Bạn Học Của Em Trai Là Sói

Chương 70: Mùa xa nhau (2)




Bệnh viện.

Tô Gia Ngôn nằm sấp trên giường bệnh, cả tấm lưng và cánh tay phải đều bị quấn đầy băng gạc trắng. Tấm kính rơi xuống là kính cường lực, chạm đất vỡ vụn ngay, nhưng một phía của mặt kính đập vào bả vai Tô Gia Ngôn, mảnh vụn kính găm lên da thịt, khiến phần lưng và cánh tay chi chít thủy tinh, phải gắp ra.

Còn Tô Gia Ngôn vì đau quá nên mới ngất đi, lúc này cậu đã tỉnh lại, nằm úp sấp trên giường, nhìn Thời Dĩ An hai hàng nước mắt vẫn chảy ròng ròng, bờ môi trắng bệch của cậu cố hé một nụ cười, dùng cái tay còn chưa bị thương nắm lấy tay cô, an ủi:

"Sao lại có mèo nhỏ mít ướt thế này?"

Thời Dĩ An lúc này đâu thể kiểm soát được cảm xúc, hai hàng nước mắt vẫn lăn dài, cô hỏi cậu: "Đau lắm phải không?"

Ban nãy bác sĩ nói bả vai bị kính đập vào đã tạo thành chấn thương nặng, cánh tay bị đập vào có thể sẽ bị mất cảm giác, thậm chí là liệt.

"Không đau." Tô Gia Ngôn lắc đầu, ban nãy lời bác sĩ nói cậu cũng được nghe, cậu nghĩ là Thời Dĩ An đang lo lắng cho cái tay, bèn an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, cho dù một tay không cử động được, em vẫn có thể bế chị bằng tay còn lại, chỉ là lúc kia phải phiền chị ở trên thôi."

Chỉ cần cô bình an là được.

Thời Dĩ An ngh thấy câu cuối thì bật cười trong nước mắt, cô đánh nhẹ vào đùi Tô Gia Ngôn: "Đã lúc nào rồi mà còn đùa được!"

"Được, chị nín đi, em không đùa nữa."

Quả thực Thời Dĩ An dần nín khóc, cô lấy giấy lau mắt, sụt sịt đứng lên: "Khát nước rồi phải không? Chị đi rót nước cho em."

Tô Gia Ngôn níu tay cô lại: "Chẳng phải chị thèm uống trà sữa sao? Đặt ship đi, cho em một cốc."

Thời Dĩ An vừa đặt xong trà sữa thì Úc Noãn Khê hùng hùng hổ hổ lao vào phòng, mặt đầy nước mắt:

"Gia Ngôn, cậu không sao chứ? Tôi biết chuyện tôi lo gần chết."

Lúc biết tin Tô Gia Ngôn hứng đạn thay Thời Dĩ An, trong lòng cô vừa hoảng sợ vừa căm hận, vội vội vàng vàng báo tin cho Tô Giang Nhân, còn không quên thêm mắm dặm muối, sau đó chạy đến bệnh viện.

Nhìn thấy Thời Dĩ An bình an vô sự đứng một bên, lửa giận trong lòng Úc Noãn Khê lại dâng cao, cô nàng xông tới đẩy Thời Dĩ An loạng choạng lùi xuống: "Đều tại cô, đồ sao chổi! Nếu không tại cô, Gia Ngôn đâu phải nằm đây!



Tô Gia Ngôn nhìn bộ dạng như nữ chủ nhân của Úc Noãn Khê, cậu bực bội chống người dậy, quên sạch cơn đau trên lưng: "Úc Noãn Khê, cậu lấy tư cách gì trách móc An An? Đây là phòng bệnh, tôi không muốn nhìn thấy cậu, mời cậu biến khỏi đây!"

Úc Noãn Khê mở to mắt, không tin vào tai mình.

Cô không tin Tô Gia Ngôn lại vì bảo vệ Thời Dĩ An mà không nể mặt, trực tiếp đuổi mình đi.

"Gia Ngôn, vì cô ta mà cậu đối xử với tôi như vậy?"

"Mời cậu biến khỏi đây!"

Úc Noãn Khê tức giận giẫm chân bình bịch xuống đất, sau đó bỏ đi, trước khi đi còn không quên nhìn Thời Dĩ An:

"Cô cứ chờ đó!"

Một lát sau, trà sữa cũng tới, Thời Dĩ An cho Tô Gia Ngôn uống xong, bản thân ngoan ngoãn ngồi một góc, cắm ống hút, vừa hút vừa đọc thông tin trên mạng về chăm sóc phục hồi cho bệnh nhân bị trấn thương.

Tô Gia Ngôn nhìn sắc trời bên ngoài đã tối rồi lại nhìn bạn gái nhỏ tóc tai rối bời, thần sắc mệt mỏi ngồi cạnh gường, cậu nắm tay cô, cất lời: "An An, em không có việc gì nữa đâu. Trời cũng tối rồi, hay là... chị về nhà nghỉ ngơi, mai lại tới?"

Cậu quả thực không nỡ để cô vất vả.

Nhưng Thời Dĩ An lắc đầu, cô cũng không đành lòng, không yên lòng để mặc bạn trai nhỏ ở đây.

Đúng lúc này, điện thoại của Thời Dĩ An đổ chuông.

Là mẹ cô gọi.

"A lô, mẹ ạ."

"An An, có chuyện rồi! Con về nhà ngay!"



Cả người Thời Dĩ An lại căng như sợi dây, cô lo lắng: "Mẹ, ở nhà có chuyện gì?"

Mẹ cô không nói ngay, chỉ giục: "Con về nhà đi rồi mẹ nói, về luôn nhé."

Tô Gia Ngôn cũng nghe được tiếng của mẹ cô, cậu giục: "An An, em không sao đâu, chị cứ về đi."

"Em... không sao thật chứ?" Cô vần do dự.

"Không sao thật mà, em đâu phải trẻ con, hơn nữa có chuông gọi y tá, ấn một cái là xong, chị về đi."

Thời Dĩ An đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng vẫn đứng dậy: "Thế... thế chị về, mai chị sẽ đến sớm."

"Ừm!" Tô Gia Ngôn gật đầu: "Đừng lo quá, đi đường cẩn thận, an toàn là trên hết."

Thời Dĩ An gật đầu, sau đó xách túi chạy ra khỏi phòng.

Lúc cô về đến nhà, thấy ông bà Thời đang ngồi trên sofa, vẻ mặt rầu rĩ. Ông Thời là người lên tiếng trước ngay khi nhìn thấy cô.

"Con gái, bạn trai của con có phải người thừa kế tập đoàn JQ, con trai của Tô Giang Nhân không?"

Thời Dĩ An gật đầu.

Bố cô nghe thấy thế, ông thở dài: "Chẳng trách, chẳng trách."

Thời Dĩ An lo lắng, đi tới trước mặt hai người, hỏi gấp: "Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Tô Giang Nhân có ý cưỡng chế mua lại chuỗi cửa hàng của nhà mình."

Thời Dĩ An cảm giác như có muôn vàn tia sét đánh xuống đầu mình.

Hai tai cô ù đi...