Bạn Nhỏ Cùng Bàn

Chương 1: Chuyển trường




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta by Mều

Thành phố đầu tháng 9 vẫn còn nắng nóng.

Giang Nhiên buông bàn chải trong tay xuống, đẩy cửa phòng ra, cả biệt thự im ắng, dường như chỉ có một mình cậu ở nhà.

Nào ngờ vừa xuống cầu thang, bên kia sô pha lại có âm thanh truyền đến.

"Tôi đã chào hỏi nhất trung bên kia rồi, hai ngày nay qua là được, cậu là học sinh xen kẽ, phải xử lý tốt quan hệ bạn học, về phần thành tích, cũng không có gì."

Lư Mẫn cũng không biết vì sao mình lại sinh ra một đứa con trai ngốc nghếch như vậy, trong học tập đầu óc đều không vận động được, nhớ tới lời bác sĩ nói lúc trước, sắc mặt cô lại trầm xuống.

Giang Nhiên xuống lầu đứng trong phòng khách, không lên tiếng.

"Anh trai cậu cũng học ở bên kia, có chuyện gì có thể tìm anh." Lư Mẫn quay đầu, thanh âm ôn nhu.

Giang Nhiên phản ứng chậm một nhịp: "Tôi không có anh trai. "

Lư Mẫn liếc cậu một cái, "Lời này tôi không muốn nghe nữa, cậu đã lớn như vậy, tuy rằng anh cậu chỉ lớn hơn con mấy tháng, vậy coi như là anh cậu rồi. "

Giang Nhiên nói: "Anh còn chưa kết hôn..."

"..." Lư Mẫn bị cậu nói thẳng thắn như vậy bị sặc một chút, chuyển đề tài khác hỏi: "Trong trường yêu cầu ở lại trường, cậu muốn ở trường hay ở nhà? "

Hai năm trước, Giang gia mới đem việc làm ăn chuyển vào thành phố A, Giang Nhiên vẫn luôn học ở trường tư thục, thành tích vẫn luôn không được tốt lắm.

Gần đến năm lớp 12, cậu được chuyển sang học trường Nhất Trung Lâm Thủy.

Giang Nhiên vốn không muốn nói nữa, không khéo lại ầm ĩ lên, liền nhẹ giọng mở miệng: "Ở lại trường. "

Trong nhà có tiền, cũng không nhỏ, biệt thự này trang trí xa hoa lại có phong cách, đặt một ít đồ trang sức cũng là giá cả không nhỏ, trên vách tường bên cạnh cầu thang treo tranh trước kia của cậu.

Lư Mẫn nhìn Giang Nhiên trầm mặc, giật giật móng tay: "Ở trường cũng được, cậu ở trường chú ý một chút, không nên gây chuyện, cũng không nên làm bậy. "

Giang Nhiên ừ một tiếng.

Lư Mẫn còn muốn nói cái gì, điện thoại di động đặt ở một bên vang lên, cô không trì hoãn, khóe môi hiện lên một nụ cười, nhận điện thoại.

Cảm xúc của cô được thể hiện không thể nghi ngờ.

Không được mấy giây, Lư Mẫn cúp điện thoại, đứng lên từ sofa, dặn dò: "Tôi còn có việc đi trước, đêm nay không trở về, có chuyện gì tìm dì Tôn, thiếu cái gì thì nói. "

Giang Nhiên nhìn bóng lưng mạnh mẽ của cô: "Tôi muốn học mỹ thuật. "

"Chúng ta đã thảo luận về chủ đề này rồi." Động tác mở cửa của Lư Mẫn dừng lại, "Đừng tùy hứng nữa, được không? "

Cô không chờ đợi cậu trả lời, rời đi.

Dì Tôn trong phòng bếp bưng tới một đĩa dưa hấu, trong lòng thở dài, cách ở chung giữa hai mẹ con này khiến bà cảm thấy không đúng.

Giang Nhiên trở lại phòng tranh, nhìn thấy màu sắc dính trên đó, cảm hứng ban đầu không biến mất đi, ngược lại trong lòng lại một trận phiền não.

Bình thường cậu đi ra ngoài rất ít, cũng không có bạn bè.

Bởi vì mỗi lần thân thiết với một người bạn cùng lớp, Lư Mẫn sẽ đi điều tra đối phương, điều đó giống như là một tảng đá lớn đè lên ngực cậu.

Lư Mẫn sẽ đặc biệt dành thời gian cùng cậu phân tích bạn học này có cần thiết hay không, quan hệ bạn học đơn giản lại bị cô thêm một tầng quan hệ gia thế.

