Bản Năng Si Mê

Chương 15




Lạc Ngu lảo đảo, thiếu chút nữa ngã quỵ ở bậc thang.

Lạc Ngu: "Cái gì hả?"

Sao lại giống như Trì Mục?

Đinh Duệ Tư: "Tôi cảm thấy Trì Mục cũng là kẻ âm hiểm, là cái kiểu vừa ăn cắp vừa la làng."

Lạc Ngu: "Ông có ổn không?"

Trì Mục âm hiểm, không có mà, chẳng lẽ không phải là cơ trí hay sao?

Đinh Duệ Tư: "Ổn mà? Anh Ngu tôi phát hiện ông thay đổi rồi, trước giờ ông hay mắng cậu ta hung hăng nhất!"

Lạc Ngu nhướng mày: "Có à, sao tôi không nhớ nhỉ? Con người của tôi chưa bao giờ nói xấu sau lưng người ta."

Đinh Duệ Tư: "Đúng, ông nói trước mặt."

Lạc Ngu ho nhẹ, khoát tay áo, tỏ vẻ chuyện cũ không cần nhắc lại.

Lên tầng nữa là lớp của Lạc Ngu.

Cậu ngồi về chỗ, vẫn buồn nôn.

Không biết là bởi vì pheromone của Thịnh Kiền còn sót lại hay là bụng bị đạp trúng một cái, vừa nãy nói chuyện với Đinh Duệ Tư cậu không thấy gì, bây giờ ngồi xuống, cậu cảm giác dạ dày cuồn cuộn, hơi buồn nôn choáng váng đầu.

Lạc Ngu mới ngồi xuống, Trì Mục và Thang Nguyệt đã đi vào cùng tiếng chuông tự học.

Hắn vào lớp đã nhận ra Lạc Ngu là lạ, trên người cậu có mùi của Alpha khác.

Tuy rằng đã sắp tan gần hết, người xung quanh không ngửi thấy, nhưng đối với Trì Mục thì cực kỳ rõ ràng, khó cách nào bỏ qua.

Dù hơi thở của những người khác trên người Lạc Ngu mỏng manh, bản năng Trì Mục cũng sẽ nhạy bén cảm giác được, sau đó nó thúc giục hắn đi bao trùm mùi người khác, cho đến khi trên người cậu ngập đầy hơi thở của hắn.

Trì Mục áp chế ý tưởng theo bản năng xuất hiện trong lòng, bình tĩnh ngồi về chỗ.

Hương bạc hà theo gió đến giảm bớt cảm giác không khoẻ của Lạc Ngu, nhưng cảm giác buồn nôn từ dạ dày đến yết hầu vẫn tồn tại. Lạc Ngu một tay chống bàn, nhíu mày với vách tường.

Cậu mới làm Omega không lâu, không học thường thức sinh lý của Omega, không đọc sổ tay cần biết của Omega, tất nhiên không biết Omega sau khi bị pheromone của Alpha công kích sẽ bị tổn thương về mặt tinh thần.

Lại còn là cái kiểu công kích như Thịnh Kiền, Omega bình thường đã hôn mê lâu rồi, thậm chí họ có thể báo cảnh sát.

Lạc Ngu cố nén cảm giác không ổn, lấy bài tập tiếng Anh vừa nãy ra, lúc nhìn từ đơn đầu tiên, cậu không nhịn được cúi đầu nôn khan.

Đinh Duệ Tư kinh hãi: "Anh Ngu, lực sát thương của bài tập tiếng Anh với ông đã lớn đến độ gặp mà tức ói ra hả?"

Lạc Ngu xoa bụng, lười đáp lời cậu ta.

Lúc Trì Mục đang định nói, cửa phòng học bỗng nhiên bị gõ vài cái.

Chủ nhiệm lớp đứng ở cửa nhìn Lạc Ngu: "Lạc Ngu, đi ra một lát."

Lạc Ngu nghĩ cái là biết chuyện gì, bảo Trì Mục lùi lại rồi đi ra ngoài.

Lúc cậu được giáo viên đưa đến văn phòng, quả nhiên chủ nhiệm giáo dục và Thịnh Kiền ở đó.

Chủ nhiệm lớp đứng một bên không nói gì, chủ nhiệm giáo dục thì mở miệng trước.

"Vì sao tối nay hai em đánh nhau?"

Chủ nhiệm giáo dục là ông thầy Alpha họ Vương, cao một mét chín, lúc nghiêm mặt rất đáng sợ.

"Thưa thầy, em không đánh nhau."

Hai tay Lạc Ngu cắm trong túi, bình tĩnh đối diện với chủ nhiệm giáo dục.

"Tối nay em xuống tầng đi trả sách với Đinh Duệ Tư. Lúc Đinh Duệ Tư đi trả sách, em muốn đi vệ sinh, nhưng không biết Thịnh Kiền làm sao, bỗng nhiên phóng pheromone ra khiêu khích em. Em nhớ lần trước thầy phê bình giáo dục, rút kinh nghiệm xương máu, đi WC xong là đi ra, em tuyệt đối không đánh nhau."

