Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 117




Trong lúc bọn người của Hiểu My tại Ma Lâm Thành sinh long hoạt hổ, từng ngày tất bật với những kế hoạch, dự trù cho Binh đoàn Thần Võ và việc rèn luyện của đám yêu thú hoá nhân.

Tại Thiên Ba Thành, trên dãy Hằng Sơn.

Hà Nguyên Đại sư dưới sự trợ giúp của thành chủ thành Hư Không Đông Phương Nhược đang miệt mài nghiên cứu, chế tạo pháp khí có thể bảo vệ hiện trạng của Lữ Tuấn để đưa hắn đến đại lục Phong Linh.

Gần hai tuần trôi qua, cuối cùng, Hà Nguyên đại sư cũng tìm ra được biện pháp. Chỉ có điều, cần huy động rất nhiều tài lực, tinh thạch trân quý, còn thêm sự phối hợp của Vô Tâm Đại Sư.

Tiếp theo đó, trên dưới toàn bộ Vô Cực Kiếm Phái, Minh Tâm Đan Phái và Phi Tinh tông môn triển khai tổng động viên. Toàn thể chấp hành nhiệm vụ, chỉ trong thời gian ngắn đã sưu tập đầy đủ tài nguyên, dược liệu cần thiết, tập trung về Đại Thần Sơn, giao vào tay của Hà Nguyên đại sư đang chờ đợi.

Trong thời gian ba ngày sau đó, Ba vị đại chưởng môn cùng Đông Phương thành chủ không ngủ không nghỉ, cuối cùng cũng chế tạo thành công một bảo khí hình tròn, có nắp đóng mở, kích thước có thể tuỳ ý thu nhỏ, phóng to.

Bên trong bảo khí, có một hồ nhỏ hình chữ nhật, có nắp đậy và lỗ thông khí bằng tinh thạch màu trắng được gọi Sinh mệnh thạch vô cùng trân quý, bên trong chứa đầy một loại chất lỏng hơi sánh được bào chế từ vô số linh dược có khả năng nuôi dưỡng, tái tạo sinh cơ. Đáng nói, mỗi loại linh dược này đều có niên đại không dưới ngàn năm.

Đây có thể nói là tổ hợp hoàn mỹ nhất, đảm bảo cho Lữ Tuấn phu thần một đường không xảy ra nạn tai ngoài ý muốn.

Để đầu tư cho pháp bảo này, các vị đệ tử của Hoan Hỉ thần phải nói đã hạ xuống một thủ bút vô cùng lớn. Tuy nhiên, vì thời hạn 50 năm đã đến rất gần, họ đều không tiết mà đưa ra toàn lực tài nguyên.

Sau khi kiểm tra mọi thứ xong xuôi, Vô Cực Tử dùng truyền tin thạch để thông báo cho đám người Hiểu My. Mặt khác, Vô Tâm đại sư và sư muội Vô Ưu cũng tranh thủ thời gian, luyện ra rất nhiều đan dược vô cùng trân quý, chuẩn bị cho Hiểu My một đường hành động.

……………………………………………………………………

Lại nói tới Lãnh Nguyệt Công Tử, sau một hồi huyên náo, làm trên dưới Hắc Nguyệt Phái một phen chó sủa, gà bay. Hắn đắc ý, vui vẻ chạy tới Ma Lâm Thành, hội ngộ với đoàn người của Trần Hiểu My.

Thế nhưng, khi tới nơi, đại môn của Binh Đoàn Thần Võ đóng im, trên dưới, trước sau không vang lên một tiếng động.

Lãnh đại gia cảm thấy lạ kì, tiến tới, gõ cửa mấy lần. Nhưng có điều, không người hồi lại.

Hắn có chút khó chịu, vận nội công, nhảy vào bên trong.

Ha ha ha. Vắng hoe…. Thế là thế nào vậy ta?

Lãnh Nguyệt vòng một vòng lớn từ khu vực phía Tây sang khu vực phía Đông, rồi lại từ phía Nam vòng qua phía Bắc.

Tới chỗ này, hắn bỗng gặp một phụ nữ trung niên, bộ dáng chất phát, mặt mày phúc hậu. Vì thế, hắn nhanh chóng tiến tới chào hỏi.

Thế nhưng, chưa kịp nói gì, phụ nhân đã quay lại nhìn hắn, giội cho một chậu nước bẩn đầy người. Đôi mắt đẹp dưới mặt nạ Bạc thoáng qua một tia lãnh rét.

Chu Thẩm nhìn kẻ xa vừa đột nhập vào đây. Đôi mày cau có nhíu lại, giọng nói cũng cao lên.

- Hái hoa tặc. Ban ngày ban mặt mà ngươi dám xông loạn chỗ này. Gan ngươi thật lớn rồi.



