Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 130




Nhìn thấy Lộc Nhĩ Khang nâng niu Huyết Long Thảo mấy trăm năm. Hà Nguyệt Trân ngứa ngáy cả cõi lòng. Khoé môi câu lên một đường cong đầy xảo quyệt.

Lộc Nhĩ Khang nhìn thấy biểu hiện này của ả. Tự trách bản thân mình quá sơ sót. Không cảnh giác trước sau. Tranh thủ lúc ả ta còn đang đứng ở bờ bên kia. Lộc Nhĩ Khang bỏ gốc linh dược vào túi vải đeo sau lưng. Tay cầm chặt Tuyệt Tình Kiếm, lâm lâm tư thế sẵn sàng.

Hà Nguyệt Trân nháy mắt đã xuất hiện cách hắn chưa đầy một thước. Vẻ mặt ả ngả ngớn, nháy mắt quyến rũ nói:

- Tiểu đệ đệ. Tỷ không phải người xấu a. Đi cùng với tỷ. Tỷ sẽ làm cho đệ quên hết đau khổ, bất hạnh nơi trần đời này.

- Ta và cô nương không quen. Xin chớ cản đường.

Lộc Nhĩ Khanh cảnh giác trả lời.

Chớp mắt sau đó, bàn tay của Hà Nguyệt Trân đã biến dài ra. Những móng vuốt màu đen nhọn hoắc như kim loại toát ra nồng nặc hiểm nguy, hướng Lộc Nhĩ Khang đánh tới.

Tuyệt Tình Kiếm biến ảo khôn lường. Kiếm khí loé lên chớp ngời một khu vực. Mỗi lần lưỡi kiếm và những móng vuốt ma quỷ của Hà Nguyệt Trân chạm vào nhau là ánh lửa loé sáng, phát ra âm thanh kin kít thật đáng sợ.

Hà Nguyệt Trân muốn bắt sống rồi từ từ hút khô máu huyết của đối phương nên ả vẫn còn có chút kiêng dè. Trong khi đó, Lộc Nhĩ Khang vì muốn bảo mệnh nên toàn lực ra tay.

Tuy nhiên, nửa canh giờ trôi qua, Hà Nguyệt Nương bắt đầu nôn nóng. Ả e sợ tiếng đánh nhau nơi này sẽ thu hút các võ giả và yêu thú kéo tới đây. Cho nên kiên quyết tiêu diệt tiểu công tử của Lộc Gia, chỉ cần cướp đi gốc Huyết Long Thảo quý giá kia là được.

Lộc Nhĩ Khang thấy Hà Nguyệt Trân tấn công dồn dập, ác liệt thì tâm trạng cũng hết sức khẩn trương. Hắn sơ ý một chút đã bị móng vuốt của ả ta quét qua người. Cảm giác đau đớn tận xương. Máu tràn ra ướt áo.

Xui xẻo hơn nữa. Ngay lúc này, từ dưới mặt nước của đầm lầy, những tiếng ùng ục, ùng ục nối tiếp vang lên. Một cột nước lớn nhô cao như một đồi đất nhỏ. Bọt nước đỏ như máu văng tung toé ra ngoài.

Chưa đến vài giây. Thân ảnh kinh khủng của con yêu thú đã dần dần hiện rõ. Hà Nguyệt Trân và Lộc Nhĩ Khang đình chiến, hai bên lui ra, giữ khoảng cách thật xa, nhìn về hướng của con yêu thú mới vừa xuất hiện dưới kia.

Đây là yêu thú lợi hại nhất ở đầm lầy Bỉ Ngạn Lâm. Hình dạng bên ngoài tựa như con ếch, thế nhưng trên lưng nó lại đầy gai, đầu có tới ba con mắt quan sát tứ phương. Nhất là cái lưỡi linh hoạt có thể công kích kẻ thù bằng sức mạnh ngàn cân. Khiến cho tất cả những đối tượng bị nó “liếm qua” đều có thể trở thành thịt vụn. Tóm lại, nó là một con yêu thú cấp 7. Sức chiến đấu rất kinh người.

Tam Nhãn Long Vương vốn đang ngủ say dưới đầm lầy thì bị tiếng đánh nhau và mùi máu tươi của Lộc Nhĩ Khang đánh thức. Nó nhìn hai tên nhân loại nho nhỏ bằng ánh mắt khinh bỉ. Sau đó, liếc mắt nhìn qua gốc linh dược mà nó canh giữ lâu nay.

- Grào…

Tam Nhãn Long Vương tức giận rống lên. Sau đó, nó hướng ngay về Lộc Nhĩ Khang, bởi lẽ trên người tên tiểu tử này thoảng ra mùi Huyết Long Thảo tám trăm năm. Con yêu thú thoắt cái đã trở nên điên dại.