Ngay cả hắn muốn học vẽ tranh cũng bị quản, dụng cụ dùng để vẽ tranh, phong cách vẽ, lư mẫn toàn bộ đều quy định nghiêm chỉnh, không cho phép có bất kỳ sự thay đổi nào.

Dần dà Giang Nhiên không muốn nói nhiều, phần lớn thời gian đều là một mình trốn ở nhà vẽ tranh, quái gở lại tịch mịch.

Hôm nay Lư Mẫn nhận được điện thoại không cần phải nói, nhất định là cuộc vui mới, điều này chứng tỏ thời gian hôm nay của cậu là tự do.

Dứt khoát trực tiếp đi Nhất trung là được rồi.

-

Biết được tính toán của Giang Nhiên, chú Chu hỏi: "Hôm nay thời tiết nóng như vậy, chỉ còn hai tuần nữa sẽ đến trường mà? "

Giang Nhiên nói: "Không sao, không sợ nóng. "

Chú Chu đương nhiên biết cậu đang nói dối.

Mắt thấy cách cổng trường càng ngày càng gần, Giang Nhiên ăn hết một nửa bánh Tuyết mị nương còn lại trên tay, nói: "chú Chu, hôm nay để cho cháu tự mình đi qua đi. "

* Bánh Tuyết Mị Nương:

chapter content



"Được, vậy lát nữa chú sẽ dừng lại ở chỗ gần nhất, lúc đi xuống đồ đạc cũng đừng quên, nếu có cái gì muốn ăn liền gọi điện thoại cho chú."

"Ừm, sẽ ạ."

Giang Nhiên đẩy cửa xuống xe, nói lời tạm biệt với chú Chu, sau đó mới nhìn trường học mình sắp chuyển trường vào.

Khu vực này đều là khu phố cổ, so sánh với khu biệt thự bên kia, hai bên đường đều là các loại cửa hàng nhỏ, còn có vài đứa trẻ chạy tới chạy lui trên đường cái.

Trường trung học cơ sở Lâm Thủy 1 là trường trung học lâu đời, cổng trường có chút cũ, nhưng vẫn có thể nhìn ra năm đó hào quang rực rỡ thế nào, có một loại cảm giác vẻ đẹp thu mình ẩn sâu, từ nơi này có thể nhìn thấy mấy tòa nhà giảng dạy cao cao bên trong.

Giang Nhiên đứng ở cửa đợi mấy giây, mở ô che nắng ra.

Hắn sợ nhiệt, cũng sợ ánh nắng mặt trời, có thể làm cho mình hưởng thụ vẫn sẽ hưởng thụ.

Trong trường học người không mặc đồng phục tuy rằng ít, nhưng cũng không phải không có, hơn nữa Giang Nhiên thoạt nhìn tựa như một học sinh ba tốt, bác bảo vệ căn bản không ngăn cản.

Giang Nhiên đi tới dưới lầu giảng dạy gần nhất, đứng trong bóng tối, cân nhắc tòa nào mới là tòa nhà giảng dạy lớp 12, vừa bấm một số: "... vâng, thưa thầy, em sắp tới rồi. "

"Tòa nhà hành chính gần nhất, phỏng chừng em vừa tới không quen biết, ở dưới lầu chờ tôi, tôi đi tìm em."

"Được, cám ơn ạ."

Cúp điện thoại, Giang Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cất ô lại, chuẩn bị gập nếp gấp.

Phía sau có người nói: "Một cậu bé lớn cầm ô gì đó ơi." "

Một âm thanh trêu đùa khác vang lên: "Có lẽ trong lòng người ta là tâm hồn con gái, ha ha ha. "

Giang Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy hai nam sinh cà lơ phất phơ vừa đi vừa nói, lướt qua cậu dừng ở bên bồn hoa, cầm điếu thuốc cùng nhau nuốt mây phun sương. Mùi mồ hôi và khói trộn lẫn với nhau, làm cho mọi người buồn nôn.

Thấy biểu tình bình tĩnh này của cậu, hai người hung hăng hít một hơi thuốc, trong lòng khó chịu, cười nói: "Bộ dạng cũng không tệ lắm, lớp nào? Hỏi anh đi. "

Giang Nhiên mím chặt môi, không để ý tới bọn họ, trực tiếp đi thẳng vào trong tòa nhà giảng dạy.

Phía sau có tiếng bước chân đuổi theo.

Trường tư thục trước kia Giang Nhiên đều là con cháu nhà giàu, cho dù có sống qua ngày cũng không dám động thủ với cậu.

Cậu biết tâm lý của những người này, trên thực tế hoàn toàn là "khi mềm sợ cứng", ngày thường thích khi dễ học sinh giỏi nhìn qua ngoan ngoãn, từ đó đạt được cảm giác thành tựu, rất nhiều trường học bắt nạt đều là loại người như bọn họ tạo thành.