Lãnh đại gia còn chưa hoàn hồn bởi vì một thân chật vật. Hắn đang giơ tay, phủi đi mấy sợi rau trên đỉnh đầu thì nghe được lời của Chu Thẩm. Toàn thân lần nữa hoá đá. Miệng mở to, không thể nào khép lại.

- Mụ nội nó. Đường đường là Đại chưởng môn của Hắc Nguyệt Phái mà bị coi là hái hoa tặc. Đã thế, còn hái hoa một phụ nhân đáng tuổi mẹ mình. Lãnh đại gia ta sao lại có lúc sa sút đến chừng này cơ chứ.

Lãnh chưởng môn tức giận, gào thét trong lòng. Hắn đang muốn lên tiếng thanh minh thì một thân ảnh áo trắng phiêu dật như trích tiên tiêu sái xuất hiện từ phía đông. Mái tóc Bạch Kim phấp phới tung bay. Đôi mắt tím tĩnh lặng, hun hút như khe sâu. Cả người đều toát ra một bộ dáng vân đạm phong khinh khiến người đối diện không thể nào rời mắt được.

Trần Trường An lúc nãy ở trong phòng, đóng cửa luyện đan. Mặc dù trên con đường Đan đạo có chút thành tựu, nhưng so với Vô Tâm đại sư thì vẫn còn một khoảng cách rất xa. Huống chi lần này là đến Địa Ngục Thâm Uyên - nơi lưu đày toàn bộ chúng sinh trên Huyền Thiên Đại Lục. Chính vì tập trung cao độ mà hắn không hay có Lãnh Nguyệt gõ cửa, sau lại tiến vào.

Hơn nữa, lúc này, toàn thể lực lượng chiến đấu của Thần Võ Binh Đoàn đã mang theo đám trẻ đến Ma Lâm Sơn Mạch. Họ muốn thông qua thực chiến với yêu thú để kiểm tra thành tích của thế hệ tiếp theo. Với lại, Đại Kim muốn khoe khoang với “hàng xóm” ngày xưa. Sẵn đó, chiêu dụ thêm vài con yêu thú cấp cao, đem về làm thần giữ cửa.

Chỉ có mỗi mình Trần Trường An hắn ở lại vì đang trong giai đoạn trọng yếu, không thể rời đi. Hơn nữa, bốn phía xung quanh của tổng đàn này được đám Ưng Sư và Phong Ưng Vương bố trí canh gác, không cho người lạ tiến vào. Dĩ nhiên, hai từ “Người lạ” này không liên hệ gì tới Lãnh đại gia.

Sau khi đan luyện thành công, Trường An đang định đến tìm Chu Thẩm để hỏi han một số chuyện thì bắt gặp cảnh tượng hết sức khó quên. Hắn cố nén cười, vội vã tiến lên, giọng nói có chút khẩn trương, lo lắng:

- Lãnh đại ca. Sao huynh lại thế này?

- Sao thế nào? Không ngờ đây là đạo tiếp khách của Thần Võ Binh Đoàn. Ta đúng là mở rộng tầm mắt nha.

Chu Thẩm lúc này hới hoảng hốt, hoá ra vị này là người quen. Hèn chi mà khi hắn vào đây, đám Phong ưng vương và Ưng Sư canh gác bên ngoài lặng yên không tiếng động. Đã vậy, bà còn hất nước bẩn vào người quý khách rồi mắng hắn là hái hoa tặc. Thôi xong rồi, nếu như chuyến này bị trách tội, chắc là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng thể kêu oan.

Nghĩ thế, trong lòng Chu Thẩm lại thêm một trận ão não, hướng về phía Lãnh Đại Gia, cuối đầu thật sâu xin lỗi.

Đang ở sân nhà người ta, lại đường đột xông vào nên suy cho cùng, không thể nào trách lỗi hoàn toàn lên bản thân Chu Thẩm. Lãnh Nguyệt công tử hất hất cầm, ra vẻ cao thượng mà nói với hai người trước mặt:

- Thôi bỏ đi. Tất cả chỉ là hiểu lầm. Chỉ cần Trường An đệ tìm cho ta một nơi khác, tắm rửa qua là được.

- Phải vậy, phải vậy rồi.

Trường An ái ngại đáp lời. Sau đó nhanh chóng dẫn khách ly khai. Lúc này, Chu Thẩm mới vuốt vuốt ngực, thở ra một hơi thật dài. Xem như thoát nạn. Ha…

Trường An đưa Lãnh Nguyệt công tử đến khách phòng tại Đông Viện. Hai bên trái phải nơi này là phòng của A Thuỷ, Lạc Vô Trần cùng nhị thúc của Hiểu My.