Biểu tình của Lạc Ngu rất nghiêm túc, nhấn mạnh trọng âm, làm cho chủ nhiệm giáo dục đau cả đầu.

Thịnh Kiền trừng lớn mắt: "Lạc Ngu mày mẹ nó..."

Chủ nhiệm giáo dục liếc mắt: "Mẹ cái gì mà mẹ, em muốn tôi mời mẹ em à?"

Thịnh Kiền lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải không phải, thầy ơi Lạc Ngu nó lừa thầy đấy. Thầy xem vết thương trên mặt em đi, Lạc Ngu đánh đấy, nó lại còn đạp em mấy cái!"

Lạc Ngu không ủng hộ nhìn Thịnh Kiền, sau khi gã nói xong thì mở miệng: "Lúc tôi đi vào cậu đã như vậy rồi mà. Thịnh Kiền cậu như vậy không được, cậu đánh nhau với người khác thì đánh đi, cho dù chúng ta từng có thù hận cậu cũng không thể vu oan cho tôi như vậy."

Thịnh Kiền tức điếng người: "Lạc Ngu mày dám làm không dám nhận, rõ ràng là mày!"

Lạc Ngu: "Cậu có chứng cớ gì nói là tôi?"

Thịnh Kiền: "Ai đánh tao tao còn không biết?"

Lạc Ngu tán thưởng: "Thế tôi làm thế nào cậu biết không? Mà cũng không thể không nói, đánh hay lắm, ai đánh hay như vậy nhỉ."

Chủ nhiệm lớp của Lạc Ngu: "Lạc Ngu..."

Lạc Ngu thu hồi ý cười, gương mặt tràn ngập vẻ chân thành: "Cô ơi, không phải em thật, em chỉ đi vệ sinh thôi. Thầy Vương, lúc thầy vào WC không ngửi thấy mùi pheromone của Alpha khác đúng không, em không đánh nhau với cậu ta."

Chủ nhiệm giáo dục suy tư: "Đúng là không ngửi được."

Thịnh Kiền tỉnh ngộ, đáy lòng mắng Lạc Ngu một câu, căn bản cậu đã tính toán ngay từ đầu rồi.

Lúc này Thịnh Kiền hoàn toàn quên nếu không phải gã khiêu khích trước thì Lạc Ngu đã không đánh gã.

Chủ nhiệm giáo dục: "Thịnh Kiền, thằng nhãi em còn biết chơi trò vu oan à."

Thịnh Kiền biện giải: "Thầy ơi em không có!"

Chủ nhiệm giáo dục: "Người ta rảnh xuống hai tầng lầu tìm em đánh nhau chắc? Em nói lý do cho tôi?"

Thịnh Kiền xoa mũi, nếu ăn ngay nói thật thì đa số là trách nhiệm của gã. Đánh nhau là thật, chắc chắn chủ nhiệm lớp sẽ mời cha mẹ. Nếu dựa theo lời Lạc Ngu nói, bọn họ không đánh nhau.

Thịnh Kiền nghẹn khuất: "Thầy ơi em sai rồi, em chỉ muốn đùa Lạc Ngu thôi ạ."

Lạc Ngu kinh ngạc nhìn Thịnh Kiền một cái, không ngờ gã lại còn mang não ra cửa.

Chủ nhiệm giáo dục lớn tiếng: "Vui đùa có như vậy sao, hơn nữa phóng pheromone ở WC nếu làm cho các bạn Omega ngửi thấy thì làm sao? Trường học quy định rõ ràng cấm tiệt hành vi này rồi. Viết kiểm điểm một tuần cho tôi, thứ Hai đứng phạt dưới cờ, nhận lỗi phải có thái độ nhận lỗi!"

Thịnh Kiền oán hận nhìn Lạc Ngu một cái, cậu ngoài cười nhưng trong không cười đối diện với gã.

Lạc Ngu nhìn như bình tĩnh, trong lòng thì đã ân cần thăm hỏi Thịnh Kiền một lần, hận không thể đánh gã một trận.

Phóng pheromone mẹ mày, còn hôi rình đến thế!

Lạc Ngu sắp ói ra.

Chủ nhiệm lớp mắng Thịnh Kiền xong mới hòa ái nhìn Lạc Ngu và chủ nhiệm lớp của cậu.

"Được rồi, cô Quách về lớp tự học tối đi, tôi dạy dỗ thằng nhóc này."

Chủ nhiệm lớp của Lạc Ngu khẽ gật đầu, đưa cậu đi ra văn phòng chủ nhiệm.

Chủ nhiệm lớp: "Không đánh nhau thật à?"

Lạc Ngu chớp mắt mấy cái: "Cô ơi, em đã quyết định bảo vệ tiền lương của cô."

Chủ nhiệm lớp cười khẽ: "Chỉ có em đấy, em mà ngồi yên thì cô cũng phải đi thắp hương."

Hành lang hơi tối tăm, chủ nhiệm lớp cũng không phát hiện sắc mặt Lạc Ngu tái nhợt hơn bình thường.