Giang Nhiên có ngốc đến đâu cũng biết chạy, rất nhanh đã đến góc cầu thang.

Chưa từng nghĩ tới, thanh âm thô kệch càng ngày càng gần, thậm chí muốn túm lấy quần áo của cậu, "Chạy cái gì chạy, là khinh thường bọn tao à, làm bằng hữu không được à? "

- "Đừng đụng vào tôi!" Giang Nhiên quay đầu lại.

"Sao không thể chạm vào mày?"

"Còn rất thanh cao."

Giang Nhiên siết chặt tay, bỗng nhiên vung chiếc ô còn chưa kịp cất lại đập về phía sau, mặt tên nam sinh gần nhất bị đập trúng.

- "Mẹ nó dám đánh bố mày, giết chết nó!" Nam sinh kêu lên một tiếng, cùng một người khác lập tức nổi giận đùng đùng tiến lên, "Lá gan của cậu không nhỏ đấy. "

Giang Nhiên lại nhét ô lên mặt bọn họ.

Nam sinh gần nhất bị một cái xương ô đâm vào lỗ mũi, đau đến kêu ra tiếng, buông tay ra, chật vật che mặt.

Một quả bóng rổ bay từ một bên đến!

Rất nhanh, bóng rổ lướt qua trước mắt, Giang Nhiên mới phản ứng lại, nhìn về phía bên kia.

Nam sinh trên cầu thang thân hình thon dài, mặc một chiếc áo màu đỏ, từ trên cao nhìn xuống, nhảy xuống một bậc thang, vững vàng rơi xuống cửa sổ ở cuối hành lang, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người, trên mặt đất lưu lại một vệt bóng.

"Đàm, Đàm..." Người đối diện liền hét lên kinh hãi.

Bóng rổ rơi chính xác vào mặt của tên tóc vàng đang nói chuyện, tên đó bị đập vào mặt.

Một người khác trừng mắt: "... Anh Đàm, hôm nay anh về trường à? "

Hai người đều kêu khổ trong lòng, bọn họ nào biết hôm nay mình xui xẻo như vậy, tự nhiên đụng phải Đàm Dã, không phải lúc trước vẫn luôn nghỉ học sao? Tại sao hôm nay lại ở trường?

Cả một trường không ai không biết danh Đàm Dã, hung thần độc ác, đánh nhau không muốn sống, so với ai cũng tàn nhẫn hơn, người như tên của hắn. Cũng chính là sau khi Đàm Dã nghỉ học, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay là một cú shock.

Đàm Dã nhíu mày, tay đút vào trong túi, tầm mắt cảnh giác từ trên người bọn họ chuyển đến trên người Giang Nhiên.

Bởi vì kinh ngạc trợn tròn mắt có chút lớn, trong suốt. Trên tay cầm chuôi ô, khớp xương rõ ràng, tái nhợt đến mức ngay cả mạch máu cũng có thể nhìn thấy.

Đàm Dã tùy ý liếc một cái: "Còn không tới đây sao? "

Hai người vốn nơm nớp lo sợ tiến lên một bước, đưa tay đẩy Giang Nhiên còn đang sững sờ hướng bệ cửa sổ, khen ngợi: "Không nghe thấy anh Đàm gọi à? "

Giang Nhiên bất ngờ không kịp đề phòng lảo đảo một cái, ngã vào lồng ngực cứng rắn, tay theo ý thức chống về phía trước, cách một tầng áo đấu cũng có thể cảm giác được nhiệt độ.

Đàm Dã bị ô chọc một cái, nhíu mày kêu lên một tiếng đau đớn.

"Còn không đứng lên." hắn giật giật khóe miệng, ngữ khí có chút ác liệt, "Nếu không đứng lên liền ——"

Biểu tình của anh có chút dọa người, Giang Nhiên vội vàng đứng dậy, sắc mặt có chút khó coi, sau khi thu hồi, lòng bàn tay nắm chặt chuôi ô có chút dính dính.

Các học sinh bây giờ có đáng sợ như vậy không?

Đàm Dã nhìn bộ dáng mím chặt miệng của cậu, như có điều suy nghĩ, như vậy không biết còn tưởng rằng mình khi dễ hắn.

Đàm Dã lại nhìn về phía hai nam sinh bên kia đang nơm nớp lo sợ: "Tôi không ở trường một chút thời gian như vậy, đã thú vị như vậy sao? "

"Đây không phải là bị hắn đánh sao?" Hai chàng trai kêu khổ không ngừng.

