Thời Dĩ An tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp sau khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Đã ba ngày trôi qua, Tô Tiểu Ngôn vẫn chưa thấy trở về nhà. Hôm đó khi đi làm về, nhìn thấy cửa sổ chưa đóng, Thời Dĩ An mới sực nhớ ra mình đã quên điều gì. Quả nhiên, khi vào trong nhà, cô không còn thấy Tô Tiểu Ngôn chạy ra đón như mọi khi.
Tìm cả một buổi tối vẫn không thấy đâu, Thời Dĩ An quyết định đăng thông báo và dán tờ rơi tìm mèo. Dù sao
Điềm Ức chỉ là một trấn nhỏ, lối ra vào cửa trấn đều được bao quanh bởi thành lũy kiên cố, chắc chắn Tô Tiểu Ngôn sẽ không thể tự ý chạy ra khỏi trấn. Cô ôm tia hy vọng mong manh, đi khắp nơi dán thông báo tìm mèo.
Điện thoại gọi tới là một số lạ.
"A-lô!"
Thời Dĩ An lên tiếng.
Đầu dây bên kia có tiếng hít sâu nhưng không ai lên tiếng.
"A-lô?"
"."
"Xin hỏi, có phải bạn liên lạc qua thông báo tìm thú cưng đi lạc của tôi không?"
Đầu dây bên kia cuối cùng cũng có người trả lời, là một giọng nam nghe rất quen: "Mèo của cô là giống mèo Anh lông dài, màu trắng, cổ có đeo bảng tên đúng không?"
"Đúng, đúng, đúng, trên bảng tên có tên của mèo và số điện thoại của tôi. Xin hỏi, anh tìm thấy nó ở đâu vậy?"
Nghe thấy thông tin muốn nghe nhất, cảm xúc của Thời Dĩ An như vỡ òa, cô nghe thấy chính giọng mình đang run rẩy.
"Tôi đang ở số 2 đường Tương Phùng."
"Được, giờ tôi sẽ qua ngay, anh làm ơn đừng để nó chạy mất nhé!"
Thời Dĩ An nói xong lập tức ngắt máy, túm lấy túi xách rồi chạy vụt đi.
Ở đầu dây bên này, Tô Gia Ngôn đang để một con mèo trắng lên đùi, anh nâng bảng tên hình khúc xương ở cổ con mèo lên, nhìn thấy ba chữ Tô Tiểu Ngôn thì phì cười. An An của anh đã tìm cho anh 'một đứa con' ư?
Trợ lý Mạt vẫn còn đứng túc trực bên cạnh chờ lệnh.
Tô Gia Ngôn vuốt mèo xong ngẩng đầu lên, nhìn thấy người khác ở trong phòng, anh hắng giọng: "Trợ lý Mạt, cô làm tốt lắm, về tôi sẽ tăng lương cho cô. Giờ cô có thể về phòng nghỉ ngơi rồi."
"Cám ơn sếp, có việc gì thì sếp cứ gọi tôi nhé!" Nghe thấy hai chữ 'tăng lương', Mạt Ly cảm thấy việc mình bôn ba tìm mèo, bắt mèo cả chiều nay hoàn toàn xứng đáng. Phải nói là, sau khi xác nhận được người cần tìm, sếp tổng đã vội vàng đến trấn cổ, vừa đến nơi đã thấy trên tường có dán bảng thông báo tìm mèo lạc, vậy là sếp tổng lập tức sai cô đi thuê người tìm mèo, ai tìm thấy mèo được thưởng 5 triệu. Cô cùng đám dân làng chia nhau đi tìm mèo cả chiều, cuối cùng thấy nó đang đi theo một con mèo cái ở ven sông.
Lúc Thời Dĩ An đến đường Tương Phùng, trời bắt đầu đổ mưa phùn rả rích, cô lôi ô trong túi ra, vừa che vừa chạy đến nhà số 2, lúc tới nơi mới phát hiện đây là một khách sạn. Ban nãy vui quá nên quên chưa hỏi danh tính đối phương, giờ không biết người cần tìm ở đâu, Thời Dĩ An đành gọi lại.
"A lô, tôi là chủ của Tô Tiểu Ngôn, tôi đã đến rồi, đây hình như là khách sạn. Anh có thể ra gặp tôi không?"
"Được, cô chờ một lát."
Chỉ một lát sau, cửa khách sạn mở ra, Thời Dĩ An nhìn thấy một người đàn ông che thấp ô, trong tay quả nhiên đang bế xách nách Tô Tiểu Ngôn. Vì chỉ mải mê nhìn con mèo mà cô quên hẳn chuyện ban nãy từ xa cô đã trông dáng người đối phương rất quen.
Thời Dĩ An che ô chạy thẳng tới chỗ mèo, đúng lúc người đàn ông nâng cao tay, để lộ khuôn mặt dưới tán ô.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cả người Thời Dĩ An như rơi vào một khoảng không gian khác.
Người trước mặt cô... vẫn đẹp trai phong độ như ngày nào, chỉ là cách ăn mặc già dặn hơn, vẻ mặt chín chắn và có phong độ đàn ông thành đạt hơn...
Người đó nhìn cô, sải bước đến gần, sau đó hơi khom người, cúi xuống nhìn cô, cất giọng như tiếng đàn du dương:
"An An, cuối cùng em cũng tìm thấy chị rồi."
Hơi thở của Thời Dĩ An hơi gấp gấp, khóe mắt cay cay, mũi cũng thấy nghẹn ngào.
Chàng trai cô yêu từ nhiều năm trước, xuất hiện trước mắt cô thật đột ngột, mà trái tim cô dù đã cách bao lâu, một lần nữa vẫn loạn nhịp khi gặp lại.
"Gia... Gia Ngôn, sao em lại..."
Thời Dĩ An còn chưa nói hết Tô Gia Ngôn đã buông ô, vươn tay kéo cô ôm vào lòng, cái ôm mạnh mẽ và mãnh liệt như tình yêu của anh vậy.
Tô Gia Ngôn gục đầu xuống vai Thời Dĩ An, giọng run run: "An An, giờ em có thể bảo vệ được chị rồi, đừng rời xa em nữa, được không?"
Thời Dĩ An lặng người một lúc, sau đó cô lấy hết dũng khí, giơ tay lên ôm chặt Tô Gia Ngôn: "Gia Ngôn, xin lỗi, xin lỗi vì không từ mà biệt."
Mưa phùn phủ lên đầu hai người đang ôm chặt lấy nhau, người đi đường không ít người tò mò ngoái đầu lại nhìn, vô tình bắt gặp khoảnh khắc chàng trai đang cúi đầu hôn lên môi cô gái, còn cô gái cũng khoác tay lên cố chàng trai, chen giữa hai người họ là một con mèo trắng đang cực lực phản đối vì bị chèn ép...