Lộc Nhĩ Khang sợ hãi vô cùng. Mồ hôi hai bên thái dương và sau lưng ướt đẫm. Tiếp theo, một chiếc lưỡi dài vàng rực to như một bắp đùi của hắn ầm ầm lao tới. Lộc Nhĩ Khang hốt hoảng né sang một bên.

- Ha ha ha. Tiểu đệ đệ. Ngay từ đầu nên giao linh dược cho ta. Vậy thì đâu đến nỗi thảm hại như bây giờ. Đệ ở đây chơi với nó. Tỷ đi trước a.

Hà Nguyệt Trân vui vẻ nhạo báng đôi lời, sau đó cũng vội vã chạy đi. Cứu mạng a. Ở còn lại nơi này, e là sớm muộn cũng bị con Tam nhãn Long Vương này giận cá chém thớt. Chuồn mới là thượng sách. Hắc hắc.



Lộc Nhĩ Khang vừa tránh đòn công kích của yêu thú, vừa tranh thủ chạy trốn. Tuy nhiên, nghe được lời nói chướng tai của Hà Nguyệt Trân thì hắn nhanh chóng thay đổi chủ ý. Một đường theo bóng dáng của ả lao theo.

Phía sau lưng, Tam Nhãn Long Vương đã phóng ra khỏi đầm lầy. Bắt đầu truy sát hai người.

Hà Nguyệt Trân nhìn thấy Lộc Nhĩ Khang lôi kéo yêu thú về phía mình thì máu nóng dâng lên tới đỉnh đầu. Cứ tưởng tên tiểu tử này hiền lành. Ai dè cũng gian xảo ra phếch. Ả hận nghiến lợi nghiến răng a.

Tam Nhãn Long Vương chớp mắt đã đuổi tới gần. Hơn trăm cái gai nhọn từ lưng nó phát ra. Ào ào hướng tới hai bóng hình lảo đảo cách đó không xa. Cái lưỡi của nó cũng lao ra, bén nhọn như một ngọn thương hướng ngay tấm lưng của nam nhân.

Lộc Nhĩ Khang vừa mới vận công né tránh đám gai tựa phi đao, đã thấy một trận gió rét, hàn khí tập kích sau lưng. Hắn theo bản năng nhảy tránh qua một bên.

- Hự.

Một tiếng kêu đau đớn khẽ rên lên. Lưng của Lộc Nhĩ Khang bị găm vài chiếc gai. Lưng của Hà Nguyệt Trân cũng không khá hơn. Trúng phải hai chiếc – cũng là do Lộc Nhĩ Khang bất ngờ tạt ngang nên ả thành cái khiêng hứng trọn.

- Ha ha ha. Đúng là quả báo nhãn tiền.

- Phải phải, nhưng nếu còn không ra tay thì tên tiểu tử kia sẽ chết ở đây đó.

Lãnh Nguyệt và Trần Trường An đuổi theo Lộc Nhĩ Khang suốt cả một đường, chứng kiến toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối. Đúng là tên nhóc kia đã khiến họ bất ngờ quá rồi. Nhìn hiền như cục đất như vậy mà cũng biết chơi âm đối thủ lợi hại hơn. Cái này thật đúng với phong cách của Lãnh đại gia nhà ta.

- Lên thôi. Huynh xử lý con ếch ghớm ghiếc kia. Đệ sẽ cứu Lộc Nhĩ Khang.

Trường An nói với Lãnh Nguyệt một câu rồi cả hai nhanh chóng lao lên.

Tam Nhãn Long Vương lần nữa phóng gai về phía hai nhân loại mà nó đuổi theo. Lộc Nhĩ Khang và cả Hà Nguyệt Trân đều chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ chết đi. Bởi lẽ thân thể đã trọng thương, vô phương chống đỡ.

Nhưng biến hoá bất ngờ xảy ra. Toàn bộ phi gai của yêu thú đều bị một luồng nội lực thật lớn cản lại. Sau đó, tất cả đổi chiều, bay ngược về phía chủ nhân của nó là con ếch lớn đang hăng hái lao lên.

Tam Nhãn Long Vương lao tới theo vận tốc khá nhanh. Quán tính làm cho nó không kịp đổi chiều né tránh. Thân thể bị đâm chi chít như con nhím. Cũng may, chỉ bị tổn thương phần mềm mà thôi. Nhưng đau đớn trên thân đủ khiến nó rít gào.

Lộc Nhĩ Khang thoát được một kiếp, thân thể lảo đảo ngã xuống. Nhìn trân trối thân ảnh màu đen đang giao chiến với Tam Nhãn Long Vương. Mặt nạ bạch ngọc nổi bật giữa một khung cảnh đỏ rực của Bỉ Ngạn Lâm. Càng làm nổi bật khí thế của cao nhân, khiến hắn vô cùng hâm mộ.