"Là các ngươi động thủ trước." Giang Nhiên nói.

"Xin lỗi... tôi xin lỗi bạn cùng lớp." Trên mặt hai nam sinh còn có dấu vết bị đánh bên ngoài.

Đàm Dã mắng: "Cút! "

Hai nam sinh vội vàng chạy, hận không thể một giây sau trực tiếp biến mất.

Cầu thang trở nên yên tĩnh.

Đàm Dã hỏi: "Cậu học lớp 11 à? Cậu làm gì ở đây? "

Giang Nhiên nghĩ thầm: rõ ràng đã học lớp 12 rồi.

Cậu rất ít khi cùng người khác đỏ mặt, cũng không ồn ào với người khác, thường thường người khác nói ba câu, cậu mới trả lời một câu.

Cho nên Giang Nhiên dứt khoát trực tiếp bỏ qua vấn đề này, "Vừa rồi cám ơn anh. "

Ánh mắt Đàm Dã đảo quanh khuôn mặt hắn rũ xuống, trắng trẻo sạch sẽ, lông mi còn rất dài, làm cho hắn nhớ tới em gái sinh ra trong nhà không bao lâu.

Một thân hàng hiệu, bộ dáng sạch sẽ, toàn thân đều viết mấy chữ "tôi là tiểu thiếu gia có tiền", thiếu chút nữa không treo biển lên thôi.

Trách không được lại bị người ta theo dõi.

"Giang Nhiên?" phía trên đột nhiên có người kêu.

Giang Nhiên quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng đó, mập mạp, đeo kính, "Trò là Giang Nhiên đúng không? Tôi là người vừa gọi cho trò. "

Đàm Dã quay đầu nhìn theo.

Thầy Trương cũng nhìn thấy hắn, vặn khuôn mặt cảnh cáo: "Đàm Dã, nếu trò lại chọc thị phi thì về nhà. "

Học sinh của mình thật sự là phiền toái.

Hết lần này tới lần khác thành tích đều tốt, đánh lại đánh không được, mắng vừa đau lòng, Thầy Trương đều cảm thấy lần này phải về nhà nghỉ ngơi vài năm mới được.

Đàm Dã nhảy xuống nhặt bóng rổ trở về, có lệ nói: "Biết rồi biết rồi, em nào có gây chuyện chứ. "

Hắn lấy tay kéo kéo tóc, nheo mắt lại, đuôi mắt hẹp dài đặc biệt đẹp trai, mái tóc đen xuyên qua ngón tay, dưới ánh sáng tối có vẻ tùy ý mà phóng đãng.

Thầy Trương lườm, cười cười với Giang Nhiên, nói: "Giang Nhiên em theo tôi lên, tôi dẫn trò đến phòng giáo vụ. "

Giang Nhiên vâng một tiếng.

Sau khi lên cầu thang, thầy Trương nhớ lại điều gì đó, quay đầu lại trừng mắt nhìn Đàm Dã một cái, nói: "Giáo viên toán hôm nay mang bệnh đến lớp để dạy, cậu đừng trốn học. "

Giang Nhiên đã đến góc đường, theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Đàm Dã ngẩng đầu, chống lại đôi mắt kia, rõ ràng vừa rồi còn có chút sợ hãi, lúc này liền nhìn trộm, nhịn không được nhếch môi.

Không chờ đợi một vài giây, hắn nhớ lại một điều, hỏi: "Hóa ra bạn không phải là một học sinh lớp 11 à?."

Vừa dứt lời, Đàm Dã liền thấy người trên cầu thang tức giận đút tay chạy tới, hắn sờ sờ mũi.

Tính khí cũng rất lớn.

Đàm Dã lại nhớ tới cậu hẳn là chuyển đến lớp mình, tính tình như vậy, cậu tuyệt đối không thích, sớm muộn gì cũng dạy Giang Nhiên làm người.

Đang nghĩ, phía trên mlootj người chạy xuống.

Giang Nhiên móc ra trong túi.

Đàm Dã nhìn cậu móc nửa ngày, kiên nhẫn từng chút một bị mài hết, hung dữ hỏi: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì? "

Giang Nhiên lấy ra một viên kẹo ngọt.

Cậu buông tay đưa qua, "Vừa rồi cám ơn cậu. "

Đàm Dã cười như không cười, "Cậu bé, cậu mấy tuổi rồi, còn ăn kẹo? "

Giang Nhiên đến bây giờ mới hiểu được, nam sinh này đang cố ý trêu chọc cậu.

Cậu thu hồi tay lại và nói, "Vừa nãy là cho cậu xem thôi, một cái cũng không cho! "

Truyện đăng duy nhất ở Wattpad