗi có ích gì?” Tô Thời Nghi vừa cười vừa khóc: “Anh, không phải Thời Dĩ An, không phải Úc Noãn Khê, em mới là người vợ được chọn sẵn cho anh, anh quên rồi sao?”

“Tôi quên điều gì?”

“Năm xưa, lúc mẹ đón em về, mẹ đã nói lớn lên em sẽ là cô dâu của anh, em vốn là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà họ Tô, sao các người lại có thể nuốt lời chứ? Sao có thể dễ dàng gạt bỏ mọi chuyện đã hứa với em?”

Tô Thời Nghi càng nói càng phẫn uất, ước mơ suốt hơn chục năm trời bị người ta dễ dàng giẫm nát, cô không thể chịu đựng nổi.

“Em có thể chấp nhận anh lấy Úc Noãn Khê, dù sao anh không thích cô ta, chỉ cần em được ở bên anh, có danh phận hay không cũng vậy. Nhưng em không thể chấp nhận anh thay lòng, chấp nhận anh thích ả đàn bà này, em phải hủy hoại cô ta!” Nói xong, Tô Thời Nghi ghì cổ tay, định cứa rách má Thời Dĩ An. May sao, đúng lúc này, đàn em của Tô Gia Ngôn đã đến ngay phía sau lưng, anh ta giơ chân một cước đạp Tô Thời Nghi lao về phía trước, sau đó vội vàng kéo giật ghế của Thời Dĩ An về phía sau, để cô cách xa Tô Thời Nghi.

Tô Gia Ngôn nhân cơ hội, lao về phía Thời Dĩ An, ôm lấy cô.

Trong căn phòng ẩm ướt u tối là một màn hỗn loạn gà bay chó nhảy.

Thời Dĩ An lao vào vòng tay của bạn, thở phào một hơi…

Bên ngoài không biết tuyết đã rơi từ khi nào. Tô Gia Ngôn đầu trần, cởi áo khoác bọc lấy người Thời Dĩ An, bế cô ra khỏi tòa nhà, lên một chiếc xe hơi hạng sang, sau đó đọc cho tài xế một địa chỉ.

Xe bắt đầu lăn bánh, rồi bon bon chạy trên đường. Giữa buồng lái và ghế sau được ngăn cách bằng một lớp kính cách âm. Tô Gia Ngôn ôm Thời Dĩ An trên đùi, để cô ngả vào lòng mình. Nhìn bạn gái im lặng không nói gì, cậu lo lắng không thôi, bèn cúi đầu hôn lên hàng lông mày đang chau chặt lại của cô.

Cử động thân mật khiến Thời Dĩ An hoảng hốt và run rẩy, cô ngẩng đầu lên, xác định người trước mắt là Tô Gia Ngôn, xác định bản thân mình quả thực đã được cứu ra, lúc này mới thả lỏng hoàn toàn, vòng hai tay ôm chặt lấy Tô Gia Ngôn.

Tô Gia Ngôn cũng ôm chặt Thời Dĩ An, truyền hơi ấm cho cô.

Trong xe vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy mỗi nhịp đập của hai trái tim.

Về đến nhà, Thời Dĩ An lập tức đóng chặt cửa, cô bật sáng hết điện trong nhà lên, từ cửa cho đến ban công, không chỗ nào có bóng tối.

Tô Gia Ngôn đứng ngay phía sau, lao lên định ôm lấy bạn gái nhưng Thời Dĩ An lại hơi tránh.

“Chị…”

Thời Dĩ An chui thẳng vào phòng tắm rồi mới nói vọng ra: “Chị muốn tắm.”

“…” Tô Gia Ngôn chỉ đành thỏa hiệp: “Được, có gì gọi em một tiếng. Em ở ngay ngoài.”

Thời Dĩ An tắm rất lâu, dường như kéo dài cả tiếng đồng hồ. Tô Gia Ngôn ngồi bên ngoài thấp thỏm không thôi. Rõ ràng mọi chuyện vẫn chưa đến mức tồi tệ nhất, nhưng Thời Dĩ An luôn cảm thấy trên cơ thể mình phủ một lớp gì đó bẩn thỉu, cô cứ kì cọ mãi cơ thể, vết thương ở cổ tay ngâm nước vô cùng xót nhưng cô vẫn không dừng lại, kì cho đến khi cơ thể chỗ nào cũng đỏ ửng mới thôi.

“Chị, chị vẫn ổn chứ?” Tô Gia Ngôn không ngồi yên được nữa, cậu đi tới gõ cửa nhà tắm.

Thời Dĩ An nghe thấy tiếng gọi, cô khoác áo tắm vào, chầm chậm bước ra.

Tô Gia Ngôn vừa thấy Thời Dĩ An bước ra, tảng đá trong lòng mới hạ xuống, cậu đi tới ôm chặt lấy bạn gái: “Lần này tắm lâu quá, chị làm em sợ đấy.”

“Chị không sao.” Thời Dĩ An lắc đầu, ánh mắt hơi lảng tránh: “Cũng muộn rồi, em về nghỉ đi, có gì để mai rồi tính.” Dứt lời, cô định đi vào phòng, nhưng Tô Gia Ngôn đã ôm lấy cô từ phía sau, giữ lại.

“Chị, chị giận em sao?”

Thời Dĩ An: “…”

“Đều là lỗi tại em, em đã gây phiền phức cho chị.”

Thời Dĩ An biết rõ cảm xúc của mình không được ổn định, cũng biết rõ Tô Gia Ngôn là người vô tội, cậu còn là người cứu cô, nhưng cứ nghĩ lại những gì hôm nay mình trải qua, cô lại không sao bình tĩnh nổi, thế là quay lại, vừa khóc vừa đấm vào ngực Tô Gia Ngôn:

“Đúng, đều là lỗi của em, nếu không phải em, đứa em gái bệnh hoạn đó của em đâu nhắm vào chị! Đều tại em! Tại em hết!”

Tô Gia Ngôn kéo cánh tay, ôm Thời Dĩ An vào lòng, vừa giữ vừa an ủi: “Chị đánh em đi, đánh đến hả dạ thì thôi. Đánh xong rồi, nghe em kể mọi chuyện, được không?”

Tô Gia Ngôn đã nói thế, cô không còn nhẫn tâm để giận lây sang cậu, chỉ biết gục đầu vào ngực bạn trai, rên rỉ như con mèo nhỏ: “Chị đã rất sợ, rất sợ em không xuất hiện, cũng rất sợ mình thực sự phải chết ở đó…”