Cậu ngồi về chỗ, siết tay để ở bên môi, đè nén cảm giác muốn nôn khan.

Một bàn tay hơi lạnh lẽo chạm vào tay cậu, cậu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, quay đầu nhìn thấy Trì Mục, trên mặt là chữ "hở" viết kép.

Trì Mục: "Cậu khó chịu à?"

Bé liên kiều ủ rũ, trông buồn bã ỉu xìu.

Lạc Ngu: "Vẫn ổn."

Lúc Lạc Ngu xoay mặt nhìn Trì Mục, hắn mới phát hiện sắc mặt cậu khó coi cỡ nào, ngay cả môi cũng hơi trắng bệch, đôi mắt bình thường lấp lánh giờ phút này cũng hơi ảm đạm, có vẻ suy yếu.

Trì Mục nhíu mày: "Trông có vẻ không ổn, vừa nãy sao cô gọi cậu đi ra ngoài?"

Lạc Ngu: "Bởi vì một thằng ngu ngốc."

Lạc Ngu vốn định giãy khỏi tay Trì Mục, nhưng phát hiện được nắm tay hình như không khó chịu lắm, thế là cậu kệ hắn nắm.

Hơn nữa tay hình như Trì Mục to hơn tay cậu, lòng bàn tay hắn nắm chặt mu bàn tay cậu, ngón tay cái của cậu đụng phải ngón tay cái của hắn.

Trì Mục đổi cách hỏi: "Vừa nãy tan học cậu làm gì à, trên người có mùi Alpha khác."

Lạc Ngu: "Thì là thằng ngốc kia dùng pheromone muốn làm tôi, bây giờ tôi hơi buồn nôn."

Sắc mặt Trì Mục khẽ thay đổi, đôi mắt chợt tối đi.

Bị Alpha dùng pheromone công kích mà không nói cho hắn, còn cố chịu. Nếu hắn không hỏi, hắn hoài nghi Lạc Ngu sẽ không nói, sau đó khó chịu cả đêm.

Trì Mục: "Đi theo tôi."

Lạc Ngu:?

Lạc Ngu vẫn chưa phản ứng kịp đã thấy Trì Mục đứng lên đi lên bục giảng, nhỏ giọng nói gì đó với cô giáo. Cô giáo ngẩng đầu nhìn nhìn cậu, gật đầu.

Lạc Ngu ngơ ngác đi ra ngoài, lúc ở cửa bị Trì Mục kéo lại.

Lạc Ngu hạ giọng không hiểu lắm: "Đi đâu thế?"

Trì Mục mở cánh cửa phòng học trống ra, dùng hành động nói cho Lạc Ngu biết bọn họ muốn đi đâu.

Lạc Ngu bị kéo vào cửa, ngay cả đèn cũng chưa mở, đã bị Trì Mục đè lên tường.

Lạc Ngu: ???

Gọi cậu đi ra để giở trò lưu manh à?

Lạc Ngu: "Bây giờ làm thế này không ổn."

Trì Mục gỡ băng dính cách mùi ra, phóng pheromone ra: "Hửm?"

Mùi bạc hà thanh mát dễ ngửi vọt đến, lấp đầy mỗi một tấc da thịt.

Cảm giác không khoẻ chợt tan biến đi nhiều, ngược lại bị cảm giác ấm áp thoải mái an tâm thay thế.

Lạc Ngu hít mũi: "Rất ổn."

Trì Mục: "Vì sao không nói sớm cho tôi?"

Lạc Ngu dùng sức hít pheromone của Trì Mục, đáp lời hắn: "Nói cái gì?"

Trì Mục: "Bị pheromone của Alpha công kích."

Lạc Ngu chẳng hề để ý đáp lại: "Có gì đâu, đánh nhau còn phải nói riêng với cậu à, tôi đạp nó xuống đất rồi."

Trì Mục: "... Cậu đã quên bây giờ cậu là Omega à?"

Lạc Ngu mất hứng nói: "Tôi không quên, tôi không phóng pheromone còn gì. Hơn nữa Omega thì làm sao, cậu không dùng pheromone đánh với tôi một trận cũng chưa chắc đã thắng được tôi đâu."

Trì Mục kiên nhẫn giải thích: "Omega bị pheromone Alpha công kích sẽ xuất hiện phản ứng sinh lý và tâm lý, có người có thể bị thương tổn không thể cứu chữa, chỉ có bạn đời trấn an mới chậm rãi khôi phục được."

Lạc Ngu kinh ngạc: "Nghiêm trọng vậy à?"

Cậu chỉ cảm thấy buồn nôn và váng đầu thôi.

Giọng Trì Mục lạnh lùng: "Cho nên lần sau nhất định phải nói cho tôi biết."

Lạc Ngu mất tự nhiên than thở ở trong lòng Trì Mục: "Tôi đây là lần đầu tiên làm Omega mà, không có kinh nghiệm. Nhớ rồi, lần sau sẽ nói cho cậu biết."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trì Trì: Cần bạn đời trấn an

Tiểu Ngu: Ok luôn người anh em, lần sau nhất định sẽ nói cho cậu biết!