Sau đó, Chu thẩm cho một sai vặt mang nước vào để khách quý tắm qua. Dù sao đó cũng là nước rửa rau. Chỉ cần dội sơ qua cũng sạch a.

Hai khắc trôi qua.

Lãnh đại gia một thân nhẹ nhõm, khoan khoái theo sau Trường An đến thư phòng của hắn tại Đông Viện. Nhìn mọi thứ bài trí đơn giản, gọn gàng, vị chưởng môn Hắc Nguyệt Phái thấy cả người thư thái nhiều hơn.

Thư phòng của Trường An, thứ gì nhiều nhất? Dĩ nhiên là sách rồi. Nhưng ngoài các kệ sách dựa sát vào hai bên trái, phải mặt tường. Chính diện còn có một bàn dài. Trên mặt bàn ngoài bộ văn phòng tứ bảo còn có một chậu cây nhỏ, lá tròn tròn, xanh mướt, tô điểm thêm cho sắc trắng hoa li ti.

Quan trọng nhất, treo trên tường chính còn có một bức tranh. Trong tranh vẽ rừng phong đỏ thẩm, gió thổi hiu hiu, cành lá đong đưa, rơi vãi vài chiếc lá vàng khô trên nền đất xanh cỏ non mềm phủ. Giữa Phong lâm có một thân ảnh màu trắng nữ nhân, tóc đen dìu đặt búi cao, điểm tô vài đoá hoa lụa kim sắc, cả người thoát lên vẻ huyền ảo, như thật như không.

“Rừng phong thu đã ngã màu

Biệt vô nhạn ảnh, dạ sầu vì ai

Hư vô đeo đuổi mộng dài

Nguyện quân an mạnh, duyên may trọn đời”.

Lãnh Nguyệt nhìn thấy, không tiếc lời tán thưởng.

- Hoạ kỹ rất khá. Thơ cũng khá. Không biết vị giai nhân trong tranh là ….

- Là mẫu thân của ta. Đây là ta vẽ theo trí nhớ, bộ dáng lúc người còn sinh thời. Bài thơ này cũng là từ miệng người ngâm nga mỗi lần tưởng nhớ đến phụ thân của ta.

- Xin lỗi. Là ta thất lễ rồi.

- Không có gì.

Trường An chậm rãi đáp lời. Sau đó, cùng Lãnh Nguyệt giải đáp những nghi vấn mà bị tuyệt sắc mỹ nam đứng đầu Hắc Nguyệt Phái đặt ra. Chung quy vẫn không ngoài tung tích của đám người Hiểu My hiện tại.

Hai người hàn huyên một hồi thì từ ngoài đại môn, tiếng nói cười rộn rõ vọng vào trong. Xuyên qua một khoảng rộng không gian, đến được đôi tai nhọn của Trường An, miệng hắn cười lên, câu hồn mà rạng rỡ:

- Tỷ tỷ trở về rồi. Chúng ta cùng ra ngoài thôi.

Lãnh Nguyệt không nói hai lời. Khẽ gật đầu rồi đứng dậy, cùng sách bước ra phía đại môn. Nửa đường thì họ đổi hướng sang sân luyện công. Vì lúc này, bọn Hiểu My đã tập trung tại đó.

Lúc hai người Trường An đến thì thấy toàn thể binh đoàn Thần Võ đang náo nhiệt quay thành một vòng tròn thật lớn. To nhỏ xầm xì làm người bình tĩnh như Trường An và hờ hững như Lãnh Đại gia cũng phải hiếu kỳ, nôn nóng xen vô.

- Tất cả trật tự. Xếp hàng theo khu vực của mình. Chúng ta cùng đánh giá, rút kinh nghiệm cho nhiệm vụ hôm nay.

Đúng lúc này, giọng nói của Hiểu My vang lên. Đám đông lập tức giải tán, trở lại đội ngũ đứng theo từng khu vực trong sân.

Vòng tròn tản ra, lộ ra một đàn ba con yêu thú vừa bị bắt giữ ở trung tâm.

- Toàn bộ đều là cấp 9 nha. Sao ta có cảm giác, yêu thú cấp 9 giờ chính là rau cải trắng, tuỳ thời đều có thể nhặt được vài con vậy nhỉ?

Lãnh đại gia hâm mộ, bật thốt nên lời.

Nên nhớ rằng, nơi này là Ma Lâm Sơn Mạch, tiếp giáp với Ma Lâm Thành. Yêu thú cấp 9 tuy có tồn tại, nhưng với võ sĩ mà nói, họ không có can đảm giao đấu, mỗi lần gặp phải đều vội vã trốn xa. Thế mà, binh đoàn Thần Võ mới ra tay, đã chộp ngay đến ba con. Đúng là trâu bò thật.