Hà Nguyệt Trân cũng té xuống, tựa vào một tảng đá thở hổn hển. Căng mắt nhìn trận chiến đang xảy ra. Trong đầu vô vàn ảo tưởng, không nén nổi, bật thốt thành lời.

- Quá suất rồi. Nếu như có thể tháo cái mặt nạ đó ra xem dung nhan bên dưới thì hay biết mấy.

- Tốt nhất thu lại tâm tư của ngươi đi. Huynh ấy không phải là người mà ngươi có thể đánh chủ ý lên được.

Đúng lúc này, một âm thanh nam tử xa lạ vang lên. Tiếp theo, một thân ảnh bạch y xuất hiện. Mái tóc bạch kim phất phới tung bay. Đôi mắt màu xanh thẩm sâu như biển cả. Đôi tai nhọn tựa hồ ly càng làm dung nhan thêm yêu nghiệt, hút hồn.

Hà Nguyệt Trân cũng từng gặp không ít á nhân. Nhưng mà tựa thần tiên như nam tử trước mặt này đúng là lần đầu. Ngay từ giây phút này, linh hồn của ả như vỡ tan. Trước mắt là cả biển hoa đào tung bay bốn phía.

Trần Trường An không thèm để ý đến ả mà bước nhanh tới vị trí của tiểu công tử Lộc gia. Từ giới chỉ không gian lấy ra vài viên đan dược, có tím, có xanh, xoè ra trước mặt Lộc Nhĩ Khang, ôn hoà lên tiếng:

- Nếu tin tưởng ta. Có thể phục dụng mấy viên đan dược này.

Lộc Nhĩ Khang dẫu sao cũng xuất thân từ gia tộc chuyên bán đan dược. Cho nên, chỉ cần nhìn thấy đan mà Trường An vừa lấy ra, hắn biết ngay đây là của tốt. Tiếp đó lại thấy ánh mắt trong vắt, sâu thẩm của đối phương, hắn cảm thấy tin cậy thật nhiều.

Hơn nữa, bản thân của Lộc Nhĩ Khang lúc này cũng đâu còn sự lựa chọn. Nếu đối phương muốn giết hắn thì đơn giãn như lật bàn tay a.

Lộc Nhĩ Khang nhận lấy đan dược trên tay Trường An rồi gật đầu, cho ngay vào miệng của mình. Một cảm giác ấm áp, thoải mái lan khắp toàn thân. Khẽ vận nội công, mấy chiếc gai đâm trên lưng cũng nhô ra, bị Trường An phất tay văng hết xuống đất.

- Đa tạ.

Trường An khẽ gật đầu, rồi bảo hắn tiếp tục điều tức, hấp thụ hoàn toàn dược lực của đan dược. Chuyện còn lại không cần phải quan tâm.

- Công tử. Xin cứu ta….

Hà Nguyệt Trân nhìn thấy vậy, vội vã nhỏ tiếng cầu xin. Tuy nhiên, đáp lại ả là ánh mắt lạnh băng, vô tình của Trường An. Điều này làm ả vô cùng xấu hổ.

- Công tử…

- Cút.

Trần Trường An lạnh lẽo mở lời. Sát khí toả ra làm Hà Nguyệt Trân lạnh cả người. Ả biết ở lại chốn này cầu xin nữa cũng vô dụng. Vì vậy, ả nhanh chóng đứng dậy, nặng nề từng bước rời khỏi chỗ này. Trước đó, vẫn không quên để lại một ánh mắt nguy hiểm cho Trường An và cả Lộc Nhĩ Khang. Ả thầm nguyền rủa trong lòng. Sẽ có lúc trả lại gấp đôi, không, gấp mười lần những thiệt thòi nhận phải hôm nay.

Nhìn thấy bóng dáng ả đã rời xa rồi hoàn toàn biến mất sau những bóng cây. Trần Trường An mới nhẹ nhõm thở dài, tập trung theo dõi cuộc chiến của Lãnh Nguyệt với Tam Nhãn Long Vương.

Lúc này, đan dược đã khôi phục hoàn toàn thương thế trên người Lộc Nhĩ Khang. Hắn mở mắt ra rồi tiếp tục quan sát trận đánh của nam tử áo đen. Càng nhìn càng hâm mộ. Không biết bản thân đến bao giờ mới lợi hại được như vậy.

Lãnh Nguyệt chiến đấu với con yêu thú cấp 7 này rất nhẹ nhàng. Kiếm của hắn tựa như có ý thức riêng. Tự biết tìm đến yếu điểm của đối phương, đánh cho Tam Nhãn Long Vương một phen tơi tả lá hoa, phải quay đầu bỏ chạy.

Lãnh Nguyệt vốn không muốn tổn thương đến nó, vì thế cũng không buồn đuổi theo. Dẫu sao thì tại địa ngục Thâm Uyên này, tu hành không dễ.